Đại Mộng Chủ

Chương 552

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Không bao lâu, Thẩm Lạc về tới phụ cận tế đàn.

Tạ Vũ Hân nằm gần tế đàn, vết thương giữa ngực bụng đã khép lại không chảy máu nữa, hô hấp cũng đều đều, hiển nhiên đã ăn vào Liệu Thương Nhũ Linh Đan, chỉ là còn chưa thức tỉnh.

Mà Cát Thiên Thanh giờ phút này đang thôi động ba cây khoan sắt màu đen kia, huyễn hóa ra từng đạo thiên ảnh màu đen, công kích một cây cột đá quanh tế đàn.

Phía trên cái khoan sắt rung động ầm ầm, quấn quanh từng đạo lôi điện màu đen, mỗi một lần đánh tới đều phát ra tiếng rít chói tai.

Nhưng sáu cây cột đá này không biết là vật gì đúc thành, kiên cố không gì sánh được, bị ba cái khoan sắt đâm thủng lỗ chổ giống như tổ ong, nhưng không có dấu hiệu đứt gãy sụp đổ chút nào.

Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, nhíu mày lại.

"Thẩm đạo hữu, Xích Thủ chân nhân kia đâu?" Nhìn thấy Thẩm Lạc trở về, Cát Thiên Thanh ngừng tay, hỏi.

Trước đó đánh lén chém đứt tay phải của lão chính là Xích Thủ chân nhân, Cát Thiên Thanh phẫn hận lão kia dị thường.

"Chết rồi." Thẩm Lạc từ tốn nói.

Cát Thiên Thanh nghe lời này, ánh mắt hơi nhíu lại, giữa thần sắc lãnh ý tiêu tán đi không ít.

"Không biết Lục đạo hữu còn có thể ngăn cản Kính Hà Long Vương kia bao lâu, chúng ta nhanh đánh tan cấm chế nơi đây, cứu Đường Hoàng ra!" Thẩm Lạc không nói kỹ quá trình đánh giết Xích Thủ chân nhân, con mắt nhìn về phía tế đàn, lập tức nói ra.

Trên tế đàn, Đường Hoàng vẫn lâm vào mê man, chưa tỉnh lại, thế nhưng không có vẻ gì tổn thương, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.

"Tốt, bất quá lúc phá giải cấm chế phải coi chừng, ngàn vạn lần đừng chạm trực tiếp vào màn sáng lục giác luân bàn kia." Cát Thiên Thanh nói.

"A, vì sao?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.

"Kính Hà Long Vương sau khi rời đi, cấm chế nơi đây không còn vận chuyển, ta vừa rồi ôm vạn nhất suy nghĩ thăm dò một chút cấm chế lục giác luân bàn này. Nhưng nó có chút quỷ dị, mặc kệ là pháp lực hay là pháp khí, chỉ cần tiếp xúc, người thi pháp ngay lập tức sẽ trở nên ngơ ngơ ngác ngác, giống như trước đó bị lực cấm chế tác động đến, phải một hồi mới tỉnh lại." Thần sắc Cát Thiên Thanh ngưng trọng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy nhướng mày, rồi mở ra.

Cái này cũng bình thường, dù sao cấm chế lục giác luân bàn này là Kính Hà Long Vương tự tay bố trí.

"Nếu cấm chế không thể chạm vào, vậy chúng ta phá hư sáu cây cột đá này đi!" Thẩm Lạc trầm giọng nói, lập tức giương tay lên.

Hai đạo bảo quang một xanh một vàng tuột tay bắn ra, lại là rìu ngắn màu xanh cùng Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn.

Trên người hắn pháp khí đông đảo, nhưng lực công kích lực mạnh nhất vẫn là rìu ngắn màu xanh cùng Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn này. Thuần Dương Kiếm Phôi Hồng Liên Nghiệp Hỏa có tác dụng với sinh linh, quỷ vật, có thể dùng để công thành, nhưng còn xa mới bằng hai kiện pháp khí kia.

Hai kiện pháp khí hung hăng đánh vào trên cột đá mà Cát Thiên Thanh đã công kích, phát ra hai tiếng nổ mạnh.

Cột đá chấn động, mặt ngoài bị đánh ra hai vết tích sâu vài tấc.

Thẩm Lạc mặc dù đã sớm biết cột đá kiên cố, nhưng chính mắt thấy một màn này, vẫn cảm thấy trầm xuống.

Bất quá hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, lần nữa thôi động hai bảo, một lần nữa đánh xuống.

Cát Thiên Thanh cũng thôi động ba cây khoan sắt lôi điện, công kích cột đá.

Hai người liên thủ, hiệu suất lập tức tăng nhanh gấp đôi.

Cột đá mặc dù kiên cố, cũng không chịu nổi hai người kiên nhẫn công kích, trải qua nửa khắc đồng hồ oanh kích, cây cột bị kích hủy hơn phân nửa, sắp ngã xuống.

"Dừng tay!" Một tiếng gầm giận dữ từ đằng xa truyền đến, giống như tiếng sấm, đồng thời một đạo độn quang xanh đen xuất hiện ở phía xa chân trời, như điện xạ tới.

"Lão già kia đã trở về, nhanh! Một kích cuối cùng!" Hai mắt Thẩm Lạc mở to, toàn thân đại phóng lam quang, hai tay đưa về phía trước.

Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn đại thịnh hoàng quang, ngưng tụ thành một tòa ngũ chỉ cự phong lớn mấy chục trượng, mang theo thế như vạn cân đánh tới cột đá.

Mà trên rìu ngắn màu xanh đại phóng lôi quang, nhất là trên lưỡi búa sáng lên lôi điện chói mắt, khiến người không thể mở mắt, bổ về phía cột đá tổn hại.

Cát Thiên Thanh cũng hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, mặt ngoài ba cây khoan sắt màu đen loé lên hắc quang, vậy mà dung hợp làm một, hóa thành một cây Song Đầu Chuỳ đen kịt.

Một tay lão bắt lấy Song Đầu Chùy, khẽ quát một tiếng, toàn lực ném về phía cột đá.

Âm thanh bén nhọn chói tai bạo khởi, Song Đầu Chùy hóa thành một đạo lôi điện màu đen bắn tới phía trước, trong nháy mắt đã đến trước cột đá. Những nơi nó đi qua, hư không bị vạch ra một đạo bạch ngấn mơ hồ.

Trên Song Đầu Chuỳ chớp động điện quang màu đen, hung hăng đánh tới chỗ cột đá tổn hại.

Công kích hai người gần như đồng thời đánh vào trên cột đá, phát ra một tiếng nổ vang rung trời, hư không phụ cận rung động mạnh không thôi, nhấc lên một trận cuồng phong.

Cột đá run rẩy kịch liệt, phát ra một tiếng cọt kẹt khó nghe, toàn bộ cột đá bị đứt gãy từ chỗ bị tổn hại, nửa khúc trên cột đá bị đánh bay ra ngoài.

Một cây cột đá đứt gãy, cấm chế lục giác luân bàn lập tức sụp đổ một góc, lộ ra một lỗ hổng.

Thẩm Lạc đại hỉ, thân hình bay vào bên trong.

Cát Thiên Thanh cũng giống như vậy, vọt vào trong tế đàn.

"Hai tiểu tặc, dám làm hỏng đại sự cô! Nạp mạng đi!" Độn quang xanh đen nhanh như điện, chớp mắt đã bay vụt đến trên không tế đàn, hiện ra thân ảnh Kính Hà Long Vương.

Kính Hà Long Vương giờ phút này khá chật vật, quần áo trên người vỡ vụn, nhiều chỗ thụ thương, máu tươi cơ hồ nhuộm đỏ gần phân nửa áo bào, chỉ là khí thế so với trước cũng không biến hóa quá lớn.

Một tay y giương lên, năm ngón tay trái co lại trảo xuống dưới.

Hư không "Ầm" một tiếng vang trầm, một cỗ cự lực từ giữa không trung đè ép xuống.

Thân thể hai người Thẩm Lạc trầm xuống, trên lưng như đè ép một tòa núi lớn, động đậy một chút cũng cảm thấy khó khăn, chớ nói chi là tiến vào trong cấm chế tế đàn.

Nhưng giờ phút này, phía sau Kính Hà Long Vương có một đạo lưu quang màu vàng điện xạ đến, đâm về phía ngực Long Vương, trong kim quang là một thanh kỳ hình trường kiếm màu vàng, chính là Trảm Long Kiếm.

Kính Hà Long Vương hiện vẻ kinh nộ, không lo được công kích hai người Thẩm Lạc, lách mình tránh sang bên cạnh, nhưng ngực vẫn bị mũi kiếm đâm trúng.

Long Vương khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt ngay ngực hiện ra một tầng vảy rồng màu vàng, mũi kiếm đâm ở phía trên, phát ra âm thanh chói tai, đốm lửa bắn tứ tung.

Vảy rồng bị vạch ra một ngấn sâu, chỉ có từng tia từng tia máu tươi chảy ra, cũng không bị tổn thương quá lớn.

Lúc Kính Hà Long Vương tránh né, hai ngón tay lại cách không bắn về phía Thẩm Lạc.

Áp lực trên đỉnh đầu hai người Thẩm Lạc đột nhiên tiêu thất, hai người vội vàng phóng tới trong cấm chế. Nhưng cả hai chưa kịp phóng ra hai bước, phía sau liền vang lên tiếng xé gió chói tai, hai đạo hắc quang trống rỗng xuất hiện, bên trong là hai đoạn móng tay đen nhánh, vô cùng nhanh chóng đánh về phía sau lưng bọn hắn.

Toàn thân Thẩm Lạc như rớt vào hầm băng, hai tay không chút nghĩ ngợi vung ra sau, một đạo thanh quang hiện lên, Mặc Giáp Thuẫn trống rỗng xuất hiện phía sau hắn, hiểm hiểm chặn lại móng tay màu đen.

"Keng" một tiếng vang thật lớn!

Mặc Giáp Thuẫn kịch liệt rung động, thanh quang tản ra càng run rẩy kịch liệt, bất quá cũng không sụp đổ.

Phía sau lưng Thẩm Lạc nóng lên, một cỗ lực lượng bén nhọn không gì sánh được xuyên thấu qua tấm chắn, truyền vào trong cơ thể hắn.

Trên lưng hắn nóng lên, "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người cùng thuẫn bị đụng bay về phía trước.

Một tiếng hét thảm truyền tới từ phía bên cạnh, Cát Thiên Thanh cũng kịp thời tế ra một tấm chắn màu xám, ngăn cản một móng tay màu đen khác, chỉ tiếc là tấm chắn màu xám chỉ là thượng phẩm pháp khí, chỉ ngăn cản một cái chớp mắt liền bị xuyên thủng.

Móng tay màu đen lập tức xuyên qua thân thể lão, đánh ra một cái lỗ máu.

Thân thể Cát Thiên Thanh mềm nhũn, uể oải ngã trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment