Đại Mộng Chủ

Chương 539

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Không biết qua bao lâu, Thẩm Lạc cảm giác một cỗ khí tức ấm áp từ đươi bụng truyền đến, thân thể dần dần khôi phục tri giác, mơ màng tỉnh lại.

Đập vào mắt hắn là một mảnh u ám, lại có trận trận khí tức âm lãnh từ chung quanh truyền đến, giống như ngâm trong nước đá.

Mà bản thân hắn chẳng biết lúc nào đã khôi phục hình người, hiệu quả Âm Linh Phù đã biến mất không thấy gì nữa, trong đan điền dưới bụng truyền đến trận trận khí tức nóng bỏng, không ngừng thâm nhập vào các nơi cơ thể xua tan khí tức âm lãnh.

Hắn sợ run cả người, rất nhanh triệt để thanh tỉnh.

"Nơi này là nơi nào? Không phải lại nhập mộng chứ?" Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, dò xét chung quanh.

Nơi này là một vùng đất u ám, mặt đất che kín đất đen cùng đất cát, không khí tràn ngập âm khí nồng nặc, tương tự U Minh chi địa hắn đã đi qua.

"Chủ nhân, ta có thể cảm ứng được bên ngoài có âm khí phi thường nồng đậm, có thể tiếp dẫn một chút âm khí vào túi càn khôn không, đối với ta tu luyện rất có ích lợi?" Một thanh âm vang lên trong đầu hắn, chính là Quỷ Tướng.

Thẩm Lạc nhìn thấy túi càn khôn bên hông, lại nghe thanh âm Quỷ Tướng, lập tức vững tin chính mình còn trong hiện thực, cũng không nhập mộng.

"Nơi này chẳng lẽ là Âm gian? Không biết Lục huynh, Tạ Vũ Hân ở đâu?" Hắn thầm nghĩ, tay kết pháp quyết thôi động túi càn khôn, một cỗ hấp lực từ trong túi tuôn ra.

Âm khí phụ cận tụ đến, giống như trăm sông đổ vào biển rót vào trong túi.

Quỷ Tướng phát ra tiếng cạc cạc hưng phấn, thu nạp âm khí nồng đậm, tự mình tu luyện.

Thẩm Lạc thầm vận công pháp, pháp lực du tẩu toàn thân, mà trong đan điền càng không ngừng tản mát ra từng luồng từng luồng khí tức nóng bỏng, rất nhanh khu trừ âm khí thể nội.

Đồ vật nóng bỏng trong đan điền của hắn, chính là Thuần Dương Kiếm Phôi.

Lúc này Thuần Dương Kiếm Phôi tản mát ra từng tia từng tia hồng quang, có chút khác biệt ngày thường.

Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên vẻ vui mừng, dùng Thuần Dương Kiếm Quyết ôn dưỡng kiếm phôi thời gian dài như vậy, cuối cùng thấy được một chút thành quả.

Hắn rất nhanh dừng vận công, đứng dậy dò xét bốn phía, rất nhanh phát hiện hai bộ thân thể nằm ở phía trước cách đó không xa.

Thẩm Lạc vội vàng đi tới, sắc mặt vui mừng.

Hai người này chính là Tạ Vũ Hân cùng Lục Hóa Minh. Âm Linh phù trên người Lục Hóa Minh cũng đã mất đi hiệu quả, hiện ra diện mạo như trước.

Hai người vẫn còn hôn mê, thân thể lạnh buốt, hiển nhiên là bị âm khí xâm thể gây nên.

Nhất là Tạ Vũ Hân, lúc trước đã bị thương rất nặng, hiện tại lại bị âm khí xâm nhập, khí tức phi thường yếu ớt.

Thẩm Lạc vội vàng lấy ra một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan cho nàng ăn vào, sau đó đưa tay nắm chặt tay Tạ Vũ Hân cùng Lục Hóa Minh, vận khởi Thuần Dương lực thể nội, rót vào trong cơ thể hai người, xua tan âm khí thể nội bọn họ.

Lấy tu vi hắn bây giờ, lại thêm công hiệu Thuần Dương Kiếm Quyết, âm khí trong cơ thể hai người rất nhanh bị đuổi ra.

Mí mắt Lục Hóa Minh khẽ run lên, tỉnh lại trước.

"Thẩm huynh, đây là nơi nào?" Gã ngồi dậy, nhìn lại chung quanh.

"Còn không rõ, ta vừa tỉnh dậy đã đến nơi này. Nơi đây nhìn rất giống Cửu U chi địa mà chúng ta đã đi qua." Thẩm Lạc nói, vẫn không buông tay Tạ Vũ Hân, tiếp tục vận công khu trừ âm khí cho nàng, đồng thời giúp nàng luyện hóa đan dược.

Lục Hóa Minh nhìn bốn phía, rất nhanh gật đầu một chút, lập tức cũng tới bên cạnh Tạ Vũ Hân, vận công giúp nàng khôi phục.

Hai cỗ pháp lực hùng hậu rót vào thể nội Tạ Vũ Hân, như cối xay nghiền một cái, lập tức làm dược lực Liệu Thương Nhũ Linh Đan tan ra.

Trên thân Tạ Vũ Hân hiện ra một tầng bạch quang, ngoại thương vậy mà lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khỏi hẳn, mà nội thương cũng nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. Tạ Vũ Hân hô hấp rất nhanh trở nên bình ổn.

"Đan dược thật thần kỳ! Thẩm huynh, ngươi cho Tạ cô nương phục dụng là linh đan diệu dược gì đó?" Lục Hóa Minh kinh ngạc hỏi.

"Là ta dùng Linh Nhũ luyện chế đan dược chữa thương, hiệu quả coi như không tệ." Thẩm Lạc cũng lần đầu nhìn thấy Liệu Thương Nhũ Linh Đan chữa trị người trọng thương, cảm thấy kinh hỉ, trên mặt lại bất động thanh sắc nói.

"Há chỉ là không tệ, trong quan phủ Đại Đường cũng có đan dược chữa thương, nhưng không có loại nào có thể so sánh với loại này." Lục Hóa Minh khen.

Vào thời khắc này, thân thể Tạ Vũ Hân run lên, thăm thẳm tỉnh lại.

"Thẩm đạo hữu, Lục đạo hữu, là các ngươi đã cứu ta, đa tạ!" Nàng lập tức phát giác được thương thế thể nội biến hóa, lại nhìn thấy hai người ngồi bên cạnh, làm sao không rõ chuyện gì xảy ra.

"Lục mỗ không xuất bao nhiêu khí lực, toàn bộ là nhờ đan dược Thẩm đạo hữu." Lục Hóa Minh thu tay lại, cười nói.

"Một viên đan dược mà thôi, Tạ đạo hữu khôi phục thương thế mới là trọng yếu nhất." Thẩm Lạc khoát tay áo.

Tạ Vũ Hân cảm giác trong thể nội có đạo đạo dược lực thanh lưu tinh thuần, cùng thương thế nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, minh bạch Thẩm Lạc cho mình ăn vào đan dược cực kỳ trân quý, cảm kích, chỉ là nàng không quá rành diễn tả, yên lặng ghi tạc trong lòng.

"Nơi này là nơi nào?" Nàng rất nhanh đứng lên, nhìn bốn phía hỏi.

Thẩm Lạc giải thích cho nàng tình huống nơi đây, còn có suy đoán của hắn và Lục Hóa Minh.

"Âm gian? Pháp trận kia sao lại truyền tống chúng ta đến đây." Sắc mặt Tạ Vũ Hân biến đổi khó coi.

Trước kia nàng chỉ là một tán tu, mặc dù đi tới quỷ thị mấy lần, nhưng U Minh chi địa đối với nàng vẫn là nơi trong truyền thuyết, chợt nghe đi vào Âm gian, trong lòng hoảng loạn lên.

"Tạ đạo hữu chớ kinh hoảng, U Minh chi địa cũng không phải là tuyệt địa, cũng có thể xuất nhập, trước kia ta và Lục đạo hữu đã từng tới đây một chuyến." Thẩm Lạc trấn an.

Tạ Vũ Hân nghe vậy, thần sắc trấn định lại.

Tu vi của nàng thua xa Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh, mặc dù thương thế khôi phục hơn phân nửa, âm khí thể nội cũng được Thẩm Lạc xua tan, nhưng âm khí chung quanh nồng đậm, rét lạnh thấu xương, nàng cảm thấy có chút khó chịu, vô thức ôm lấy hai tay.

"Chỗ ta có một khối Hồng Hồn Ngọc, đeo ở trên người có thể chống cự âm khí xâm nhập. Tu vi Tạ đạo hữu yếu kém, mang theo vật này đi." Lục Hóa Minh lấy ra một khối ngọc châu hỏa hồng, đưa cho Tạ Vũ Hân.

Cho dù cách vài thước, Thẩm Lạc cũng cảm giác được một cỗ khí tức nóng rực từ trên ngọc châu truyền tới, giống như đứng bên cạnh đống lửa.

"Đa tạ Lục đạo hữu." Tạ Vũ Hân cũng không cậy mạnh, cám ơn một tiếng, tiếp nhận ngọc châu đeo trên ngực.

Một cỗ hơi ấm rất nhanh du tẩu toàn thân, thân thể nàng vốn run rẩy đã khá hơn nhiều.

"Sao không thấy Cát đạo hữu, Đan Dương Tử, còn có Xích Thủ chân nhân bọn họ?" Lục Hóa Minh nghĩ tới một chuyện, hỏi.

"Sau khi ta tỉnh lại thì không thấy bọn họ. Bọn họ trước đó cũng bị pháp trận kia thôn phệ, xem ra là truyền tống đến nơi khác rồi." Dịch tại bns. Thẩm Lạc suy đoán.

"Nơi này không biết là nơi nào của Âm gian, hung hiểm không biết, hay là đi tìm bọn hắn trước, lại tìm biện pháp thoát ly." Lục Hóa Minh đề nghị.

Thẩm Lạc và Tạ Vũ Hân đều không phản đối, ba người sửa soạn thân thể một chút, rất nhanh lựa chọn một hướng đi.

Nơi đây tia sáng lờ mờ, lấy thị lực Thẩm Lạc cũng chỉ có thể nhìn ra được hai ba mươi trượng, cả ba vừa cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, vừa tiến lên.

Cũng may nguy hiểm theo dự liệu cũng không xuất hiện, ba người đi về phía trước một đoạn lộ trình, bỗng một hồi tiếng nước chảy ào ào từ phía trước truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment