Đại Mộng Chủ

Chương 289

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Nguyên Các đứng bên cạnh xe ngựa nhìn mấy người, lúc này mới tiến tới nói "Thải  Châu, Lạc Nhi đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta về nhà đã rồi nói sau."

"Thẩm bá bá, để ngài lo lắng, chúng ta..." Nhiếp Thải Châu nói được một nửa, bỗng nhiên phát giác có chỗ nào là lạ, dừng lại câu chuyện.

Ánh mắt của nàng nhìn qua Thẩm Lạc và Thẩm Nguyên Các mấy lần, thì giật mình phát hiện gương mặt  hai người có mấy phần tương tự nhau, trong lúc nhất thời thần sắc trở nên càng cổ quái.

"Thế nào? Thải Châu, có chuyện gì sao?" Thẩm Nguyên Các thấy thế, nghi ngờ nói.

"Nhiếp cô nương, lúc trước chưa kịp giới thiệu, ta tên Thẩm Lạc, cũng chính là vị hôn phu của ngươi tu luyện tại bạach ngọc sách." Không đợi Nhiếp Thải Châu trả lời, Thẩm Lạc nhìn về phía nàng, trên mặt mang ý cười ôn hòa, mở miệng nói ra.

"Ngươi là... Thẩm Lạc?" Nhiếp Thải Châu nghe vậy, lập tức nhớ tới những lời lúc trước mà mình đã nói trên đường trở về. Nàng bỗng thấy lúng túng, trên gương mặt nhanh chóng nổi lên hai mảnh đỏ rực, lan tràn đến cả sau tai.

"Oa, thì ra ngươi chính là cô gia?" Tiểu Xuân không biết rõ nội tình trong đó, lại cho thêm một mồi lửa.

Nhiếp Thải Châu siết chặt ống tay áo, có chút bối rối ở nguyên tại chỗ do dự một lát, sau đó không quay đầu lại chạy lên xe ngựa.

"Ai, tiểu thư..." Tiểu Xuân gọi lớn một tiếng, đuổi theo.

"Đây là có chuyện gì?" Lông mày của Thẩm Nguyên Các cau lại, nhìn về phía Thẩm Lạc, hỏi.

"Ta cũng không biết." Thẩm Lạc ra vẻ vô tội nói.

Thẩm Nguyên Các lắc đầu cười khẽ, mang theo đám người quay trở về Thẩm gia.

Mấy ngày sau đó, Nhiếp Thải Châu trừ lúc ăn cơm ra thì hầu như cả ngày ở trong phòng, như đang cố ý tránh né Thẩm Lạc, đến lúc tại trên bàn cơm cũng không dám đối mặt.

Ngược lại tỳ nữ Tiểu Xuân thiếp thân của nàng, mỗi lần đụng phải Thẩm Lạc đều nhìn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy sự oán trách, làm cho Thẩm Lạc có chút không hiểu.

Sau khi ở nhà thanh thản mấy ngày, Thẩm Lạc lại bắt đầu tu hành, một bên tu luyện Vô Danh Thiên Thư, một bên tiếp tục học tập chế phù.

Trước khi từ Kiến Nghiệp trở về, hắn còn đi một chuyến Lục Bảo đường, mua sắm linh tài và lá bùa.

Nhưng lúc trước vì việc bế quan tu luyện, Thẩm Lạc đã mang phần lớn gia sản mà mình tích lũy được để đi mua Tam Nguyên Chân Thủy và Địa Âm Đan, cuối cùng chỉ có thể mua được một ít Thanh Sương Phù Chỉ và số lượng lớn phù vàng.

Ngày nọ, sau khi kết thúc tu luyện, Thẩm Lạc lấy một bản sách đóng chỉ thật mỏng từ trong hộp đá ra, cẩn thận đọc.

Cuốn sách chính là vật mà trước đó hắn đi ngang qua Thần Tiên cư, được Hầu chưởng quỹ tặng cho. Nó chính là cổ thư phù lục do tổ tiên lão truyền xuống.

Lúc trước hắn cũng chỉ đọc qua loa một lần, cũng không xem xét kỹ càng nội dung trong đó, hôm nay xem lại mới phát hiện ở trang sách đầu tiên, còn có một đoạn giới thiệu vắn tắt nội dung giống như trong tiểu thuyết.

Cùng phần đằng sau liên quan tới nội dung phù lục thì chữ viết hoàn toàn khác biệt, đoạn nàydùng cách hành thư để viết, rõ ràng không phải xuất phát từ cùng một người.

Thẩm Lạc đọc xong, mới hiểu được đoạn này nội dung do người đời sau của Hầu gia thêm vào, viết về cuộc đời và sự tích của lão tổ Hầu gia.

Thì ra, vị lão tổ Hầu gia chính là một tên đạo nhân vân du tứ phương, thuộc môn phái nào thì không ai biết. Đạo pháp lão tu luyện cũng không miêu tả quá nhiều, dường như là lấy phù lục nhất đạo làm chủ, nhưng cũng không thuộc về Tiểu Mao Sơn nhất hệ.

Vân du đạo nhân và tăng nhân phật gia vân du tứ hải cũng có chỗ giống nhau. Nhưng lão lại lấy việc du lịch thế gian làm tu hành, ven đường giảng đạo hành nghề y làm chủ, cũng làm chút sự tình hàng yêu trừ ma. Phù lục bản thân biết, phần lớn điều liên quan đến những việc này.

Tấm phù lục thứ nhất mà trong sách ghi lại, chính là một loại phù lục tên là "Quá Sơn Phù".

Khi mới thấy tên tấm phù này, Thẩm Lạc còn tưởng rằng là loại phù lục dùng để trèo đèo lội suối, nhưng khi nhìn kỹ phần giới thiệu đằng sau mới hiểu được, phù này chính là một loại dùng để dò xét yêu khí.

Bởi vì vân du đạo nhân trên đường tu hành, thường phải hành tẩu ở trong rừng núi ít ai lui tới, địa phương này bình thường không thiếu các loại sơn tinh yêu mị. Quá Sơn Phù này liền có thể sớm cảm giác được yêu khí tới gần, rồi phát ra ánh sáng, cảnh cáo tu sĩ.

Nếu chỉ nói về công hiệu, thì có chút cùng loại với pháp khí dò xét yêu linh. Một cái là yêu khí càng lớn hoặc là càng đến gần, thì tiếng chuông sẽ càng vang, một cái thì phát ra quang mang và càng sáng.

Phù này tính nhắm vào khá mạnh, đối với âm sát quỷ khí không thể nào cảm giác được, duy chỉ có yêu khí là mẫn cảm.

Phẩm chất của nó không tính quá cao, đối với lá bùa và phù mặc đều không có yêu cầu đặc thù, phù vàng, chu sa phù mặc bình thường là có thể vẽ. Cao đẳng Tử Vân Phù Chỉ cũng có thể vẽ, nhưng công hiệu mạnh yếu và biến hóa không khác quá nhiều.

Trừ "Quá Sơn Phù", trong thư tịch phù lục này còn ghi lại mấy loại phù lục mà vân du đạo sĩ thường dùng tại bach ngoc sách, trong đó làm cho Thẩm Lạc để ý, chính là "Thanh Phong Phá Chướng Phù" cùng "Thần Hành Giáp Mã Phù".

Trong đó, Thanh Phong Phá Chướng Phù chính là lấy phù lục chi lực, dẫn Hạo Nhiên chi khí thanh phong ẩn chứa trong thiên địa đến thổi tan mê vụ chướng khí, đối với độc chướng hình thành tự nhiên và mê chướng do người tạo ra đều có thể phá giải.

Mà Thần Hành Giáp Mã Phù thì càng thêm khác biệt, kiểu dáng cùng những phù lục khác hoàn toàn khác biệt, nhìn một không giống như văn tự, ngược lại giống như là dùng mực đậm vẽ hình con ngựa.

Nhưng trong mực đậm này, lại có thể nhìn thấy đường cong lưu chuyển, lờ mờ có vết tích của cổ triện văn chữ, giống như chữ lại như là tranh. Hình dạng của nó như chiến mã đang phi, lông bờm bay múa, bốn vó lao nhanh như gió.

Khi sử dụng nó, cần lấy pháp lực đốt cháy lá bùa, tiếp theo mặc niệm chú ngữ, sau khi thiêu đốt tro giấy sẽ quấn quanh ở hai chân người sử dụng. Khiến cho người đó như đang cỡi chiến mã, không tốn sức khi chạy, có thể đi nghàn dặm một ngày.

"Một giày trăm bước, kỳ địa tự súc, gặp núi núi bình, gặp nước nước cạn. Ta phụng Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh của bạchh nggọc sách làm cho nhiếp!" Thẩm Lạc mặc niệm theo một câu chứa đựng chú ngữ, ánh mắt lóe lên.

Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh đại danh, hắn cũng sớm nghe qua, nhưng thân phận chân thật của y lại là bí mật, nhưng được tất cả vân du đạo nhân trên thế gian coi là tổ sư, người người kính trọng.

Vân du đạo nhân và bọn họ sử dụng rất nhiều phù lục, cũng đều bắt nguồn từ Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh, trong đó có những loại mọi người tương đối quen thuộc là "Thần Hành Giáp Mã Phù" và "Ngũ Quỷ Bàn Vận Phù".

Trừ bỏ ba loại phù lục này, trong cổ thư còn ghi chép bốn loại phù lục khác, nhưng cùng so sánh với ba loại phù lục khi trước, thì có vẻ không đáng tin cậy. Trong đó bao gồm cả tấm "Chiêu Tài Tiến Bảo Phù" mà Hầu chưởng quỹ lấy ra.

Đào Hoa Dẫn Độ Phù, Súc Dương Dưỡng Thân Phù, Ngũ Linh An Thai Phù, lại còn Chiêu Tài Tiến Bảo Phù kia, thấy thế nào... Đều giống như thứ mà vân du đạo nhân dùng để gạt người sống tạm qua ngày, Thẩm Lạc đối với mấy thứ này thực sự không hứng thú lắm, cũng không quá mức để ý.

Đối với ba loại phù lục phía trước, hắn ngược lại dự định nếm thử vẽ một chút.

Có điều, phẩm chất của Thanh Phong Phá Chướng Phù cao hơn so với Phá Chướng Phù bình thường. Nó cần lấy Thanh Sương Chỉ vẽ, mới có thể dự trữ đủ pháp lực, tiếp theo lại dẫn động thanh phong trong thiên địa, đến phá mê vụ và độc chướng.

*thanh phong: gió T T
Bình Luận (0)
Comment