Đại Mộng Chủ

Chương 428

Dịch: Độc Lữ Hành

Hai người tuy là bằng hữu, bất quá Thẩm Lạc dù sao cũng là ngoại nhân, Lục Hóa Minh cũng không giới thiệu quá kỹ.

Thẩm Lạc đương nhiên sẽ không truy vấn, ánh mắt nhìn bốn phía, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, ngừng chân nhìn lên phía trên.

Chỉ thấy trong bầu trời chẳng biết lúc nào hiện ra một màn sáng hình tròn to lớn, chỗ trung tâm là hư ảnh bảy chuôi cự kiếm, có bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Bên ngoài cự kiếm là từng kiếm ảnh rất nhỏ, tạo thành một vòng tròn, tiếp bên ngoài lại là một tầng kiếm ảnh khác, càng nhỏ hơn một chút.

Trên màn sáng kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, phân ra bảy tầng, chuyển động quay tròn như quạt gió.

"Đây là chỗ khai sáng quan phủ Đại Đường, Thái Tổ bổn triều bỏ ra đại giới to lớn, mời một vị cao nhân Thượng Thanh bố trí Thất Tuyệt kiếm trận, làm pháp trận thủ hộ quan phủ Đại Đường ta. Trận này cực kỳ lợi hại, nghe nói thoát thai từ Tru Tiên kiếm trận trong truyền thuyết, dù Đại La Kim Tiên đi vào trong đó, cũng chỉ có kết cục hồn phi phách tán." Lục Hóa Minh nhìn thấy Thẩm Lạc như vậy, giới thiệu.

"Thất Tuyệt kiếm trận!" Thẩm Lạc tự lẩm bẩm một tiếng.

Kiếm trận trên đỉnh đầu mặc dù bất phàm, nhưng hắn cũng không ngờ ngay cả Đại La Kim Tiên cũng có thể chém giết. Nội tình quan phủ Đại Đường thật sự là sâu không lường được.

"Đi thôi." Lục Hóa Minh tựa hồ có chút lo lắng, rất nhanh dẫn Thẩm Lạc chuyển hướng về phía một đường nhỏ phía trước, rất mau tới trước một toà tịnh xá nhỏ hai tầng.

"Quốc công đại nhân ở bên trong à?" Thẩm Lạc dò xét lầu nhỏ phía trước, có chút kỳ quái hỏi.

"Không, đây là chỗ ta ở, ta có chút chuyện quan trọng cần xử lý, sau đó lại đi bái kiến quốc công đại nhân." Lục Hóa Minh nói một tiếng, sau đó bước nhanh vào trong lâu.

Trong lòng Thẩm Lạc có chút hoang mang, nhưng vẫn đi theo.

Còn chưa bước vào lầu nhỏ, một mùi rượu nồng đậm từ trong nhà truyền ra, trong đó còn kèm theo âm thanh uống ừng ực.

Thẩm Lạc khẽ giật mình, lập tức nhìn thấy Lục Hóa Minh ngồi ở trong phòng, ôm một vò rượu lớn, đang uống thả cửa.

Trên mặt bàn bên cạnh gã, còn đặt mấy vò rượu.

Thẩm Lạc lắc đầu cười một tiếng, đi vào trong phòng.

"Phù, thật sự là làm ta thèm sắp chết rồi!" Lục Hóa Minh buông vò rượu xuống, đưa tay lau vết rượu bên miệng, mặt mũi tràn đầy say mê nói.

"Lục đạo hữu ngươi nói chuyện quan trọng, chính là uống rượu?" Thẩm Lạc hơi sững sờ.

"Hắc hắc, với ta thì, uống rượu chính là chuyện quan trọng nhất, một ngày không uống, con sâu rượu trong bụng sẽ tạo phản, hết lần này tới lần khác quốc công đại nhân không cho phép ta mang rượu ra ngoài lúc thi hành nhiệm vụ, mấy ngày nay làm ta thèm muốn chết." Lục Hóa Minh cười hắc hắc nói, lại ực mạnh mấy ngụm.

"Nhìn bộ dáng ngươi, giống như mấy năm rồi không uống rượu vậy." Thẩm Lạc bật cười một tiếng.

"Một ngày không thấy, như cách ba thu." Lục Hóa Minh thở dài.

Thẩm Lạc lắc đầu cười một tiếng, không nói gì nữa.

"Thẩm huynh có làm một hớp không?" Lục Hóa Minh đẩy vò rượu tới.

"Lát phải đi bái kiến quốc công đại nhân, lúc này uống rượu thì không ổn, ta không uống." Thẩm Lạc nghe mùi rượu hơi động, nhưng nhớ tới chuyện lát hồi phải làm, vẫn cự tuyệt.

Lục Hóa Minh cũng không miễn cưỡng, lại uống thêm ba vò rượu lớn, lúc này mới dừng lại.

"Đi thôi." Lục Hóa Minh ợ ra một hơi rượu, mang theo Thẩm Lạc rời lầu nhỏ, đi vào một chỗ bên ngoài đại điện.

"Đây là đại điện nghị sự quan phủ Đại Đường, quốc công đại nhân bình thường làm việc ở chỗ này." Lục Hóa Minh mang theo Thẩm Lạc tiến vào bên trong.

Tòa đại điện này nhìn từ bên ngoài nguy nga cao lớn, cao hơn không ít so với những đại điện hắn vừa mới đi qua, nhưng bài trí bên trong lại đơn giản, trừ bộ bàn ghế đãi khách, bên cạnh chỉ để hai hàng giá binh khí, bày đầy các loại binh khí.

"Nơi này thật là đại điện nghị sự?" Thẩm Lạc nhìn thấy tình cảnh trước mắt, có chút không dám tin hỏi.

"Ha ha, Trình quốc công xuất thân quân nhân, ưa thích vũ đao lộng bổng, mà lão nhân gia ông ta cảm thấy vàng bạc ngọc khí, đồ cổ trân bảo đều là thứ làm hư hỏng tâm trí người, cho nên nghiêm cấm xuất hiện trong đại điện diễn võ này." Lục Hóa Minh vừa cười vừa nói.

"Vị quốc công đại nhân này thật đúng là diệu nhân." Thẩm Lạc khen ngợi.

"Lục sư huynh, vị đạo hữu này, xin mời dùng trà." Hai người hầu đi ra, mang cho mỗi hai người một chén linh trà.

"Quốc công đại nhân có ở đây không?" Lục Hóa Minh hỏi.

"Bệ hạ hôm nay triệu quốc công đại nhân vào triều thảo luận chính sự, ngài vẫn chưa trở về." Một tên người hầu nói.

"A, vậy chúng ta chờ ngài một chút đi." Lục Hóa Minh thoáng có chút ngoài ý muốn, quay đầu nói với Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc gật gật đầu, ngồi ở một bên đợi.

Kết quả chờ đợi gần nửa canh giờ, bất quá có Lục Hóa Minh ở bên cạnh bồi tiếp nói chuyện, nói những chuyện trời nam đất bắc gã thấy những năm gần đây, hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.

Lại qua một lát, một trận tiếng bước chân vang dội từ bên ngoài truyền đến.

"Quốc công đại nhân trở về!" Lông mày Lục Hóa Minh khẽ động, đứng dậy.

Gã vừa dứt lời, một lão giả dáng người khôi ngô đi vào.

Người này mặc một bộ chiến giáp màu vàng, mặt mũi tràn đầy râu quai nón nồng đậm, một đôi mắt lớn như chuông đồng, nhìn cực kỳ uy vũ.

"Nãi nãi, làm quan còn phải mỗi ngày vào triều, thật sự là phiền phức."

Thẩm Lạc đứng lên, đang muốn tiến lên chào, nghe lão giả khôi ngô nói lời này, cả người cứ thế đứng nguyên tại chỗ.

Lục Hóa Minh nhìn Thẩm Lạc với thâm ý sâu sắc, tựa hồ muốn nói: "Ngươi xem, ta nói không sai chứ."

"Sư phụ, đệ tử đã về." Sau đó gã bước lên trước, khom người thi lễ một cái.

"Sư phụ..." Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, Lục Hóa Minh và Trình Giảo Kim nguyên lai là quan hệ thầy trò.

"Tiểu tử thúi một thân mùi rượu, lại chạy đi uống rượu à! Lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao, nói, lần này có chậm trễ công việc không?" Mũi Trình Giảo Kim nhíu lại, lập tức trừng mắt nhìn Lục Hóa Minh, nhấc tay muốn đánh.

"Sư phụ minh giám, lần này đệ tử đi làm nhiệm vụ tuyệt không uống rượu, mùi rượu trên người là sau khi xong nhiệm vụ trở về uống rượu mới dính lên, không tin ngài hỏi Thẩm đạo hữu, hắn tận mắt chứng kiến đó!" Lục Hóa Minh vội vàng nhảy ra sau, lớn tiếng giải thích.

"A, còn có tiểu gia hỏa kia, ngươi họ Thẩm? Tiểu tử thúi này nói thật chứ?" Ánh mắt Trình Giảo Kim quét qua, rơi vào trên thân Thẩm Lạc bên cạnh, hỏi.

"Tại hạ Thẩm Lạc, bái kiến Trình quốc công. Lục huynh nói không sai, hắn đúng là hoàn thành nhiệm vụ rồi mới uống mấy chén." Thẩm Lạc tiến lên thi lễ một cái, nói.

"Nếu vậy, lần này bỏ qua cho ngươi." Trình Giảo Kim hừ một tiếng, không tiếp tục để ý Lục Hóa Minh nữa, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Ngươi gọi là Thẩm Lạc? Chưa từng nghe qua cái tên này, ngươi đến bái sư à? Tiểu gia hỏa ngươi căn cốt cũng không tệ, nhìn cũng trung thực, không giống tiểu tửu quỷ kia." Lão dò xét Thẩm Lạc một chút, tùy tiện nói ra.

"Quốc công đại nhân hiểu lầm, tại hạ lần này đến đây, là có chuyện bẩm báo ngài." Thẩm Lạc cứng lại, vội vàng nói.

"Khục! Sư phụ, vị Thẩm huynh là bằng hữu ta quen biết trước đây, Đạp Thủy Quyết chính là hắn truyền thụ cho ta. Nhiệm vụ lần này, hắn cũng dính vào, cho nên cùng đồ nhi tới báo cáo cho ngài." Lục Hóa Minh đi tới, xen vào nói.

"A, Đạp Thủy Quyết là pháp thuật của ngươi à, thuật này có tác dụng rất lớn giúp chúng ta chống cự Thủy Yêu. Quan phủ Đại Đường xem như thiếu ngươi một cái nhân tình, ngày sau cần hỗ trợ, cứ tới tìm ta." Trình Giảo Kim khẽ giật mình, sau đó dụng lực vỗ vai Thẩm Lạc, cười ha ha nói.

Trình Giảo Kim có lực lượng lớn kinh người. Thẩm Lạc bị vỗ một cái lảo đảo, bả vai đau nhức.
Bình Luận (0)
Comment