Đại Mộng Chủ

Chương 361

Dịch: Độc Lữ Hành

Thẩm Lạc rất nhanh lại phục sinh, tiếp tục chém giết lần ba.

Lần này, hắn cải biến chiến thuật, chuẩn bị thử giao phong cận thân.

Chiếc cung lớn trong tay nàng kia là kiện pháp khí cực kỳ lợi hại, cũng có thể là pháp bảo, tựa hồ có thể bắn ra mũi tên vô hạn, lại một tiễn nhanh hơn một tiễn, chỉ cần bị nàng này kéo dài khoảng cách, cơ bản chính là một chữ "Chết", chỉ có cận chiến mới có thể chiến thắng.

Thẩm Lạc có Tà Nguyệt Bộ cùng Ất Mộc Tiên Độn, muốn tới gần đối phương cũng không khó. Nhưng không ngờ nữ binh mặc ngân giáp này cận chiến cũng không yếu, Thẩm Lạc lại chiến tử một lần lại phục sinh, rốt cuộc nắm lấy cơ hội, liều mạng trọng thương, nhất cử đánh bại đối phương.

Thẩm Lạc trở về đại điện, luyện hoá tàn hồn và đan dược của nữ binh mặc ngân giáp, rất nhanh trở lại không gian màu vàng, tiếp tục thí luyện.

Đúng như sở liệu, tiếp theo Ngân Giáp Thiên Binh xuất hiện có thực lực càng ngày càng mạnh, căn bản không thể lần thứ nhất giao phong là chiến thắng, nhờ có hắn trong mộng cảnh không ngừng phục sinh, không ngừng góp nhặt kinh nghiệm chiến đấu, mới có thể tìm kiếm sơ hở sau đó phản sát.

Ngay từ đầu, hắn chỉ cần khởi tử hoàn sinh mấy lần là có thể chuyển bại thành thắng những Thiên Binh kia, nhưng càng về sau, hắn thậm chí chết gần mười lần, mới có thể miễn cưỡng chiến thắng.

Đương nhiên theo từng lần tác chiến cường độ cao này, bất luận tu vi hay là kinh nghiệm đối chiến với địch nhân của Thẩm Lạc đều lấy tốc độ kinh người tăng lên nhanh chóng, đồng thời còn nắm giữ không ít các loại võ kỹ từ Thiên Binh.

Bên ngoài cầu thang đại điện màu vàng óng, Thẩm Lạc với một thân máu me đầm đìa đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, vận công luyện hóa đan dược màu vàng.

Sau một hồi lâu, linh khí bên ngoài đại điện đột nhiên trở nên hỗn loạn, dần dần lấy Thẩm Lạc làm trung tâm bắt đầu xoay tròn hú dài, hình thành một vòng xoáy linh khí to lớn.

Trong toàn bộ đại điện, thiên địa linh khí nồng đậm bị hút qua, liên tục không ngừng dung nhập vào cơ thể Thẩm Lạc.

Không bao lâu, bên ngoài thân Thẩm Lạc bắt đầu hiện ra một cỗ kim quang giống như hỏa diễm, trong kim quang hiện ra bốn đầu Kim Long, bốn đầu hư ảnh voi lớn, vây quanh thân thể của hắn lao nhanh gào thét, dẫn tới hư không chấn động theo.

Một hồi lâu qua, vòng xoáy linh khí quanh Thẩm Lạc đột nhiên phát ra một tiếng thanh minh, triệt để tiêu tán.

Hắn mở to mắt ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Liên tục khổ chiến nhiều trận, luyện hóa rất nhiều đan dược màu vàng, tu vi của hắn rốt cuộc đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ đỉnh phong, tiếp đó, là có thể đột phá Đại Thừa kỳ.

Sau Đại Thừa có thể độ Hóa Tiên Kiếp, một khi thành công, liền có thể từ nhân hóa tiên, triệt để thoát ly gông cùm xiềng xích sinh lão bệnh tử của phàm nhân. Cho nên Đại Thừa kỳ có thể nói là cầu nối giữa Tiên Phàm, ý nghĩa phi phàm.

Muốn đạp vào cây cầy này độ khó cực cao, lúc trước hắn và Bạch Tiêu Vân một đường nói chuyện phiếm, đã từng đề cập tới đề tài này.

Quá trình tiến giai Đại Thừa kỳ nói cũng không phức tạp, một câu là có thể khái quát, thần hồn nhục thân tương hợp.

Chỉ là nói thì dễ dàng, làm lại rất khó. Căn cứ trên Hoàng Đình Kinh thuật lại, muốn đạt tới thân hồn tương hợp, cần triệt để nắm giữ tam nguyên chi lực, chính là tinh, khí, thần, sau đó lấy tam nguyên chi lực làm căn cơ, điểm một đoàn sinh mệnh chi hỏa, nung khô thể xác tinh thần.

Nếu có thể gánh chịu được, thì có thể thân hồn hợp nhất, tiến giai Đại Thừa. Còn không chịu nổi, thì sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.

Bạch Tiêu Vân nói y năm đó đột phá Đại Thừa kỳ, toàn bộ nhờ sư môn che chở, bày ra mấy đạo ngưng thần tĩnh tâm, cấm chế nguyên khí, lại phục dụng rất nhiều linh đan diệu dược phụ trợ phá cảnh, mới miễn cưỡng vượt qua nan quan này.

Thẩm Lạc bây giờ trong kim tháp này, không có chút ngoại lực để mượn, muốn đột phá Đại Thừa kỳ gần như không thể.

"Sau này hãy tính đi." Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều việc này nữa, cân nhắc tiếp tục thí luyện.

Cho tới bây giờ, hắn đã đánh bại mười lăm tên Thiên Binh, dựa theo Kim Giáp Thiên Tướng nói, còn cần đánh bại hai mươi mốt tên Thiên Binh mới có thể thông qua khảo nghiệm.

Tu vi của hắn đạt tới cảnh giới này, đã rất khó đề thăng, nhưng không biết tiếp theo phải đối mặt những Thiên Binh kia thực lực sẽ như thế nào, nếu tu vi vượt qua mình quá nhiều, cho dù có át chủ bài khởi tử hoàn sinh, có thể không ngừng tích lũy kinh nghiệm, phần thắng cũng thập phần xa vời.

Thẩm Lạc im lặng một lát, đứng dậy tiến vào trong điện, hai đạo kim quang lập tức từ hai mắt Kim Giáp Thiên Tướng bắn tới, mang hắn vào trong không gian thí luyện.

Lóe lên ánh bạc, bệ đá cách hắn mấy trượng hiện ra một tên ngân giáp đại hán dị thường khôi ngô, đầu đầy tóc rối, hai tay trống trơn, không có bất kỳ binh khí gì.

Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng lại, trên người đối phương không tản mát ra bất luận khí tức cường đại gì, nhưng càng như vậy, càng không thể phớt lờ.

Tráng hán mặc ngân giáp bỗng nhiên ngẩng đầu, thân hình mơ hồ một cái, tựa như mãnh hổ bay nhào tới, lỗ chân lông làn da trần trụi hiện ra từng đồ án tinh thần thật nhỏ, thân thể bỗng nhiên phồng lớn một vòng, song quyền cũng phồng lớn to cỡ cái bình bát, hư không một kích tới.

"Vèo" một tiếng duệ khiếu chói tai truyền ra, những nơi quyền phong đi qua, trống rỗng vạch ra hai đạo bạch ngấn, dường như muốn xé rách hư không.

Cùng lúc đó, một cỗ linh áp cường đại có thể ép sập thiên địa tràn ngập không gian màu vàng, dẫn tới toàn bộ không gian đều ong ong run mạnh không thôi.

"Đại Thừa kỳ!"

Trong lòng Thẩm Lạc run lên, lách mình muốn né tránh, thế nhưng toàn bộ không gian màu vàng tựa hồ đã bị đối phương dùng một đôi quyền bao phủ áp bách. Hắn cảm thấy không gian xung quanh phảng phất biến thành đầm lầy vô tận, di động một chút cũng vô cùng khó khăn, chỉ có thể toàn lực thôi động lực lượng toàn thân, huy quyền nghênh tiếp.

"Răng rắc" một tiếng vang giòn, hai tay Thẩm Lạc bị bẻ gãy, người như rơm rạ bay ra sau, trong miệng cuồng phun máu tươi, đập ầm ầm trên bệ đá.

Hắn cảm thấy trên dưới quanh người đau nhức kịch liệt không chịu nổi, nỗ lực định đứng dậy.

Nhưng phía trên loé lên ngân ảnh, thân hình tráng hán mặc ngân giáp trống rỗng xuất hiện, song quyền đánh xuống.

Hai quyền ảnh màu bạc bay vụt xuống, sau đó lóe lên hóa thành hai cự quyền màu bạc to bằng gian phòng, đánh vào trên người hắn.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, thân thể Thẩm Lạc không có lực phản kháng chút nào bị nghiền nát, hóa thành một bãi huyết nhục mơ hồ.

Ý thức của hắn lâm vào bóng tối, bất quá rất nhanh lại lần nữa thức tỉnh, xuất hiện trên cầu thang bên ngoài kim tháp.

"Thiên Binh Đại Thừa kỳ lại lợi hại như thế, tráng hán mặc ngân giáp kia tu luyện tựa hồ cũng là công pháp đỉnh cấp pháp thể song tu, không kém Hoàng Đình Kinh." Thẩm Lạc thở dốc vài tiếng, lúc này mới đè xuống cảm giác hồi hộp trong lòng.

Bây giờ tu vi hắn đạt tới Xuất Khiếu kỳ đỉnh phong, xuất hiện một Thiên Binh Đại Thừa kỳ cũng không kỳ quái. Chỉ là hắn không ngờ, Thiên Binh Đại Thừa kỳ này đáng sợ như thế, hắn thậm chí ngay cả một chiêu nửa thức cũng không đỡ nổi, trực tiếp bị miểu sát.

Chỉ là bất luận thế nào, thí luyện vẫn phải tiếp tục.

"Hiện tại điểm thời gian này hẳn là ta vừa mới đột phá Xuất Khiếu kỳ đỉnh phong, xem ra bởi vì trong nháy mắt bị diệt sát, thời gian phục sinh bị đẩy về phía trước rất nhiều, như vậy cũng tốt, có thể cho ta suy nghĩ thật kỹ đối sách." Thẩm Lạc cảm thụ một chút tình huống trong cơ thể, tự lẩm bẩm một tiếng.

Hắn trầm ngâm một hồi lâu, mới đứng dậy lần nữa bước vào trong điện, tiến vào không gian thí luyện.

Lóe lên ánh bạc, thân ảnh tráng hán mặc ngân giáp nổi lên, đang muốn bay nhào ra.

Nhưng không đợi nó bước ra một bước, trên thân Thẩm Lạc loé lên bóng xanh, hư không tiêu thất không thấy, sau một khắc xuất hiện sau lưng tráng hán mặc ngân giáp.
Bình Luận (0)
Comment