Đại Mộng Chủ

Chương 255

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Bạch Hạc Thành nhướng mày, tranh thủ thu hồi bảo vật, nhìn thoáng qua kiểm tra, chỉ thấy trên mặt Khu Dương kính xuất hiện hai dấu vết bị ăn mòn lồi lồi lõm lõm, chắc là nó đã bị tổn thương, Linh tính cũng bị hao tổn rất nặng, lập tức lòng đau nhức không thôi.

Chỉ là trước mắt y bất chấp những thứ này, vội vàng tay cầm bảo kính, chiếu về phía Hồng Mao Cương Thi.

Nhưng chỉ vừa phân thần chút công phu, phía dưới ấn tỷ đã trống không, không còn tung tích Hồng Cương nữa.

Bạch Hạc Thành đang muốn thu hồi ấn tỷ, phía sau bỗng có tiếng gió mãnh liệt. Bạch cốt khô lâu kia cầm song kiếm bên trái, Hồng Mao Cương thi lộ ra hai cánh tay từ phải, chạy ra khỏi mặt đất, đánh lén về phía y.

Hai tên này tập kích trong khoảng cách quá gần, tốc độ lại cực nhanh, làm cho Bạch Hạc Thành vội vàng không kịp ứng đối, tay cầm Khu Dương kính đón đỡ Hồng Mao Cương thi bên trái đánh tới, phía sau lưng trống không để lại cho bạch cốt khô lâu.

Khu Dương kính lần nữa sáng lên phù quang, một cột sáng màu trắng từ trong bắn ra. Trong mắt Hồng Mao Cương thi cũng đồng thời phun ra hai đạo huyết quang. Cả hai vừa mới va chạm, lập tức bạo liệt ra.

Hồng Mao Cương thi bị sóng khí nổ tung cuốn đến, cơ thể không khỏi lui về phía sau, Bạch Hạc Thành cũng lảo đảo lui về phía sau.

Điểm khác chính là, sau lưng y đã sớm có bạch cốt khô lâu đuổi tới, hai thanh cốt kiếm trong tay đâm ra, thẳng tới sau tâm và eo Bạch Hạc Thành.

Thẩm Lạc thầm nói một tiếng "Không tốt", không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, song chỉ kẹp lấy một đạo Lạc Lôi phù, muốn thúc giục cứu người.

Câu Hồn Mã Diện bên cạnh lại đè xuống bờ vai của hắn, ra hiệu hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lòng Thẩm Lạc khẩn trương, liền thấy ngay lúc Bạch Cốt Khô Lâu sắp đâm trúng Bạch Hạc Thành, lập tức mặt đất dưới thân nó đột nhiên nứt ra một khe hở, một đại thủ màu vàng đột nhiên từ trong thò lên, chụp lấy mắt cá chân của nó kéo lại.

Ngay sau đó, trong lòng đất leo ra một thân ảnh màu vàng cao hơn một trượng, xách Bạch cốt khô lâu như con gà con, quẳng mạnh trên mặt đất.

Lúc này Thẩm Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, dò xét kỹ thân ảnh màu vàng kia, mới phát hiện toàn thân "Người" kia không có một mảnh vải, khuôn mặt rất mờ nhạt, nhìn giống như bùn đất nặn ra

"Đây là thuật pháp gì?" Thẩm Lạc nhịn không được dò hỏi.

"Toàn thổ thành nhân, hà hơi ngự chi, đây là thủ pháp Tạo Hóa môn, xem như một loại Khôi Lỗi thuật, rất hiếm thấy." Ánh mắt Câu Hồn Mã Diện băn khoăn, tìm kiếm người thi thuật trong đám người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân một gã Khách khanh Bạch gia.

Thẩm Lạc nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên.

Đại danh Tạo Hóa môn, hắn đã nhìn thấy trong điển tịch tại Phương Thốn Sơn, nói là người trong môn này tinh thông thuật pháp Thổ hệ, chuyên lấy cỏ cây làm gân cốt, bùn đất làm huyết nhục, luyện chế các loại khôi lỗi, có thần thông Tạo Hoá.

"Tốt rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta cũng nên hành động thôi." Câu Hồn Mã Diện đột nhiên vỗ bả vai Thẩm Lạc, nói.

"Vậy không cần giúp bọn họ sao?" Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua chiến trường, có chút không yên lòng nói.

"Không cần lo lắng, những Âm Sát Quỷ vật bên trong so với Khô Lâu và Hồng Mao Cương thi khó chơi hơn chút. Đây có Tích Cốc đỉnh phong, những thứ kia không đủ gây hoạ. Bạch gia có Bạch Hạc Thành là tu sĩ Tích Cốc đỉnh phong, những người còn lại cũng đều là Tích Cốc kỳ, đối phó chúng vậy là đủ rồi. Vậy nên cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức, thuận tiện cho chúng ta đi làm chính sự." Câu Hồn Mã Diện lắc đầu nói.

Thẩm Lạc thấy nguy cơ Bạch Hạc Thành đã được giải trừ, lại chém giết cùng Hồng Mao Cương thi. Mà đám người Bạch gia vừa trải qua hoảng loạn, cũng dần dần ổn định lại chiến cuộc, liền gật đầu đáp ứng.

"Đi!" Một tay Câu Hồn Mã Diện xuất ra Độn Địa Phù, một tay bắt lấy bả vai Thẩm Lạc, trong miệng quát nhẹ một tiếng.

Tiếp theo trong nháy mắt, hai người liền "Vèo" một cái chui vào trong lòng đất, dùng độn địa thuật tránh khỏi mọi người, đi vào trong động quật.

Hai người một đường đi tới, không bị cản trở chút nào, rất nhanh đi tới cuối động quật.

Chỉ thấy bên trong một mảnh xanh mơn mởn, mơ hồ có thể thấy một ao nước màu đen, phía trên lơ lửng một đoàn sương mù màu đen, bên trong bọc lấy một đoàn hư ảnh, đúng là Trấn Hà Thủy Thú kia.

"Đó là vật gì?" Thẩm Lạc thoáng nhìn kén tằm màu đen móc ngược trên mái vòm, thấp giọng hỏi.

Câu Hồn Mã Diện nghe tiếng, ánh mắt cũng rơi vào trên đó, sắc mặt hơi đổi.

Ánh mắt của gã do dự nhìn chung quanh động quật, vừa liếc nhìn ao nước màu đen phía dưới, cùng kén tằm phía trên hơi nhúc nhích.

"Đó là Thấm Ma kén, bên trong chỉ sợ đã thai nghén ra yêu tà quỷ vật lợi hại, không được để nó xuất thế. Vật kia giao cho ta, ngươi thay ta đi ngăn trở Thủy Sát kia." Câu Hồn Mã Diện tựa hồ nhận ra lai lịch vật đó, nói.

"Vậy ngài nhanh một chút, ta sợ là ngăn không được lâu." Thẩm Lạc nhìn đoàn sương mù màu đen trong ao nước một cái, nói như thế.

"Tên kia nếu lúc toàn thịnh, hiển nhiên ngươi không phải là địch thủ. Nhưng hôm nay bị trọng thương còn sót lại một luồng tàn hồn, ngươi chỉ cần dùng mấy tấm Tiểu Lôi phù, hẳn là đủ để diệt trừ nó." Câu Hồn Mã Diện nói.

Gã vừa dứt lời, toàn thân đã bao phủ một tầng hồng quang, thân hình như quỷ mỵ xông vào trong động quật.

Chỉ thấy chân gã đạp hư không, thân hình từng bước bay lên, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm cán Câu Hồn thiết bút kia, lao thẳng tới kén tằm màu đen.

Thẩm Lạc hơi lưỡng lự chút, cũng vội vàng nhảy ra, vọt tới phía ao nước bên kia.

Đoàn Thủy Sát phía trên ao nước lập tức phát hiện tung tích hai người, khói đen trên người phun ra, hình thể rất nhanh biến lớn, một lần nữa hóa thành một đầu hư ảnh thuỷ thú đen kịt cao năm thước, lao đến Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc đã sớm phòng bị, lập tức vận khởi Tà Nguyệt bộ, dưới chân loé lên quang ảnh, thoải mái tránh đi, sau đó đầu ngón tay đã sớm mang theo một tấm Tiểu Lôi phù muốn tế ra.

Nhưng tay của hắn mới vừa vặn lộ ra, còn chưa kịp thúc giục phù lục, sau lưng hư ảnh thuỷ thú có một cái đuôi dài đen kịt dùng một góc độ quỷ dị quét ngang tới, hung hăng quất đến cổ tay của hắn.

Cánh tay hắn vung lên tránh, nhưng chỗ cổ tay vẫn bị quét trúng một chút, truyền đến một hồi rát phỏng kịch liệt. Đầu ngón tay mang theo phù lục cũng thiếu chút nữa bất ổn, mũi chân vội vàng chỉa xuống đất, tránh lui ra sau.

Lại nhìn chỗ cổ tay bị đánh trúng, bất ngờ phát hiện nơi đó đã là một mảnh huyết hồng, hình như có dấu tích ăn mòn.

Đúng lúc này, "Ầm" một tiếng vang truyền tới!

Thẩm Lạc không dám quá mức phân thần, khóe mắt liếc qua, bất ngờ thấy cách đó không xa mặt đất sụp đổ ra một cái hố to, Câu Hồn Mã Diện đang đầy bụi đất từ bên trong bò ra.

"Yêu Phong, quả nhiên là ngươi quấy phá." Câu Hồn Mã Diện phun một ngụm nước bọt, ngửa đầu nhìn lên không trung, trách mắng.

Thẩm Lạc rùng mình, thân hình nhanh chóng thối lui, đồng thời ngửa đầu nhìn lên.

Kết quả là thấy giữa không trung bất ngờ lơ lửng một thân ảnh lạ lẫm, toàn thân nó bao phủ trong một cái áo choàng màu đen rộng thùng thình, trên đầu còn mang theo một mũ rộng vành bằng tre to lớn, cả khuôn mặt bị che kín cực kỳ chặt chẽ, căn bản nhìn không thấy dung mạo chút nào.

Bất quá, hai cánh tay nó cũng lộ ra bên ngoài, màu sắc trắng xanh trong, khá giống Thủy Quỷ lúc trước, mười ngón tay vừa mịn lại dài có chút khoa trương, nhìn như quỷ trảo.

Mã Diện đối diện quát lớn, Yêu Phong kia lại không có ý trả lời.

Chỉ thấy hai tay trước người nó kết xuất pháp ấn cổ quái, đánh xuống dịch thể màu đen trong ao nước phía dưới.
Bình Luận (0)
Comment