Dịch: Độc Lữ Hành***
Đột nhiên, bước chân Thẩm Lạc đạp hụt, thân hình rơi xuống, bước chân rơi vào mặt đất, mang theo ba người Thẩm Ngọc lảo đảo té ra ngoài.
Lần này, bọn hắn không trở về chỗ vịnh biển lúc trước, ngược lại đi tới một vịnh biển to lớn có địa thế thập phần khoáng đạt. Trên một bờ đá ngầm chi chít san hô rộng lớn, đứng đấy hàng trăm hàng ngàn các loại Yêu tộc, đang quơ tinh kỳ, khàn giọng hò hét.
Xa xôi trên mặt biển, còn có thủy duệ Yêu tộc muôn hình muôn vẻ khó mà đếm được, và số lượng khổng lồ lính tôm tướng cua đang chém giết kịch liệt cùng một chỗ, trên tinh kỳ dựng thẳng với nhiều chữ "Đông Hải" "Long cung" và chữ "Ngao".
"Đây là..." Thẩm Lạc chống tay lên đá ngầm trước người, cau mày nói.
"Yêu tộc đang tấn công Đông Hải Long Cung, nơi này là vịnh Đông Hải!" Bạch Bích liếc thấy tình huống trước mắt, cả kinh nói.
"Xem ra toàn bộ Vũ Châu đã hoàn toàn bị luân hãm, Yêu tộc đã tấn công đến biển rồi." Trong mắt Thẩm Ngọc còn ngậm lấy nước mắt, thấy tình hình này cũng có chút khẩn trương nói ra.
Trong khi nói chuyện, trên mặt biển phía trước truyền đến trận trận tiếng oanh minh, một đạo sóng nước cao chừng trăm trượng dâng lên, lại kéo dài không rơi, phía trên đứng một loạt chiến tướng Long cung. Từng con mang chiến giáp đẹp đẽ, nhìn khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn.
Trong đó tên cầm đầu, mặc trên người một bộ San Hô Ngọc Y, nắm trong tay một cây Lê Hoa Kim Thương, một đầu tóc dài thủy lam buộc kim quan, gần trán mọc lên hai đoản giác cao chót vót, một khuôn mặt trẻ anh tuấn không gì sánh được, trong đôi mắt thần quang nội liễm, khiến cho người nhìn qua, cảm giác anh tư bừng bừng phấn chấn.
Phía xa xa, trên mặt biển chỗ khác cũng có sóng nước cuốn cao, phía trên đứng bảy tám bóng người.
Trong những người này, người cầm đầu mặc trường bào màu đen, thân cũng không mang áo giáp, trên đầu mang một cái bát diện hắc quan, mái tóc dài màu đen rối tung sau lưng, toàn thân quấn quanh ma khí, khiến cho người thấy không rõ khuôn mặt.
Mấy người đứng bên cạnh gã đều giống như vậy, không một ai mang giáp, trong đó có cả tên lão giả thấp bé dung mạo xấu xí lúc trước điều động đồ tử đồ tôn truy tung Thẩm Lạc.
Hai phe cũng không thấy nói gì, lão giả thấp bé kia liền dẫn đầu ra tay.
Chỉ thấy dưới cổ lão phồng lên, phát ra trận trận tiếng vang "Ục ục", một miệng cóc lớn bỗng nhiên mở ra. Một cỗ chất lỏng màu ngà sữa lập tức từ đó phun ra, như điểm điểm sữa trâu thành mưa, vương vãi xuống.
Trong nháy mắt "Sữa trâu" rơi xuống, nửa mảnh nước biển đã bị nhuộm thành màu trắng sữa, theo nước biển xâm nhiễm qua, lan tràn về phía đám người long cung bên này. Những nơi đi qua, đại lượng sinh vật dưới nước bị độc chết, chưa kịp nổi lên mặt nước đã bị ăn mòn biến mất.
Lúc nước biển trắng sữa quay cuồng, còn có từng sợi sương mù bay lên, ở trong tản ra mùi vị khó hiểu. Hai bên tu sĩ thấy thế, đều nhao nhao sáng lên bảo quang hộ thể, thậm chí vô thức che miệng mũi lại.
"Đi thôi." Nam tử anh tuấn đầu sinh đoản giác kia thấy thế, gật đầu nhẹ với người bên cạnh. Một tên lão giả da xanh hình thể to mọng vọt lên trước, rơi vào trong nước biển.
Lúc rơi xuống, dưới thân lão toả ra lam quang, tám đầu xúc tu sinh đầy giác hút mềm mại từ phần eo mọc ra, nhập vào trong nước, bắt đầu ở dưới mặt nước điên cuồng quấy lên.
Chỉ một thoáng, ào ạt chất lỏng màu đen từ dưới thân nó tuôn ra, cùng nước biển trắng sữa kia quấy lấy nhau, toát ra từng bọt khí cực đại không gì sánh được. Nước biển mặc dù vẫn như cũ vẩn đục không chịu nổi, nhưng khí độc ẩn hứa bên trong lại tựa như bị trung hoà mất rồi.
"Ô Độc lão tặc, chúng ta qua đây chơi nào." Con ngươi lão giả thấp bé co rụt lại, hô to một tiếng.
"Bôn Ba Nhi Bá, ngươi muốn chết!" Lão giả da xanh gầm thét một tiếng, dưới thân dâng trào hắc dịch, thân hình cất cao, bay thẳng nhập không.
Bôn Ba Nhi Bá chủ động đón lấy, cả hai lao vào đánh nhau.
Nam tử anh tuấn sinh đoản giác cầm trường thương ưỡn một cái, phi thân qua, đâm thẳng về hướng nam tử áo bào đen kia.
Nam tử áo đen lấy ra Tam Xoa Kích, đánh cùng gã kia. Chỗ cả hai chiến đấu có kim quang ma khí bay múa tán loạn, khiến cho người bên ngoài căn bản không dám đến gần, cuối cùng càng đánh càng bay cao, song song bay vào tầng mây trên không trung.
Bọn hắn ngẩng đầu lên xem, những người còn lại hai phe cũng đều nhao nhao bay vào giữa không trung, tự mình giao chiến, trong lúc nhất thời tiếng chém giết binh khí va chạm nổi lên khắp nơi.
Từng cảnh tượng ấy, khiến tâm thần mấy người Thẩm Ngọc khuấy động. Thẩm Lạc thì ngồi xếp bằng ở một bên khôi phục pháp lực.
"Đừng nhìn nữa, trước đi tìm bọn Thẩm Liễn đã, tụ hợp xong, chúng ta lập tức rời đi." Sau một lát, Thẩm Lạc mở hai mắt ra, nói với mấy người.
"Vâng." Bọn người Bạch Bích lập tức hồi thần, gật đầu nói.
Nói xong, bọn hắn tính thừa dịp chưa bị ai phát hiện, mau chóng rời đi.
Nhưng ngay lúc này, trên đỉnh đầu đám người bỗng nhiên truyền đến một tiếng long ngâm, một bóng người vàng óng to lớn từ trên trời giáng xuống, ầm vang đập xuống bờ biển phía trước cách bọn họ không xa.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn qua, liền thấy nó dài như mãng xà, sừng đầu như hươu, lân giáp giống như cá, trảo giống như phượng, chưởng giống như hổ, rõ ràng là một đầu Ngũ Trảo Kim Long dài trăm trượng.
Chỉ là trên thân nó có nhiều vết trảo nhìn thấy mà giật mình, lân phiến phía trên tróc ra từng mảng, huyết nhục lộ ra, chảy ra dòng máu vàng óng nhàn nhạt, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Cùng lúc đó, trong tầng mây trên trời, đột nhiên nhô ra ba cái đầu màu đen to lớn, hình dáng cực giống Chân Long, chỉ là sừng đầu thập phần ngắn ngủi, chỗ mi tâm nhô ra dữ tợn, so với Chân Long thiếu đi mấy phần uy nghiêm, nhiều thêm một phần hung sát.
"Tam Thủ Giao!" Bạch Bích sợ hãi thán phục.
Thẩm Lạc tự nhiên cũng nhận ra được. Giao chính là thủy duệ gần nhất với Long tộc, quá khứ cũng thường có truyền thuyết giao hóa long. Nó lại không được Long tộc công nhận, thậm chí bị coi là tính dâm tà khát máu dị đoan, cho nên giữa hai bên lúc bình thường đều là tử địch.
Chỉ là Long tộc làm thiên hạ thủy duệ chính thống, thường thường có thể tự nhiên áp chế chủng Giao. Nhưng trước mắt Tam Thủ Giao toàn thân ma khí này, tu vi chiến lực lại hiển nhiên trên con Kim Long kia.
"Rống."
Tam Thủ Giao bỗng nhiên há miệng gầm thét, tiếng như cổn lôi, rung khắp thiên địa, khiến cho toàn bộ chiến trường cũng phải im lặng.
Trên chiến trường, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới, nó muốn để tất cả mọi người tận mắt thấy một màn nó đồ long. Chỉ là trong lúc mọi người khiếp sợ, cũng nhìn thấy mấy người Thẩm Lạc ẩn thân ở phía sau đá ngầm.
"Ngao Thanh, cho dù ngươi hủy long cung, cũng đừng mong Long tộc thần phục, cùng lắm thì cá chết lưới rách." Con Kim Long kia bỗng nhiên đằng không bay lên, xoay quanh ở giữa không trung, cao giọng quát.
Nói xong, nó đột nhiên há miệng phun một cái, một viên cầu màu lam lớn chừng quả đấm từ trong miệng bay ra, sáng lên lam quang chói mắt.
Lúc quang mang sáng lên, cuồn cuộn không ngừng, viên cầu màu lam phồng lớn gấp mươi lần, phía trên có thể thấy được từng sợi quang ngấn màu lam phun trào bất quy tắc, nhìn tựa như sóng biển cuồn cuộn.
"Thâm Hải Vô Định, Hoang Hải Hồng Lưu!"
Kim Long quát lớn một tiếng, vang vọng cả vịnh Đông Hải.
Chỉ một thoáng, chỗ sâu Đông Hải xa xôi, đáy đại dương chấn động kịch liệt, một cỗ lực lượng khổng lồ từ đáy biển bắn ra, hóa thành từng đạo sấm rền từ đáy biển, nổi lên hướng mặt biển.