Đại Mộng Chủ

Chương 567

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Sức quan sát của người quả nhiên không tầm thường, lúc trước tránh thoát Tỏa Mệnh Phi Nhận của ta, chắc cũng đã sớm phát giác?" Ánh mắt Ngao Thanh vượt qua Ngao Hoằng, rơi vào trên thân Thẩm Lạc, mở miệng hỏi.

Thẩm Lạc cũng không giải đáp nghi vấn của gã, chỉ lạnh lùng nhìn xem, không nói lời nào.

Lúc này Ngao Hoằng mới phát hiện, Thẩm Lạc bên cạnh biến hóa, chỉ sợ cảnh giới không chỉ đơn giản như vậy.

"Chuyện kế tiếp, giao cho ta đi." Thẩm Lạc cười cười, vỗ vào vai Ngao Hoằng.

Nói xong, dưới chân hắn thoáng hiện ánh trăng, thân ảnh trống rỗng xuất hiện trước người Ngao Hoằng, lại lóe lên đã xuất hiện ở trước Ngao Thanh, giữa hai bên cách xa nhau bất quá mười trượng mà thôi.

Qua một hơi, ánh trăng dưới thân Thẩm Lạc lại một lần nữa tứ tán ra, thân hình ngay sau đó đã đi tới bên người Ngao Thanh, nâng lên một chưởng vỗ tới đầu gã.

Ngao Thanh tựa hồ cũng không dự liệu được tốc độ Thẩm Lạc nhanh như vậy, trong lúc vội vàng nâng lên một cánh tay, nắm quyền ngăn trước đầu.

Chỉ nghe một đạo chưởng phong gào thét tới, "Đùng" một tiếng vang trầm!

Ngao Thanh cảm giác có một cỗ lực đạo to lớn rót vào cánh tay gã, đánh cho cả người gã lảo đảo lùi lại mấy bước, mới ổn định thân hình.

Ngao Hoằng thấy một màn trước mắt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ, y lại lấy thần niệm dò xét Thẩm Lạc, phát hiện khí tức trên thân hắn vậy mà phi tốc tăng trưởng, thình lình đã đến Đại Thừa hậu kỳ.

Không đợi y kinh hãi xong, thân hình Thẩm Lạc đã nhảy lên, lần nữa đánh về phía Tam Thủ Giao.

Ngao Thanh thấy thế, trong lòng cũng kinh ngạc không gì sánh được, gã đã sớm phát hiện khí tức dị dạng trên thân Thẩm Lạc trước cả Ngao Hoằng, cho nên ngay từ đầu cũng không lập tức xuất thủ công hai người, mà chờ mình ổn định thương thế mới tiến đánh.

Nhưng bây giờ xem ra, gã vẫn còn có chút chủ quan.

"Vị đạo hữu này, ngươi ta xưa nay không cừu không oán, không bằng chúng ta đình chiến, tự mình rời đi, thế nào?" Ngao Thanh đưa tay vẫy, triệu hồi vòng tròn màu bạc về bên người, chủ động tránh chiến.

Ngao Hoằng nghe lời ấy, trong lòng hơi ngạc nhiên, dù Thẩm Lạc là Đại Thừa đỉnh phong, cũng rất khó để Tam Thủ Ma Giao này lựa chọn chủ động nhượng bộ lui binh như vậy, hẳn là gã đang cố ý lừa gạt?

Y vừa định truyền âm nhắc nhở Thẩm Lạc, liền nghe Thẩm Lạc mở miệng nói: "Ngươi và ta đúng là không có oán thù, nhưng ngươi và Ngao Hoằng tựa hồ thù hận rất sâu. Hắn là bằng hữu của ta, như vậy thù này, ta giúp hắn báo."

"Hẳn là ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?" Ngao Thanh nghe vậy, mặt trầm như nước, lạnh lùng nói.

Thẩm Lạc chỉ khoanh tay, mỉm cười nhìn gã.

Ngao Hoằng một bên cũng kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, căn bản không tưởng tượng được, Thẩm Lạc vì sao không những không tránh chiến, ngược lại muốn chủ động khiêu chiến.

"Hẳn là Thẩm huynh đã có đủ thực lực diệt sát Ma Giao?" Trong lòng Ngao Hoằng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, nhưng ngay cả mình cũng cảm thấy thực sự hoang đường.

Trong bụng Côn Bằng thời gian qua, y vẫn không ngừng nghỉ cần cù tu hành, vừa nỗ lực chống cự Côn Bằng ăn mòn hấp thu, mặc dù không biết đã qua bao lâu, nhưng có thể khẳng định là, tuyệt đối không đến mười năm tám năm.

Nhưng chính trong đoạn thời gian này, tu vi Thẩm Lạc phát sinh biến hóa long trời lở đất, cơ duyên gì lại nghịch thiên như vậy?

Không đợi y chỉnh lý suy nghĩ rõ ràng, phía trước đã bạo phát một tiếng nổ rung trời.

Chỉ thấy hai tay Ngao Thanh vung lên, vòng tròn màu bạc to lớn lơ lửng giữa trời cực tốc xoay tròn, rơi xuống đầu Thẩm Lạc. Trên đó tiếng thét đại tác, từng đạo ngân quang bắn ra, như một lồng giam từ trên không rủ xuống.

Thần sắc Thẩm Lạc không thay đổi, cổ tay chuyển một cái, lòng bàn tay thêm ra một thanh trường tiên màu đen, bỗng nhiên ném lên không.

Trên Lục Trần Tiên loé lên quang mang, chợt hóa thành một đoàn kiêu dương màu đen, đụng gãy một đoạn xương sườn Côn Bằng rồi bay vào không trung, va chạm cùng vầng sáng màu bạc kia.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Trong nháy mắt kiêu dương màu đen chạm đến vòng tròn màu bạc thì quang mang tăng vọt mấy lần, nuốt sống vòng tròn màu bạc kia vào, bên trong lập tức truyền ra một trận thanh âm va chạm kịch liệt.

Ngao Thanh nhìn chằm chằm đoàn ô quang giữa không trung, hai tay toàn lực thúc giục pháp quyết, thái dương đã có mồ hôi lạnh chảy xuống.

Bất quá sau mấy tức, lồng ngực gã đột nhiên chập chùng kịch liệt, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Ô quang trên bầu trời cũng theo đó nổ tung ra, Lục Trần Tiên bay ngược về, đã rơi vào tay Thẩm Lạc. Mà vòng tròn màu bạc kia cũng theo đó một lần nữa hiện ra bản thể, đã vặn vẹo nghiêm trọng, hư hao đến không thể dùng được.

Ngao Hoằng thấy vậy, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, lại dò xét Thẩm Lạc, mới phát hiện khí tức trên người hắn vậy mà trong chiến đấu không ngừng tăng trưởng, giờ phút này đã đến Đại Thừa hậu kỳ.

Ngao Thanh lau đi vết máu nơi khoé miệng, trong mắt muốn phun lửa giận, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay thêm ra một viên đan dược nhỏ xích hồng, phía trên mơ hồ có thể thấy được hư ảnh một đầu Giao Long nho nhỏ màu đen xoay quanh.

"Ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta tiễn ngươi một đoạn đường." Nói xong, một tay y lấy viên đan dược thả vào trong miệng.

Ngay sau đó, trên mặt gã hiện lên vẻ thống khổ, tay che miệng khó khăn ho khan vài tiếng, một ít vết máu cùng đại lượng sương mù màu đen chợt từ giữa ngón tay phun ra ngoài, tràn ngập trên cả khuôn mặt gã.

Ngoài thân gã cũng theo đó sáng lên một tầng ô quang mông lung, khí tức toàn thân lại bắt đầu nhanh chóng tăng trưởng.

"Thẩm huynh, không tốt, tên kia đã ăn Nhiên Hồn Đan, trong thời gian ngắn chí ít có thể khôi phục gần Chân Tiên trung kỳ, ngươi không thể nào là đối thủ của hắn, đi nhanh đi." Ngao Hoằng thấy thế, vội vàng nhắc nhở.

Thẩm Lạc thấy thế, lông mày hơi nhíu lên, sau một phen suy tính, thu hồi Lục Trần Tiên trong tay.

"Khanh khách... Hiện tại muốn trốn, đã muộn." Ngao Thanh thấy thế, cho là hắn muốn ngưng chiến đào tẩu, trong miệng cười quái dị vài tiếng, nói.

Vừa dứt lời, quanh thân gã bắt đầu tuôn ra cuồn cuộn ma khí, thân hình trong ma khí nhanh chóng tăng vọt, phía trên làn da hiện ra từng mảnh vảy giáp màu đen, rất nhanh liền hóa thành một đầu Tam Thủ Ma Giao to lớn.

Ba đầu Ma Giao chập chùng lắc lư, trong sáu con ngươi màu vàng to như đèn lồng toả ra vòng xoáy quang mang ố vàng, trong miệng bỗng nhiên gầm lên giận dữ, đồng thời há miệng cắn xuống Thẩm Lạc.

Thân hình Thẩm Lạc lù lù bất động, nhìn ba đầu lâu khổng lồ, một trái một phải một chính giữa, từ ba phương hướng khác nhau cắn tới, dẫn tới hư không chấn động không thôi, linh khí bốn phía cũng cuồn cuộn theo.

Ngao Hoằng thấy cảnh này, thần sắc kịch liệt biến đổi, muốn hiện ra chân thân Kim Long, thế nhưng khi ánh mắt của y rơi vào trên người Thẩm Lạc, động tác cứng đờ, đúng là cứ thế ngây người ngay tại chỗ.

Trong tầm mắt của y, sau lưng Thẩm Lạc chẳng biết lúc nào mờ mịt hiện lên một tầng sương khói mông lung, trong sương mù có kim quang lượn lờ, một đầu tiếp một đầu hư ảnh kim quang to lớn hiển hiện lên.

Sáu đầu cự tượng màu vàng song song liệt ra sau lưng, trên không thì xoay quanh sáu đầu trường long màu vàng, từng con ngẩng đầu nhìn trời, chiến ý dào dạt.

Trong lúc hoảng hốt, Ngao Hoằng thậm chí cảm thấy đứng trước người mình, không còn là một tu sĩ Nhân tộc, mà là một đầu hung thú tuyên cổ, toàn thân phát ra khí thế không yếu hơn so với Tam Thủ Ma Giao kia.

Chỉ thấy Ma Giao giết tới gần, hai mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên ngưng tụ, hai đạo kim quang bắn ra, bước tới trước một bước, tay phải nắm tay ở bên, đột nhiên vung đánh về phía trước.

Một quyền ra, Long Tượng vang lên, Kim Long sau lưng xông tới, cự tượng màu vàng cũng dồn sức lao nhanh tới, cuốn theo thiên địa linh khí, tản ra uy thế huy hoàng đánh tới Tam Thủ Ma Giao.

Chỉ một thoáng, cả hòn đảo nhỏ giống như bị hai bức tường ánh sáng một đen một vàng chia cắt, chỗ va chạm âm thanh sấm sét đại tác, cả phiến thiên địa kịch liệt chấn động theo.

"Ầm ầm" bạo hưởng không ngừng, khung xương Côn Bằng còn sót lại bị nguồn lực lượng này băng tán, bắn ra bốn phía mặt biển.

Hòn đảo dưới thân ba người, cũng theo một tiếng oanh minh kịch liệt, từ chính giữa vỡ ra một khe rãnh to lớn vô cùng, tiếp theo nhanh chóng sụp đổ ra hai bên, phân liệt ra.
Bình Luận (0)
Comment