Đại Mộng Chủ

Chương 626

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Lưỡi đầy Kim Liên, hư không sinh huy! Giang Lưu đại sư giảng pháp vậy mà có thể đạt tới loại cảnh giới này!" Thẩm Lạc nhìn thấy tình huống này, hai mắt không khỏi mở to để nhìn.

Phải biết rằng, chỉ có một ít đại năng cao tăng chân chính khi truyền đạo hay bố thí, mới có thể xuất hiện loại tình cảnh trước mắt này.

"Cái này... Xem ra là mắt chúng ta vụng về, vị Giang Lưu đại sư này đúng là một vị cao tăng đắc đạo.." Mặt của Lục Hóa Minh cũng lộ vẻ ngạc nhiên, trong miệng lẩm bẩm.

Thẩm Lạc có chút không dám tin chậm rãi gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về quan tài ở phía xa, oán khí chung quanh cũng đang cấp tốc phiêu tán.

Một lát sau, âm khí chung quanh quan tài liền tiêu tán không còn, một linh hồn nữ tử áo trắng từ trong quan tài chầm chậm thoát ra b ach ng oc sac h. Nó hướng về đài cao ở phía xa, khom người xá một cái, sau đó từ từ tan biến, thân hình tiêu tán dung nhập vào hư không.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, tâm thần chấn động, trong lúc nhất thời đối với Giang Lưu đại sư trên đài sinh ra vẻ khâm phục, càng thêm chuyên chú lắng nghe.

Giang Lưu đại sư giảng đạo vẫn còn tiếp tục, kéo dài đến gần nửa canh giờ mới kết thúc.

Tất cả mọi người dưới đài vẫn còn say mê trong giảng pháp, trên quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Thẩm Lạc cũng giống như vậy, nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, mở to mắt.

Sau khi Thẩm Lạc lắng nghe một trận giảng pháp lại có thu hoạch không nhỏ, những Kim Liên do linh khí ngưng tụ đối với hắn tự nhiên không có bao nhiêu tác dụng, thu hoạch lần này chủ yếu là về phương diện thần hồn.

Thẩm Lạc vừa mới tiến giai Xuất Khiếu kỳ, mặc dù đã bế quan củng cố tu vi, thần hồn vẫn có chút xao động. Nhưng sau khi lắng nghe giảng pháp, thần hồn của hắn đã trở nên trầm ổn, giảm bớt đi hơn nửa năm khổ tu.

Giảng pháp kết thúc, Giang Lưu đại sư lập tức từ trong bảo trướng đi ra, cũng không nhìn đám người phía dưới nữa quay đầu trở về trong chùa.

Không ít tăng nhân Kim Sơn tự vội đi theo Giang Lưu, Đường Thích trưởng lão cũng tại trong đó, mặt mũi đầy vẻ lấy lòng đang nói với Giang Lưu gì đó.

Lúc này mọi người dưới đài mới hoàn hồn, thi nhau lễ bái đáp tạ Giang Lưu ở phía xa.

"Chư vị thí chủ, Kim Thiền pháp hội đã xong, còn xin chư vị đến Hương Tích đường hưởng thụ cơm chay." Một vị tăng nhân leo lên đài cao, hai tay chắp tay trước ngực hướng về đám người thi lễ một cái, cao giọng nói.

Đám người phía dưới nghe vậy, lần lượt đứng dậy, bước vào một tòa đại sảnh trong chùa.

"Giang Lưu đại sư nếu là cao tăng đắc đạo, vậy tuyệt đối không thể bỏ lỡ, Thẩm huynh, chúng ta đi mời lần nữa. Bất kể như thế nào cũng phải mời vị này tới Trường An chủ trì đại hội thủy lục." Lục Hóa Minh đứng dậy, kéo Thẩm Lạc đuổi theo hướng Giang Lưu đại sư vừa đi.

Bỗng phía trước hiện ra mấy bóng người, thì ra là các võ tăng áo bào tím kia ngăn cản lại.

"Hai vị thí chủ, Giang Lưu đại sư đã giảng pháp xong, phía trước là trọng địa của Kim Sơn tự chúng ta, không có lệnh cấm nhập, xin hai vị dừng bước." Tuệ Minh hòa thượng lãnh đạm nói.

"Tuệ Minh đại sư, trước đó ở bên ngoài đã đắc tội, nhưng hai người chúng ta cũng không phải tới quấy rối, mà là có việc muốn nhờ Giang Lưu đại sư." Lục Hóa Minh vội la lên.

"Chúng ta được lệnh của Giang Lưu đại sư, xin mời hai vị ra ngoài, người nói không muốn gặp các ngươi." Tuệ Minh hòa thượng lạnh lùng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, hơi nhướng mày.

Chuyện gì xảy ra với Giang Lưu, sao tự nhiên lại chán ghét bọn hắn, trực tiếp đuổi người?

"Mấy vị đại sư, việc chúng ta muốn nhờ Giang Lưu đại sư chính là công đức vô lượng, đây là một điểm thành ý nho nhỏ, còn xin chư vị thành toàn, sau này hai ta chắc chắn hậu tạ lần nữa." Hắn nhanh chóng thu hồi tâm tình, lấy ra một cái bao bố nhỏ, bên trong chứa ba mươi khối tiên ngọc, nhét vào tay Tuệ Minh hòa thượng.

Tuệ Minh hòa thượng nghe được thanh âm va chạm thanh thúy của tiên ngọc trong túi vải, mắt lóe lên một tia tham lam, đưa tay muốn cầm lấy. Nhưng khi gã vươn tay ra một nửa, thì đột nhiên dừng lại.

"Không được, việc này là do Giang Lưu đại sư phân phó, hai vị xin lập tức ra khỏi chùa, đừng để chúng ta khó xử." Tuệ Minh hòa thượng lắc mạnh đầu, nghiêm mặt nói.

Mặt khác mấy tên võ tăng cũng đứng thành hình quạt vây quanh hai người Thẩm Lạc, bộ dáng như một lời không hợp, sẽ lập tức động thủ.

Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh chau mày, mấy võ tăng này tu vi cũng chỉ là Tích Cốc kỳ, bọn hắn nhấc nhấc tay liền có thể đánh bay. Có điều nếu thật sự động thủ, thì coi như đoạn tuyệt với Kim Sơn tự, muốn mời Giang Lưu đại sư sẽ càng thêm khó khăn.

"Các ngươi đang làm cái gì, dừng tay!" Một tiếng gầm thét truyền đến.

Mọi người nương theo thanh âm nhìn lại, thì có hai người từ đằng xa đang đi tới, một người trong đó chính là Giả Thích trưởng lão, mà một người khác là lão niên tăng nhân. Mặt người này mặt đen nhánh, làn da khô cằn, hai tay gầy như chân gà, nhìn như một lão đầu bằng gỗ mục, một trận gió có thể làm lão phá đổ.

Thẩm Lạc đánh giá lão tăng một chút, con mắt khẽ híp một cái.

Lão tăng khô cằn này nhìn như khúc gỗ mục, làn da khô quắt, nhưng trong thân thể lại chảy xuôi một cỗ khí tức quỷ dị, giống như tinh hoa toàn thân đều áp súc chỗ sâu nhất trong thân thể.

Lấy tu vi và nhãn lực bây giờ của Thẩm Lạc cũng không thể thấy rõ sự sâu cạn của lão tăng.

"Người này chẳng lẽ tu luyện phật môn khô thiền?" Hắn nhớ kỹ trước kia từng nhìn qua một bản điển tịch có ghi chép lại loại thiền pháp phật môn này. Nó có uy lực cực lớn, nhưng điều kiện tu hành hà khắc, người không có đại chí đại nghị lực thì không thể tu luyện.

"Chủ trì! Giả Thích trưởng lão!" Bọn người Tuệ Minh vội vàng hướng về phía hai người thi lễ.

Thẩm Lạc thầm nghĩ thì ra là chủ trì Kim Sơn tự, khó trách có tu vi cao thâm mạt trắc đến vậy.

"Thẩm đạo hữu, Lục đạo hữu, vị này là chủ trì Hải Thích thiền sư của Kim Sơn Tự chúng ta." Giả Thích trưởng lão giới thiệu cho hai người Thẩm Lạc.

"Gặp qua chủ trì đại sư." Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh tiến lên chào.

"Hai vị thí chủ không cần đa lễ, ý đồ của các ngươi khi đến đây, Giả Thích sư đệ đã nói với ta. Có điều phật pháp coi trọng duyên phận, hết thảy đều có nhân quả, hai vị thí chủ và Kim Thiền chuyển thế duyên phận chưa tới, không thể cưỡng cầu." Hải Thích thiền sư từ tốn nói.

"Đại sư lời này là có ý gì?" Lục Hóa Minh nghe được khẽ giật mình, chắp tay nói.

"Không thể nói, không thể nói, nói chính là sai." Hải Thích thiền sư lắc đầu nói.

"Thẩm huynh, lão chủ trì này có ý tứ gì?" Lục Hóa Minh nghe xong, như lọt vào trong sương mù, không khỏi quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, truyền âm hỏi.

Thẩm Lạc nhìn Hải Thích thiền sư, ánh mắt hơi chớp, cũng không có trả lời.

"Giả Thích sư đệ, hai vị thí chủ đường xa mà đến, không thể thất lễ, ngươi lại dẫn bọn hắn đi Hương Tích đường hưởng thụ một trận cơm chay, để trọn vẹn tình nghĩa chủ nhà b ach ngo c sa ch." Hải Thích thiền sư đối với Giả Thích trưởng lão bàn giao một tiếng, quay người rời đi.

"Hải Thích thiền sư, hiện tại duyên phận chưa tới, vậy chẳng biết lúc nào duyên phận mới có thể đến?" Thẩm Lạc đột nhiên cất giọng hỏi.

Nhưng Hải Thích thiền sư giống như không nghe thấy, tự mình đi xa.

"Hai vị thí chủ, việc này chủ trì sư huynh cũng là lực bất tòng tâm, mời hai vị theo bần tăng tới chỗ này." Giả Thích trưởng lão thở dài, hướng về đại sảnh gần quảng trường bước đi.

Nhất thời Lục Hóa Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần không bị đuổi ra chùa, trong lòng của y vẫn tương đối hài lòng, tạm thời dùng cách ăn cơm kéo dài một chút, rồi nhìn xem có biện pháp khác hay không cũng tốt.

Nghĩ như vậy, y lập tức cất bước đi theo.

Mà Thẩm Lạc nhìn xem bóng lưng của Hải Thích thiền sư, lông mày nhíu lên. Trong lời nói của Hải Thích thiền sư dường như có hàm ý, nhưng lại không muốn nhiều lời, cũng không biết đến cùng có ý định gì.

Vào lúc này, Hải Thích thiền sư đi ở phía trước đột nhiên lấy tay xoa ngực, ho khan ba tiếng, sau đó đưa tay vòng tại sau lưng, từ từ bước về phía xa.

Thẩm Lạc khẽ giật mình, trong mắt hiện lên một tia dị dạng, nhưng lập tức liền biến mất, cũng đi theo Giả Thích trưởng lão.
Bình Luận (0)
Comment