Đại Mộng Chủ

Chương 302

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trên Hỏa Phượng đại kỳ chớp động hồng quang, lập tức biến lớn gấp mấy lần, cản hướng chất lỏng màu đen đang rơi xuống.

Hai tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ kia cũng giống vậy, phóng lên giữa không trung, tự mình tế ra một kiện pháp bảo, là một thanh như ý xanh biếc cùng một viên đại giới màu vàng đất, ý định ngăn cản hắc dịch rơi xuống những tu sĩ Ngưng Hồn kỳ phía dưới.

Nhưng chất lỏng màu đen tới quá nhanh, ba người mặc dù toàn lực xuất thủ, nhưng không thể ngăn lại toàn bộ. Một phần hắc dịch lọt qua pháp bảo bay xuống, đánh về phía những tu sĩ Ngưng Hồn kỳ phía dưới.

Một ít tu sĩ Ngưng Hồn kỳ lanh trí vội vàng bay về phía phạm vi bảo hộ pháp bảo của ba người nam tử áo đỏ, nhưng cũng có một ít người không kịp trốn tránh, đồng thời lại tế ra pháp khí cường đại trong tay, bảo vệ thân thể, xem ra là muốn cứng rắn chống đỡ những hắc dịch kia.

"Không được đón đỡ! Mau tránh ra!"

Nam tử áo đỏ vội vàng hô to, đồng thời tay bấm niệm pháp quyết, hồng quang Hỏa Phượng đại kỳ càng lớn hơn. Từng đạo hồng quang giống như hỏa vân từ phía trên bắn ra, quét về phía những hắc dịch kia, đáng tiếc đã muộn một bước.

Chất lỏng màu đen đánh vào pháp khí những tu sĩ Ngưng Hồn kỳ kia, chỉ nghe thanh âm "Xuy xuy" vang lên, những pháp khí nhìn rất là bất phàm kia lóe lên vài cái, liền biến thành mấy đạo khói xanh biến mất không thấy gì nữa. Tu sĩ dưới pháp khí bị hắc dịch bắn trúng, cũng không kịp kêu thảm một tiếng, đã bị hòa tan không còn một mảnh, quần áo cũng không lưu lại một điểm.

Chất lỏng màu đen đánh giết những tu sĩ này xong, tiếp tục rơi xuống dưới. Trải qua lần biến cố này, hắc dịch không còn tụ tập cùng một chỗ nữa, mà phân tán hóa thành vô số giọt nước màu đen, như mưa rơi xuống thành trì phía dưới, phạm vi bao phủ cực lớn.

"Nghiệt súc!" Sắc mặt Thẩm Lạc trầm xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên.

Ầm ầm!

Nhiều chỗ mặt đất trong thành đột nhiên vỡ ra, từng dòng nước từ trong khe bắn ra, đồng thời nhanh chóng trải rộng ra, hình thành một tấm màn nước to lớn, đón đỡ chất lỏng màu đen rơi xuống.

Thanh âm "Xuy xuy" vang lớn, sương mù màu trắng bốc hơi bay múa, màn nước nhanh chóng bị ăn mòn ra từng cái lỗ nhỏ, mắt thấy sẽ bị mục nát.

Thẩm Lạc lại bấm pháp quyết dẫn một cái, nước trên mặt đất liên tục không ngừng tuôn ra, bổ sung vào trong màn nước, đồng thời dòng nước trong toàn bộ màn nước nhanh chóng lưu động, ngăn cản những nọc độc màu đen kia ăn mòn.

Chất lỏng màu đen ăn mòn màn nước, bản thân cũng đang tiêu hao, nhanh chóng thu nhỏ lại.

Mấy hơi thở sau, tất cả chất lỏng màu đen hoàn toàn biến mất không thấy, màn nước vẫn bình yên vô sự.

Thấy tình hình này, ba tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đều buông lỏng thở ra một hơi.

Tròng mắt cự trùng màu đen giữa không trung lộ ra vẻ tức giận, trong miệng phát ra một tiếng gào thét.

Vào thời khắc này, đỉnh đầu nó loé lên lục quang, một thân ảnh cực bé so với nó trống rỗng xuất hiện, chính là Thẩm Lạc.

Cánh tay hắn mơ hồ một cái, một nắm đấm vàng óng đánh xuống đầu cự trùng.

Cự trùng màu đen thấy Thẩm Lạc đột nhiên xuất hiện hết cả hồn, nhưng cũng không quá mức để ý, một chân trước toả ra hắc ảnh như liêm đao dài chừng mười trượng, sau đó phảng phất xúc tu không xương chém tới, muốn cắt Thẩm Lạc thành mảnh vỡ.

Nắm đấm Thẩm Lạc đánh tới lệch ra, nghênh đón liêm đao cự trảo kia.

Một màn khó tin xuất hiện!

Quyền trảo giao nhau, lợi trảo màu đen lớn gấp không biết bao nhiêu lần so với nắm đấm Thẩm Lạc lại vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành vô số mảnh vỡ bay tứ tán, nắm đấm Thẩm Lạc lại không tổn hao gì.

Lúc này cự trùng màu đen mới kinh hãi, nhưng chưa kịp phản ứng, nắm đấm Thẩm Lạc đã như một đạo thiểm điện màu vàng rơi xuống, lóe lên đánh vào đầu cự trùng.

"Răng rắc" một tiếng, giáp xác màu đen hiện ra một vết nứt, nhanh chóng lan tràn ra.

Nhưng xương đầu cự trùng to lớn vô cùng lại cứng rắn dị thường, mặc dù xuất hiện một vết nứt, nhưng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

"Rống!"

Lúc này cự trùng màu đen đã kịp phản ứng, trong tiếng gầm, trên đầu lập tức nổi lên một tầng hắc mang, kịch liệt chớp động, hình thành một tầng tinh tráo màu đen thật dày, che lại đầu lâu.

Cùng lúc đó, nó há miệng phun ra một mảnh chất lỏng màu đen, phảng phất vật sống cuốn ngược lên, đánh về phía Thẩm Lạc.

Cự trùng còn thừa ba lợi trảo hắc mang điên cuồng đánh ra, lập tức bay cuộn ra, hóa thành ba bóng đen từ ba hướng chém về phía Thẩm Lạc, khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh.

Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, trên thân đại phóng kim quang, ở chung quanh hình thành một vòng sáng màu vàng như thực chất.

Chất lỏng màu đen bay vụt tới, hắt vẫy lên trên vòng sáng màu vàng.

Thanh âm xuy xuy vang lên, vòng sáng màu vàng nhanh chóng bị ăn mòn, hóa thành đạo đạo khói xanh biến mất, trong chớp mắt đã mỏng hơn phân nửa.

Thẩm Lạc không chút hoang mang, hai tay kết động một cái pháp quyết kỳ lạ, trên tay bỗng nhiên sáng lên một đạo lam quang sáng tỏ, sau đó quăng ra, đánh vào trên chất lỏng màu đen.

Những chất lỏng màu đen ăn mòn cực mạnh kia, vậy mà không thể ăn mòn dải lam quang, ngược lại kịch liệt nổi lên sóng gió, sau đó bỗng nhiên một phân thành hai, bị lam quang gọn gàng chém thành hai nửa, bay ra khỏi vòng sáng màu vàng đang dán trên người Thẩm Lạc.

Dải lam quang này chính là thần thông Phân Thuỷ Quyết từ pháp quyết vô danh, tu luyện tới Ngưng Hồn kỳ là có thể thi triển.

Chất lỏng màu đen mặc dù không phải là thủy chất thuần tuý, nhưng trong đó ẩn chứa nồng đậm thủy khí, Phân Thủy Quyết cũng hữu dụng với nó.

Thẩm Lạc nhất cử tách ra chất lỏng màu đen, song quyền đại phóng kim quang, đảo về phía trước, trên hai tay hiện ra một hư ảnh chân voi, theo sát chất lỏng màu đen đánh tới ba lợi trảo cự trùng.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Hắc quang trên ba liêm đao lợi trảo vỡ nát, lần nữa hóa thành vô số mảnh vỡ bạo liệt ra.

Phần eo Thẩm Lạc khẽ động, song quyền lúc trước kích biến đảo xuống dưới, lóe lên một cái rồi biến mất, lần nữa đánh vào trên đầu cự trùng màu đen.

Tinh tráo màu đen thật dày theo âm thanh vỡ nát, yếu ớt giống như tuyết vậy.

Thẩm Lạc cũng không dừng nắm đấm, tiếp tục đánh vào chỗ nứt trên đầu cự trùng màu đen kia, làm vết rạn lần nữa mở rộng ra mấy phần.

"Ầm ầm ầm"...

Hai tay Thẩm Lạc huy quyền như mưa, lít nha lít nhít quyền ảnh màu vàng không ngừng rơi vào chỗ vết rạn, phát ra liên tiếp tiếng nổ rung trời.

Cự trùng màu đen bị đau, thân thể khổng lồ điên cuồng vặn vẹo, muốn vùng thoát khỏi Thẩm Lạc. Nhưng mà thân hình Thẩm Lạc cũng không biết làm sao bám vào trên đầu nó, sừng sững bất động.

Cách đó không xa, ba tu sĩ Xuất Khiếu kỳ thấy cảnh này, nhao nhao kinh hãi, tiếp đó trong mắt lóe lên vẻ đại hỉ.

"Ầm."

Xương đầu cự trùng dưới quyền tay dày đặc của Thẩm Lạc, rốt cuộc bị đánh nát ra một lỗ thủng lớn. Thân hình Thẩm Lạc lóe lên chui vào trong đó, quyền kình cuồng bạo trong đầu cự trùng đột nhiên bộc phát.

"Rống..."

Một thanh âm thống khổ vang lên triệt thiên diệt địa. Tiếng gào thét qua đi, cự trùng màu đen vốn điên cuồng vùng vẫy đột nhiên dừng lại, đầu lâu khổng lồ rủ xuống, tiếp đó "Răng rắc" một tiếng, chia năm xẻ bảy ra, đại lượng óc trắng cùng huyết dịch màu đen vẩy ra tứ tán. Dịch tại bạch ngọcc sách. Thân hình Thẩm Lạc cũng từ đó lóe lên bay ra, rơi xuống đất.

Thân thể cự trùng cao lớn triệt để mất đi khí tức, nhưng chân lớn của nó như cột trụ kình thiên chống đỡ phía dưới, cũng không ngã xuống.

Liên tiếp giao thủ nhìn như phức tạp, kì thực trong chớp mắt đã hoàn thành.

Bọn tu sĩ Ngưng Hồn kỳ phía dưới may mắn sống sót trợn mắt há hốc mồm, ba tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng trừng to mắt, không thể tin nhìn tình cảnh trước mắt.

Thẩm Lạc ở giữa không trung, đưa tay vẫy một cái, một dòng nước từ phía dưới bay vụt đến, nâng thân thể của hắn lên, sau đó chậm rãi thu hồi pháp lực trong thể nội, quay đầu nhìn về phía đám tu sĩ, đang muốn nói cái gì đó.

"Hừ!" Vào thời khắc này, một tiếng hừ lạnh từ không trung bỗng nhiên truyền xuống.
Bình Luận (0)
Comment