Đại Mộng Chủ

Chương 577

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Thẩm Lạc lấy lại bình tĩnh, ánh mắt khẽ liếc bốn phía, phát hiện diện tích vách núi gần bình đài cũng không nhỏ. Nó rộng khoảng hai ba mươi mẫu, phía trên còn xây dựng không ít kiến trúc.

Nơi đây vậy mà không có chút nước biển nào, giống như đang đi vào trên lục địa, mặt đất trên núi đá cũng là loại đá đen kị, làm thần thức không cách nào dò xét. Mà dưới vách đá là một chỗ vực sâu u ám, ta sáng rất ít, chỉ có thể nhìn ra xa mười mấy trượng.

Trong vực sâu cũng không có nước biển, chỉ có một mảnh cuồng phong màu đen cuồn cuộn đang gào thét, những cuồng phong này liền trời tiếp đất, tràn ngập toàn bộ vực sâu. Nó hình thành từng vòng xoáy to lớn, khoảng chừng vài dặm, hoặc chỉ mấy trượng, chúng va chạm thôn phệ lẫn nhau, phát ra to lớn phong hống ô ô giống như có thể quét sạch hết thảy

Thẩm Lạc nhìn hắc phong đang tàn phá bừa bãi dưới vực sâu, trong lòng âm thầm chấn kinh.

Bây giờ hắn mặc dù là Chân Tiên cường giả, nhưng tại cuồng phong trong vực sâu trước mắt này, cũng cảm giác mình quá nhỏ bé.

Mà những hắc phong này rất là kỳ quái, chỉ quay cuồng ở trong vực sâu, chứ không có chút xu thế lan tràn ra bên ngoài.

Hắn tâm niệm khẽ động, thần thức lan tràn ra, hướng hắc phong trong vực tiến tới. Nhưng thần thức vừa mới lan tràn ra vực sâu, lập tức bị một cỗ lực lượng vô cùng bén nhọn xoắn nát, làm não hải đau đớn một hồi.

"Nơi này chính là Long Uyên? Cảm giác giống như đang ở lòng đất." Thẩm Lạc nhìn Ngao Hoằng hỏi.

"Không sai, thật ra bây giờ chúng ta ngay tại dưới sâu trong lòng đất của Tổ Long Bích." Ngao Hoằng nói.

"Thì ra là thế, những phong bạo màu đen này là vật gì? Uy lực thật là đáng sợ, thậm chí ngay cả thần thức cũng có thể tuỳ tiện xoắn nát?" Thẩm Lạc giật mình, chỉ hắc phong trong vực sâu bên cạnh.

"Long Uyên này liên thông Cửu U chi địa, những hắc phong này là từ trong Địa Phủ thổi ra Hắc Yểm Toàn Phong, có thể hóa cốt tan thịt, cực kỳ ác độc. Cho dù là Chân Tiên bị cuốn vào, trong chốc lát hồn thể cũng sẽ hủy hết, e là Thái Ất cảnh Tiên Nhân đến bạ ch ngọc sác h, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra." Ngao Hoằng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, khẽ hít một hơi.

"Chính bởi vì có hiểm địa này, Đông Hải Long tộc chúng ta mới có thể trấn áp yêu ma ở đây. Nhưng gió này chỉ ở trong vực sâu tàn phá bừa bãi, không ra bên ngoài, Thẩm huynh không cần phải lo lắng." Ngao Hoằng tiếp tục nói.

"Tại sao lại như vậy? Trên vách đá này bị hạ cấm chế sao? Thế nhưng nơi này dường như không có vết tích cấm chế." Thẩm Lạc kỳ quái hỏi.

"Cũng coi như vậy, Thẩm huynh đến phía dưới sẽ biết." Ngao Hoằng cười thần bí, thừa nước đục thả câu.

Sắc mặt của Thẩm Lạc khẽ động, không có hỏi nữa.

Ngay lúc này, một đội binh sĩ long cung từ trong một tòa cung điện đằng xa bay tới, người cầm đầu là tên tướng quân đầu cá chép đang muốn quát hỏi, thấy là Ngao Hoằng, Ngao Trọng, thì thái độ lập tức trở nên kính cẩn.

"Gặp qua Nhị điện hạ! Cửu điện hạ! Hai vị điện hạ sao lại tới nơi này?" Cá chép tướng quân hướng về phía hai người thi lễ một cái, hỏi.

"Chúng ta phụng mệnh phụ hoàng, đến đây dò xét yêu ma giam giữ trong Long Uyên, phía dưới có dị động gì không?" Ngao Trọng hỏi.

"Khởi bẩm hai vị điện hạ, mỗi ngày chúng ta đều sẽ dò xét các tầng nhà tù, cũng không thấy khác thường." Cá chép tướng quân vội vàng đáp.

Ngao Trọng hài lòng gật đầu, mang theo trào phúng lườm Ngao Hoằng một chút.

"Không có dị thường? Các ngươi có tra xét hết không?" Ngao Hoằng sắc mặt trầm xuống, hỏi.

"Cửu điện hạ minh giám, trước giờ chúng ta cũng không dám lười biếng, nhà tù phía dưới xác thực không có gì lạ." Cá chép tướng quân có chút sợ hãi nói.

"Ngao huynh chớ gấp, Thâm Hải Cự Yêu kia nếu có ý che giấu vượt ngục, những thuỷ binh đóng giữ này tu vi có hạn, bọn họ chưa hẳn có thể phát hiện mánh khóe, chúng ta xuống dưới xem xét sẽ biết." Thẩm Lạc truyền âm nói.

Ngao Hoằng nhìn Thẩm Lạc một chút, gật đầu.

"Xem ra Cửu đệ không qua tín nhiệm lời nói của Lý tướng quân, nếu như thế, chúng ta tự hạ mình đi xem tình huống của những yêu ma kia một chút đi." Ngao Trọng cười nói một tiếng, dọc theo một thềm đá gần bình đài đi về phía dưới.

Bọn người Ngao Hoằng cất bước đuổi theo, Lý tướng quân kia lúc đầu muốn phái người đi theo, lại bị Ngao Hoằng cự tuyệt.

Thềm đá chỉ có bốn năm thước rộng, vô tận Hắc Yểm Toàn Phong ở bên ngoài gần trong gang tấc gào thét, giống như lúc nào cũng có thể nhào lên, kéo mấy người theo.

Có điều mỗi lần Hắc Yểm Toàn Phong hướng về thềm đá vọt tới, khoảng cách thềm đá hơn một xích, thì bị bắn ra, dường như bên ngoài thềm đá bị một tầng cấm chế vô hình bao phủ.

Một đoàn người hướng phía dưới đi trong chốc lát, rất nhanh tới phần cuối cùng của thềm đá, một chỗ bình đài đã xuất hiện ở phía trước.

Chỗ bình đài này so với phía trên lớn rất nhiều, bên cạnh trên vách núi đá càng có nhiều sơn động được đào bới ra, chi chít, chừng mấy trăm cái nhiều.

Cửa sơn động đều dùng hàng rào để phong bế, trên lan can khắc đầy các loại phù văn, tỏa ra từng trận pháp lực mạnh mẽ ba động, tất nhiên là cấm chế cực kỳ lợi hại.

Nhưng hiện giờ Thẩm Lạc không có để ý tới những cấm chế kia, mà là hướng về phía nên ngoài bình đài nhìn lại. Ở nơi đó một cây trụ lớn màu vàng đứng sừng sững, như từ chỗ sâu trong vực nhô ra vậy, đứng vững tại đây.

Trụ lớn màu vàng như ó dày đặc tinh đấu hoa văn và long văn phượng triện, hào quang ngời ngời, thụy khí bừng bừng. Nó tản ra một cỗ khí tức vững chắc như núi, cảm giác như không có bất kỳ lực lượng gì có thể làm nó rung chuyển.

Hắc Yểm Toàn Phong trong vực sâu bị khí tức của trụ lớn màu vàng tản ra bức lui, căn bản không đến gần được nơi này.

"Chính là trụ lớn màu vàng này bức lui Hắc Yểm Toàn Phong? Thật là bảo vật lợi hại, đây là trân bảo gì?" Thẩm Lạc nhìn trụ lớn màu vàng, nói.

"Vật này tên là Trấn Hải Tấn Thiết Côn, chính là dùng Cửu Chuyển Tấn Thiết hỗn hợp Linh Dương Thần Thiết trong thiên địa, và Cửu Thiên Kim Tinh luyện chế mà thành. Nó có tác dụng định phong hỏa, vô thượng thần lực trấn áp vạn tà, chính là đệ nhất trân bảo của long cung chúng ta." Ngao Hoằng kiêu ngạo nói.

"Hừ! Cái gì đệ nhất trân bảo, cũng chỉ là kiện vật phỏng chế thôi." Sắc mặt của Ngao Trọng có chút âm trầm, hừ lạnh nói.

"Vật phỏng chế?" Thẩm Lạc khẽ giật mình.

"Nghe đồn tại vài ngàn năm trước, trong Đông Hải Long Cung chúng ta có một cây trấn hải chi bảo Định Hải Thần Trân Thiết, chính là chí bảo do Thượng Cổ Đại Vũ Vương truyền xuống. Nó mới chân chính là Cửu Thiên thần vật, nguyên bản cũng là cất giữ trong phụ cận Long Uyên, ba ch n goc sac h không chỉ triệt để trấn áp tất cả Hắc Yểm Toàn Phong, uy lực càng lan ra đến toàn bộ Đông Hải. Chỉ tiếc vài ngàn năm trước, một vị Yêu tộc Đại Thánh đi vào long cung, lấy cây thần thiết kia đi, phụ vương ta bất đắc dĩ, chỉ có thể phỏng chế Trấn Hải Tấn Thiết Côn này, sau đó an trí ở đây." Ngao Hoằng tiếp tục nói.

"Yêu tộc Đại Thánh? Chắc là nói người trong truyền thuyết kia Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không?" Thẩm Lạc cảm thấy hiếu kỳ, nhưng nhìn thần sắc của Ngao Trọng, việc này rõ ràng là chuyện không muốn nhắc tới của Đông Hải, nên hắn cũng không có hỏi gì thêm.

"Việc này sau này hãy nói, trước điều tra sự tình về yêu ma đi." Ngao Trọng giống như không nguyện ý nghe hai người nói chuyện thêm về chủ đề Trấn Hải Tấn Thiết Côn, mở miệng ngắt lời.

"Vậy chúng ta trực tiếp đi tầng thứ tám?" Ngao Hoằng nói ra.

"Nếu đã tới, hãy xem xét toàn bộ yêu ma bị giam giữ trong Long Uyên một lần, miễn cho lại có người tìm thêm cớ gì khác." Ngao Trọng cười lạnh một tiếng, quay người hướng những nhà tù ở hang núi kia đi đến.

Ngao Hoằng nhìn xem bóng lưng của Nhị ca, trong lòng thở dài.

Dựa theo ý muốn của y, mấy người nên trực tiếp đi đến nơi cầm tù Thâm Hải Cự Yêu xem xét, để mau chóng biết rõ ràng mọi chuyện, tránh đêm dài lắm mộng.

Không ngờ Ngao Trọng lại nói như vậy, bản thân y là đệ đệ, không thể làm mất mặt huynh trưởng.
Bình Luận (0)
Comment