Dịch: Độc Lữ Hành***
Thẩm Lạc lại bửa xuống một búa, cửa đá rốt cuộc ầm vang sụp đổ, bên trong là một thạch thất lớn vài chục trượng.
Hắn ngưng thần lưu ý khả năng xuất hiện nguy hiểm chung quanh, cất bước tiến vào trong đó, rất nhanh nhìn rõ tình huống nơi đây. Thạch thất này giống như thư phòng, trưng bày hai giá sách, một cái bàn đọc sách, phía trên chất đầy không ít điển tịch.
Trang giấy thư tịch này có chất lượng không tệ, mặc dù qua mấy chục năm, vẫn chưa hư thối.
Gian thạch thất này tựa hồ mấy chục năm qua không có người đi vào, giá sách và sách trên bàn đều phủ đầy bụi.
Thẩm Lạc tiện tay cầm lấy một quyển sách, giũ bụi đất phía trên rồi lật xem, trên mặt rất nhanh lộ vẻ thất vọng.
Nội dung trên sách không phải là công pháp điển tịch, cũng không phải thư tịch linh tài, mà là sách về chế tạo cơ quan công trình bằng gỗ, trong sách ghi chép các loại phương pháp luyện chế cơ quan bẫy rập, còn có một số bản thiết kế khí cụ công thành, tàu thuyền, xe ngựa.
Hắn lại tiện tay lật mấy quyển điển tịch khác, phát hiện đều liên quan tới phương diện cơ quan.
"Nghe Phương Nguyệt Công kia nói, chủ nhân cổ mộ này là cơ quan đại sư, những điển tịch này hẳn là hắn lưu lại?" Trong lòng Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ.
Hắn lập tức tìm kiếm các nơi trong phòng, kết quả phát hiện nơi này trừ các loại điển tịch, cũng không có những vật khác, cảm thấy có chút thất vọng.
Bất quá trong những điển tịch này cũng có không ít đồ tốt, chỉ là giờ phút này không rảnh xem nhiều, hắn có hai cái pháp khí trữ vật, không gian cũng đủ lớn, liền một mạch thu tất cả điển tịch vào.
Làm xong những thứ này, hắn đang muốn rời đi, nhìn ra ngoài một cái, mặt lộ vẻ do dự, sau đó quay người đi vào chỗ sâu nhất gian phòng, tụng niệm Thông Linh Dịch Yêu thuật.
Sau một lát, Thẩm Lạc từ trong thạch thất đi ra, trên tay phải nhiều thêm một bao cổ tay thanh đồng.
Mấy người khác giờ phút này đều tự mình phá vỡ một cánh cửa đá, ở bên trong tầm bảo.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, xoay người đến trước một cửa đá khác, huy động rìu ngắn phá cửa.
Sau một lát, tất cả cửa đá trong đại sảnh đều bị đám người phá vỡ, lấy đồ vật bên trong sạch trơn.
Cử động Thẩm Lạc nhanh nhất, tiến vào ba gian thạch thất, trong gian thạch thất thứ nhất và gian thứ hai không tìm được vật gì tốt, bất quá trong gian thạch thất thứ ba hắn tìm được một khối tinh thể to bằng đầu người, màu xanh biếc, nhìn sặc sỡ loá mắt, chất liệu rất giống ngọc như ý của hắn.
Khác với ngọc như ý xanh biếc chính là, toàn thân khối tinh thể này tản mát ra khí tức âm hàn dị thường, so với Âm Sát Huyền Băng trước đó càng lạnh hơn.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không nhận ra lai lịch vật này, liền dứt khoát trực tiếp thu vào.
Dò xét mười mấy gian thạch thất xong, sáu người lòng như ăn ý, không hỏi thăm thu hoạch những người khác, đang muốn tiếp tục tiến vào chỗ sâu thông đạo.
Vào thời khắc này, một trận tiếng gầm từ chỗ sâu thông đạo truyền đến, khiến cho tất cả mọi người biến sắc, cùng nhau nhìn lại chỗ tiếng kêu.
Thanh âm kia ngay từ đầu có chút mơ hồ, theo thời gian trôi qua không ngừng vang lớn, càng rõ ràng hơn, mấy hơi thở sau đã tới gần nơi đây, tiếng vang ầm ầm làm chấn động đại sảnh ông ông.
Một nhóm sáu người vội vàng tự mình lấy ra pháp khí, nhìn chằm chằm thông đạo rung động ù ù kia.
Một mảnh hắc khí nồng đậm đột nhiên từ trong thông đạo phía trước tuôn ra, giống như sóng dữ cuốn tới sáu người, trong hắc khí thình lình lơ lửng từng quỷ vật mặc áo giáp, tay cầm đao kiếm thương kích, thình lình đều là binh sĩ.
Toàn thân những binh lính này là vết thương chồng chất, người tay gãy cụt đầu cũng có, người đầu rơi máu chảy cũng có, người ruột lòi bụng nát chỗ nào cũng có, tựa hồ là binh lính chiến tử sa trường, sau khi biến thành quỷ vật huyễn hóa thành bộ dạng trước khi chết, nhìn dữ tợn đáng sợ.
Tất cả binh sĩ hội tụ thành một dòng lũ lớn, tràn ngập đầy thông đạo, lít nha lít nhít, không biết có bao nhiêu tên.
Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, từ trên thân những binh lính này tán phát ra âm khí tối thiểu cũng là Luyện Khí kỳ tầng bảy tám, có mấy con hình thể cao lớn, nhìn tựa hồ là quan tướng quỷ vật, thình lình đạt đến Tích Cốc kỳ.
"Những binh sĩ tiền triều này chiến tử biến thành âm hồn, so với quỷ vật bình thường càng thêm lợi hại. Nhanh, kết Vân Thùy Trận!" Lão giả nho bào hét lớn một tiếng, lấy ra tiểu kỳ màu trắng thôi động.
Những người khác cũng lập tức thôi động pháp trận, một vòng sáng màu trắng bao lại sáu người.
Vân Thùy Trận vừa mới kết thành, âm binh liền nhào tới trước cách sáu người chưa đến ba mươi trượng, ngửi được khí tức huyết nhục vật sống trên thân mấy người, những âm binh này lộ vẻ thèm thuồng, nhào về phía sáu người.
Vèo! Bảy, tám chuôi trường kích do âm khí ngưng tụ chém về phía Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết điểm một cái về phía ngọc như ý trên đỉnh đầu, như ý lập tức nhanh chóng biến lớn, hóa thành to bằng cánh cửa, ngăn trước người, phía trên đại thịnh quang mang xanh biếc.
Ầm ầm ầm!
Những âm binh kia đều bị chấn vỡ, vài đầu quỷ vật cũng bị chấn động đến lảo đảo ra.
Rìu ngắn trong tay Thẩm Lạc bắn ra, phía trên nổi lên từng đạo lôi điện màu xanh, ở phía trước vạch ra một đường vòng cung hình quạt, chém mấy con quỷ vật chặn ngang thành hai đoạn.
Hồ quang điện màu xanh quấn quanh trên thân vài đầu quỷ vật, mấy con quỷ vật này trực tiếp bạo liệt ra, hóa thành từng tia từng tia hắc khí phiêu tán.
Lôi điện vốn là khắc tinh quỷ vật, uy lực lôi điện màu xanh trên rìu ngắn còn trên cả Tiểu Lôi Phù, đối diện với mấy quỷ vật Luyện Khí kỳ này, tự nhiên đánh đâu thắng đó.
Trong tiếng quỷ khiếu ô ô, lại có hai đầu quỷ vật từ bên cạnh đánh tới.
Thẩm Lạc lại tiếp tục, trước thôi động ngọc như ý xanh biếc ngăn cản, sau đó lại dùng rìu ngắn màu xanh chém giết chúng.
Mấy người khác mặc dù dựa vào pháp trận, cũng có thể ngăn cản những quỷ vật kia, nhưng vẫn không nhẹ nhàng như Thẩm Lạc.
Lôi rìu trong tay Thẩm Lạc quét ngang trái phải, tốc độ lại nhanh, xuất quỷ nhập thần, tuỳ tiện chém từng đầu quỷ vật. Trong nháy mắt, chừng hai ba mươi đầu quỷ vật đã bị hắn giết chết.
Vào thời khắc này, một bóng người cao lớn bao phủ trong hắc vụ đột nhiên từ chỗ sâu trong hắc khí bắn ra, trong chớp mắt đã đến trước người Thẩm Lạc, một thanh chiến kích với hàn quang bắn ra bốn phía xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, bổ xuống.
Khí tức sát phạt vô biên từ trên chiến kích bộc phát ra, cơ hồ hình thành một từ trường quỷ dị, bao phủ Thẩm Lạc vào trong đó.
"Quỷ vật Tích Cốc đỉnh phong!"
Sắc mặt Thẩm Lạc giật mình, nhưng trong mắt cũng nổi lên vẻ vui mừng, bấm niệm pháp quyết thôi động ngọc như ý xanh biếc trên đỉnh đầu, một tay khác lấy ra túi càn khôn, chuẩn bị thu lấy quỷ vật này.
Ngọc như ý xanh biếc bị hắn thi pháp thúc giục, lục quang đại phóng, trong nháy mắt phồng lớn to bằng cái thớt, nghênh đón. Trên như ý khảm nạm bảo thạch màu đỏ cũng toả ra hồng quang chói mắt, cùng quang mang xanh biếc hoà lẫn, uy thế ngọc như ý xanh biếc càng tăng lên nhiều.
"Keng" một tiếng vang thật lớn!
Chiến kích chém vào trên ngọc như ý xanh biếc, một đoàn hắc khí nồng đậm từ trên chiến kích tuôn ra, chỉ một cái đã lấn át quang mang như ý tán phát ra, ngạnh sinh đánh nó bay ra sau.
Một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới, khí huyết thể nội Thẩm Lạc cuồn cuộn một trận, pháp lực vận chuyển cũng dừng lại một chút, túi càn khôn cũng không thể tế ra.
Bất quá cũng may ngọc như ý xanh biếc của hắn chính là thượng phẩm pháp khí, uy lực bất phàm, đẩy quỷ vật cao lớn này ra sau, hắc khí quanh người phiêu tán, hiện ra hình thể, lại là một tên quỷ vật cao lớn dị thường, mặc trên người tiên diễm áo giáp, cầm trong tay Phương Thiên Chiến Kích, hiển nhiên khi còn sống là một tên tướng quân.