Đại Mộng Chủ

Chương 243

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc đưa tay tiếp nhận hộp ngọc, sau khi mở ra, chỉ thấy trong hộp nằm một mảnh gỗ màu đỏ dài hơn một xích, mộc văn tinh tế tỉ mỉ, bề ngoài tản mát ra ánh sáng màu đỏ như hoả diễm, đồng thời một cỗ nhiệt độ cực nóng đập vào mặt.

"Đúng là Hỏa Lân Mộc! Đa tạ." Thẩm Lạc cười cảm ơn một tiếng.

"Những thứ này đều là ngài nên được đấy. Không biết kế tiếp Thẩm Khách khanh có tính làm nhiệm vụ nào không? Tại hạ có thể đề cử thay một chút." Trung niên nam tử cười hỏi thăm.

"Tạm thời chưa được, ta có chút chuyện cần phải xử lý." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

Quan phủ tuyên bố nhiệm vụ bắt quỷ tuy rằng thù lao phong phú, nhưng thứ nhất hiện tại tạm thời hắn không thiếu tiên ngọc. Thứ hai tu vi hắn quá thấp, mặc dù có Lạc Lôi Phù trên thân, chấp hành nhiệm vụ vẫn như cũ mạo hiểm không nhỏ, chẳng bằng dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), vừa đóng cửa tu luyện, vừa chuyên tâm chờ đợi Mã Diện triệu hoán mới ổn thỏa.

Theo hắn phỏng đoán, Câu Hồn Mã Diện muốn hắn làm việc, hơn phân nửa cũng là chuyện quan phủ muốn xua đuổi quỷ, cả hai cũng không xung đột gì.

Trên mặt trung niên nam tử hiện lên vẻ thất vọng, cũng không nói gì, rất nhanh cáo từ ly khai.

"Bạch gia tựa hồ rất muốn những Khách khanh chúng ta làm nhiều nhiệm vụ một chút, xem ra lần này quan phủ ban phát nhiệm vụ xua đuổi quỷ, chỉ sợ trong đó còn liên quan đến những thứ khác." Thẩm Lạc trở lại trong phòng, âm thầm suy đoán.

Bất quá những chuyện này liên quan đến hắn không lớn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn hộp ngọc trên tay, trên mặt lần nữa mỉm cười.

"Tài liệu chính Hỏa Lân Mộc đã tới tay, kế tiếp ngoại trừ tìm kiếm một loại Linh hoả có thể khế hợp với tài liệu chính, chỉ cần gom đủ các tài liệu phụ trợ khác, là có thể thử luyện chế Thuần Dương kiếm phôi rồi."

Chỉ tiếc Linh hỏa khó tìm, mặt khác mấy thứ tài liệu phụ trợ cũng không dễ gom đủ, hắn đã ủy thác Mã chưởng quỹ lưu ý giúp hắn, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

Thẩm Lạc lắc đầu, thu hộp ngọc vào trong hộp đá, tính tiếp tục tu luyện.

Vào thời khắc này, hắn cảm thấy bên hông nóng lên, từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đúng là pháp bài truyền tin mà Mã Diện đã đưa cho hắn.

"Nhanh như vậy đã tới rồi! Xem ra quỷ hoả Kiến Nghiệp này chưa trừ diệt, ta đừng mong an ổn tu luyện." Thẩm Lạc oán thầm một câu, lúc này mới tập trung tư tưởng suy nghĩ kỹ càng dò xét vật trong tay.

Chỉ thấy phù văn minh khắc trên Pháp Bài trở nên đen sì như mực, một nhóm chữ nhỏ màu trắng hiển hiện ở trên đó:

Ban đêm sau nhanh chóng đến Liễu Công kiều.

"Liễu Công kiều, tựa hồ là tại Thành Tây." Ánh mắt Thẩm Lạc hơi chớp động, lẩm bẩm.

Cây cầu này tục truyền đã có lịch sử từ lâu, là lấy theo tục danh nho gia tiền triều Liễu Công tiên sinh. Trước đây Bạch Tiêu Thiên dẫn hắn du ngoạn khắp Kiến Nghiệp thành đã từng đi qua chỗ đó, nên hắn có vài phần ấn tượng.

"Ta nhớ đã thấy trên bảng danh sách địa danh này." Hắn cân nhắc, đứng dậy đi tới phòng thu chi.

Lúc này mặt trời chiều sắp xuống núi, khách khanh đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều chưa trở về, chỉ có hai ba tên ở chỗ này. Về phần những người khác đều là đệ tử Bạch gia, tới đây vây xem náo nhiệt mà thôi.

Thẩm Lạc đi tới trước đám người, ánh mắt nhìn về phía bảng danh sách nhiệm vụ, nhanh chóng xem xét.

"Quả nhiên!"

Ánh mắt hắn dừng ở một chỗ trên bảng danh sách, đối ứng địa điểm nhiệm vụ đúng là phụ cận Liễu Công kiều, nội dung là gần cổ cầu có một toà chùa miếu hoang phế, ban đêm có Quỷ vật qua lại, đã đả thương không ít người đi ngang qua.

Nhiệm vụ này vụ ban thưởng là tiên ngọc, chừng ba mươi khối, là một trong những phần thưởng lớn nhất trên bảng nhiệm vụ, xem ra độ khó hơn phân nửa không nhỏ.

"Xem ra tám phần không sai, nơi Bạch gia cũng có nhiệm vụ này, vậy tiện nghi này không chiếm không phải là ngốc sao." Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên nhiệm vụ Liễu Công kiều, khóe miệng mỉm cười.

"Các ngươi nghe gì chưa, hôm qua hai nhà Lâm Đỗ có mười mấy người đi làm nhiệm vụ Liễu Công kiều, nghe nói chỉ mới đối mặt đã có mấy người bị giết chết, những người khác tuy trốn về được, nhưng bị thương cũng không nhẹ đó." Thẩm Lạc vừa muốn quay người rời đi, liền nghe có người nghị luận.

"Chư vị, có biết tình hình cụ thể giao thủ của hai nhà Lâm Đỗ và Quỷ vật hôm qua không?" Thẩm Lạc ngừng chân lại, dò hỏi.

"Như thế nào? Ngươi muốn đi làm nhiệm vụ này?" Một Khách khanh bên cạnh nhíu mày hỏi.

Thẩm Lạc thấy thần sắc gã không vui, cũng mất hứng thú, từ chối cho ý kiến, cười cười

quay người rời đi.

"Không phải là may mắn hoàn thành nhiệm vụ Hồng Diệp Trấn, liền cho là mình lợi hại sao, quả thực không biết sống chết." Người kia thấy hắn quay người rời đi, nhẹ gắt một cái, nói.

"Ài, cũng không thể nói như vậy, ta xem thực lực của hắn vẫn có đấy."

...

Hai ba tên Khách khanh bắt đầu nghị luận, người vây xem cũng tham gia vào, trong lời nói vẫn còn nghi ngờ và tán thưởng.

Thẩm Lạc nghe sau lưng truyền đến đủ loại nghị luận, trong lòng cũng không để ý, quay trở về chỗ ở.

Bây giờ đã gần chạng vạng tối.

Hắn lấy ra khối Pháp Bài truyền tin, lật xem, hơi trầm ngâm, sau đó cầm chặt Pháp Bài, vận khởi Pháp lực rót vào trong đó. Nhưng Pháp Bài màu đen cũng không phản ứng chút nào.

Hắn chưa từ bỏ ý định, lại vận khởi Cửu Cửu Thông Bảo Quyết, ý đồ luyện hóa pháp bài màu đen này, nhưng nó không có bất kỳ biến hóa nào.

"Xem ra vật ấy cần phương pháp đặc thù mới có thể mở ra." Thẩm Lạc bất đắc dĩ buông tha dùng thử, thu hồi Pháp Bài, sau đó cầm hộp đá trữ vật, lấy phù lục bên trong ra, cẩn thận kiểm tra lại một lần.

Lần này Quỷ vật hiển nhiên khó đối phó, mặc dù có Mã Diện xung phong, nhưng mình cũng phải chuẩn bị đầy đủ.

Đoạn thời gian trước chế ra không ít Tiểu Lôi phù, đi Hồng Diệp Trấn dùng không sai biệt lắm một nửa, bây giờ còn thừa hơn bốn mươi tấm, ngoài ra còn có năm tấm phù đuổi quỷ, cùng với hai tấm Lạc Lôi Phù.

"Đợi nhiệm vụ này xong, phải vẽ thêm một ít mới được." Trong lòng Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ, cẩn thận thu những phù lục này vào trong tay áo, để dễ dàng lấy ra.

Hắn ly khai sân nhỏ, không đi hướng đại môn mà leo tường rời Bạch phủ, lao thẳng về hướng Thành Tây, rất nhanh đi tới một bờ sông nhỏ.

Trên sông nhỏ có một cây cầu đá phong cách cổ xưa, hai bên bờ sông trồng hai hàng cây thông cao lớn xanh rì. Hiện tại mặc dù là cuối thu, lá cây vẫn rậm rạp, khiến cho cầu cổ ở chỗ này thoạt nhìn dị thường âm u.

Hôm nay bầu trời không có trăng sáng, bởi vì quỷ họa, ban đêm phần lớn dân chúng nội thành tránh ở trong nhà, cổ cầu nơi đây càng ngay cả chó cũng không tới ị, gió đêm thổi qua cầu, phát ra thanh âm ô ô, thật có vài phần đáng sợ.

Hắn nhìn quanh thêm vài lần, yên lặng nhớ hoàn cảnh phụ cận trong lòng. Kết quả là khi hắn lần nữa nhìn lại cây cổ cầu, trong lòng không khỏi cả kinh. Chỉ thấy trên cổ cầu chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

"Ta nói Mã Diện tiền bối, ngài nếu đã đến vì sao không lên tiếng gọi, cứ xuất quỷ nhập thần như vậy cũng quá dọa người đi." Thẩm Lạc thấy rõ hình dáng người tới, không khỏi thở dài một hơi, oán trách một câu.

"Đừng nói nhảm, đi theo ta."

Câu Hồn Mã Diện nói một tiếng với Thẩm Lạc, sau đó xoay người đi đến bên kia cổ cầu.

Thẩm Lạc bĩu môi, đành phải cất bước đi theo.

Khu vực bên kia Liễu Công kiều cũng không có dân chúng cư trú, có chút hoang vu, chỉ có một tòa chùa miểu cổ nằm lẻ loi trơ trọi ở chỗ đó, chung quanh là cỏ dại cao cỡ nửa người.

Câu Hồn Mã Diện và Thẩm Lạc cứ như vậy một trước một sau qua cầu, đi về phía toà chùa miểu kia.
Bình Luận (0)
Comment