Đại Mộng Chủ

Chương 392

Dịch: Độc Lữ Hành

Một đạo hoàng mang nhanh chóng rời tay bắn ra, nhưng không nghênh đón thanh như ý xanh biếc kia, mà phóng thẳng đến thanh sam nam tử, hầu như trong nháy mắt đã đến trên đỉnh đầu y, lại là một khối ấn chương màu vàng, đúng là Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn.

Trên Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn chớp liên tục hào quang, năm hư ảnh tòa núi màu vàng đất hiển hiện ra, ép xuống phía dưới.

Thẩm Lạc dựa vào Cửu Cửu thông bảo quyết, đã luyện hóa cấm chế trong Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn này, thúc giục xuất ra năm hư ảnh ngọn núi, hơn nữa mỗi ngọn núi đều lớn hơn Đồng Quán thúc giục lúc trước.

Toàn bộ bầu trời đột nhiên ảm đạm, không khí cũng trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, tựa hồ thật sự có năm ngọn núi rơi xuống.

Sắc mặt thanh sam nam tử biến đổi, tay áo nhanh chóng run lên, một khiên tròn màu vàng đất hiển hiện bắn ra tinh quang bốn phía.

Phía trên khiên tròn điêu khắc bốn phù điêu thánh thú, theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, lúc này nở rộ bốn đoàn hoàng mang chói mắt, tản mát ra chấn động linh lực cường đại, còn trên cả thanh ngọc như ý xanh biếc kia.

Thuẫn này vừa xuất hiện, lập tức bay lên, xoay tròn nghênh đón năm ngọn núi.

Cả hai va chạm vào nhau, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn, khiên tròn màu vàng đất lập tức chống đỡ không nổi, từ không trung rơi thẳng xuống, nhưng hoàng mang trên khiên tròn vẫn như cũ, không có dấu hiệu tan vỡ.

Thanh sam nam tử phía dưới kinh hãi, muốn né tránh đã không kịp, một tiếng ầm vang nổ mạnh, hư ảnh năm ngọn núi rơi trên mặt đất, ép chặt xuống, trong nháy mắt không còn động đậy.

Phụ cận mặt đất kịch liệt lắc lư, vài dặm chung quanh đất rung núi chuyển, dường như Địa Long trở mình.

Thanh sam nam tử bị trấn áp, hào quang trên chuôi ngọc xanh biếc cũng tiêu tán ra, từ giữa không trung rớt xuống.

"Cái gì!"

Diệp Trùng đang muốn thúc giục khai sơn phủ lần nữa công tới, đã thấy thanh sam nam tử vừa đối mặt đã bị trấn áp, đang muốn bay nhào ra liền ngừng một lát, mặt lộ vẻ kinh nghi quay đầu nhìn về phía Tạ Vũ Hân.

Tạ Vũ Hân được gia tăng Thần Hành Giáp Mã Phù, tốc độ vượt xa những đệ tử Luyện Khí kỳ Bích Thủy Môn, đối phương tuy đông, nhưng chạm không được bóng dáng của nàng, bị nàng đánh cho chạy tán loạn trong rừng cây.

Trong lòng Diệp Trùng "Lộp bộp" một cái, không khỏi bắt đầu sinh thoái ý.

Vào thời khắc này, mặt đất ngay rìa chân gã "Phốc" một tiếng vang nhỏ, một cái đầu màu hồng phấn nhô ra.

"Vèo" một tiếng sắc nhọn rít gào, một mũi tên sương mù hồng nhạt từ trong miệng đầu lâu phấn hồng bắn ra, đánh vào đùi phải của Diệp Trùng, vậy mà xuyên qua.

Da thịt xung quang mũi tên nhanh chóng biến thành màu hồng phấn, rồi khuếch tán ra

Từ đùi phải đầu gối gã trở xuống trong nháy mắt mất đi tri giác, trở nên chết lặng, hơn nữa cảm giác chết lặng này nhanh chóng lan tràn lên trên.

Trên mặt Diệp Trùng lộ vẻ hoảng sợ, quay người bỏ chạy về phía xa, vậy mà mặc kệ thanh sam nam tử cùng những đệ tử Bích Thủy Môn kia.

Không biết gã thi triển thần thông gì, cũng không lập tức độc phát ngã xuống đất, hai chân khập khiễng, tốc độ như cũ không giảm, mấy hơi thở đã biến mất trong bóng đêm phía trước.

Xa xa những đệ tử Bích Thủy Môn kia chứng kiến thanh sam nam tử bị trấn áp, Diệp Trùng đào tẩu, lập tức hoảng loạn lên.

Không biết ai hô một tiếng, toàn bộ chợt quay người đuổi theo Diệp Trùng chạy tán loạn, mấy hơi thở đã biến mất.

Ánh mắt Thẩm Lạc chớp lên, cũng không đuổi theo ngăn cản đám người Diệp Trùng, cất bước đi đến chỗ thanh sam nam tử bị trấn áp.

Vào thời khắc này, hoàng mang chói mắt từ dưới năm ngọn núi bộc phát, năm ngọn núi cũng bị run lên.

Sau đó hoàng mang lập tức ngưng tụ lại một chỗ, "Vèo" một tiếng, bay về phía xa.

Thần sắc Thẩm Lạc khẽ biến, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên.

"Ô...ô...n...g" một tiếng, một mảnh hào quang màu vàng từ trên năm ngọn núi toả ra, hình thành một cái bát lớn, đột nhiên che phủ mặt đất phụ cận.

Thế nhưng đạo hoàng mang chói mắt kia đã nhanh hơn màn hào quang màu vàng rơi xuống, bay vụt ra ngoài, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

"Thần thông độn thổ? Quả nhiên không hổ là đệ tử Phổ Đà sơn." Lông mày Thẩm Lạc cau lại, nhưng rất nhanh giãn ra, thì thào nói.

Trong khi nói chuyện, trong miệng hắn lẩm bẩm, giơ tay khẽ vẫy.

Năm ngọn núi bay vụt lên, một lần nữa hóa thành đại ấn màu vàng, rơi vào trong tay hắn.

Thanh sam nam tử dưới ngọn núi đã không thấy bóng dáng, mặt khiên tròn kia cũng biến mất theo.

Thẩm Lạc cũng không để ý trong lòng, dù hắn thật sự bắt được thanh sam nam tử kia, cũng không định đánh chết đối phương, dù sao y chính là đệ tử Phổ Đà sơn, hắn cũng không muốn gây đại phiền toái.

Hắn quay người đi đến một bên, nhặt lên thanh ngọc như ý xanh biếc kia.

Thanh ngọc như ý này nằm ở phía xa, không bị thanh sam nam tử lúc thi triển độn thổ rời đi mang theo.

Thẩm Lạc vuốt vuốt hàn ngọc như ý lạnh buốt, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Từ tình huống vừa rồi, thanh như ý này có phẩm giai không thấp, hơn phân nửa cũng là thượng phẩm. Tính cả Tử Mẫu Kiếm kia, hôm nay hắn gặt hái được hai kiện thượng phẩm pháp khí, thu hoạch cực phong phú.

Hắn lật tay thu hồi thanh ngọc như ý xanh biếc, cất bước đi tới bên cạnh thi thể đại hán hói đầu.

Độc khí chung quanh đại hán đã bị Diệp Trùng đánh bay, ngược lại không cần lo lắng, chỉ là trên người gã mang theo kịch độc, cũng không nên đụng vào.

Thẩm Lạc vung tay lên, một dòng nước chảy bay tới, hóa thành hai thủy chưởng sống động, hai bàn tay rơi vào thi thể đại hán hói đầu, lục lọi một hồi lấy ra một ít vật gì đó.

Một khối lệnh bài màu thủy lam, một ngọc giản màu trắng, một quyển thư tịch màu xanh lá, còn có túi nhỏ màu xanh lúc trước treo ở bên hông gã.

"Thẩm đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Tạ Vũ Hân từ đằng xa bước nhanh tới.

"Hoàn hảo, ngươi thì sao?" Thẩm Lạc không kịp nhìn kỹ, thu nhập những thứ này vào trong hộp đá, hỏi thăm.

"Chi đối phó một đám lâu la Luyện Khí kỳ mà thôi, lại có phù lục thần kỳ của đạo hữu gia trì, tự nhiên không có việc gì. Không thể tưởng được mới một đoạn thời gian không gặp, thực lực Thẩm đạo hữu không ngờ tăng lên không ít." Tạ Vũ Hân nhìn Thẩm Lạc thật sâu, có chút cảm khái nói.

"Tạ đạo hữu khen trật rồi. Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn nhanh ly khai mới ổn." Thẩm Lạc quay lại nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn lần nữa triệu hoán ra một đoàn nước chảy, thi triển thông linh dịch yêu thuật, mở ra một thông đạo màu đen, sau đó đưa xuống dưới đất.

Chuột biển Mậu Xuân từ lòng đất chui vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.

Mậu Xuân mặc dù không có thủ đoạn công kích trực tiếp, nhưng đã thành một con át chủ bài của hắn, mặc dù hắn và Tạ Vũ Hân quan hệ coi như thân cận, cũng không muốn để nàng chứng kiến.

Ánh mắt Tạ Vũ Hân khẽ nhúc nhích, cũng không hỏi thăm.

Hai người không ở đây lâu, quét dọn dấu vết chiến đấu một chút, rồi lập tức rời hố trời, đi đường suốt đêm cho đến hừng đông, đã rời Đại Lịch Sơn, đi tới phụ cận bờ biển Đông Hải.

Hai người đại chiến một hồi, lại liên tục chạy băng băng nửa đêm, có chút mỏi mệt không chịu nổi, vì vậy dừng lại tìm một chỗ bí mật nghỉ ngơi.

Thẩm Lạc khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, vận chuyển công pháp vô danh, khôi phục Pháp lực tiêu hao.

Sau khi dung hợp long huyết, tốc độ hắn hấp thu thủy linh khí tăng lên nhiều, gần nửa canh giờ đã khôi phục toàn bộ Pháp lực
Bình Luận (0)
Comment