Đại Mộng Chủ

Chương 659

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Ngày kế tiếp.

Toàn bộ Trường An thành từ hoàng cung đến quan phủ, từ dinh thự quan lớn đến ốc xá bách tính, tất cả đường phố đều phủ lên đèn lồng màu trắng, toàn thành đồ trắng.

Ban ngày, cấm khói lửa một ngày, cử thành không được nhóm lửa.

Đến chạng vạng tối giờ Tuất, trong thành vang lên trận trận tiếng chuông muộn, từng phường thị đã sớm đóng cửa, cấm đi lại ban đêm, bách tính chỉ có thể hoạt động trong phường, không được đi vào tuyến đường chính trong thành.

Mà trên quảng trường trước hoàng thành, mấy trăm tên tăng lữ Tướng Quốc tự đang ngồi xếp bằng trên đất, trước mỗi người đều đặt một ngọn đèn hình hoa sen, tay bưng lấy mõ, vừa gõ vừa ngâm tụng Vãng Sinh Chú.

Trên tế đàn giữa quảng trường, dựng thẳng một toà pháp đàn làm bằng gỗ, cao chừng ba trượng, phía trên đứng sáu vị cao tăng đến từ Bảo Tướng tự, Hóa Sinh tự cùng Kim Sơn tự, đồng loạt tay vê phật châu, ngâm tụng kinh văn.

Trong đó, Thiền nhi với bộ dáng non nớt cũng đổi lại một bộ Cẩm Lan Cà Sa, bởi vì tuổi tác còn trẻ, trong mấy người nhìn rất nổi bật.

Tụng kinh một mực kéo dài trọn vẹn một canh giờ.

Thẳng đến giờ Hợi, pháp sự mới kết thúc, chúng tăng bắt đầu cầm đèn hoa sen đi các tuyến đường chính trong thành, ven đường triệu hoán vong hồn những bách tính chết thảm ở các nơi trong thành.

Theo điểm điểm lửa đèn sáng lên các nơi trong thành, từng thân ảnh oán hồn kinh khủng bắt đầu nổi lên, có con ý thức đã tan rã, mờ mịt phiêu phù ở sau lưng tăng chúng, có con đang gào thét khóc lóc kể lể, thanh âm như người nói thầm, lít nha lít nhít.

Mặt khác, còn có một số oán hồn đã hóa thành du hồn ác linh, muốn tập kích tăng chúng, lại bị đèn hoa sen tản ra quang mang đánh lui.

Những đèn hoa sen này đều là đèn trường minh lấy từ trong Bảo Tướng tự ra, bên trong thiêu đốt là dầu thắp của ngàn vạn tín đồ, ác linh mấy lần trùng kích vào, không những không thể gây tổn thương cho tăng chúng, ngược lại bị quang huy lửa đèn tịnh hóa, sát khí màu đen quanh thân dần dần tróc ra từng mảng, từ từ lộ ra diện mục thật.

Bất quá, những âm sát khí này vốn nồng đậm, như gần giếng nước và hầm băng, đèn trường minh không thể tịnh hoá những ác quỷ này, cuối cùng bị tu sĩ do quan phủ an bài xuất thủ diệt sát.

Tới gần nửa đêm, Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên cùng một ít quan viên triều đình, đứng trên đầu cửa thành Bắc, trông về phía xa.

Chỉ thấy trong thành mặc dù không cho phép bách tính ra phường, nhưng trong phường vẫn có thể thấy được điểm điểm ánh lửa sáng lên, là dân chúng tự phát tế điện thân nhân qua đời trong trận kiếp nạn này.

Không biết từ trong phường nào, dẫn đầu có một chiếc đèn Khổng Minh bằng giấy từ từ bay lên không, theo sát phía sau, một chiếc lại một chiếc đèn ký thác niềm thương nhớ của người sống bay lên trong từng phường thị.

Chén chén lửa đèn màu trắng nhảy vào không trung, cao thấp đan xen nhau, cùng ngôi sao trên trời cộng hưởng với nhau, tựa như cầu nối câu thông giữa thiên nhân, chậm rãi nhẹ nhàng di chuyển về hướng thành bắc.

Ánh mắt Thẩm Lạc chậm rãi rơi xuống, liền thấy gần cửa thành, tăng nhân cầm đèn hoa sen đang đi hai bên đường tới, chính giữa đại lộ chỉ còn lại một cô ảnh nho nhỏ, người khoác cà sa, tay cầm phật châu, cúi đầu tụng kinh.

Ở sau lưng nó, lít nha lít nhít hàng trăm ngàn âm hồn quỷ vật trôi nổi, theo cước bộ của nó đi ra phía ngoài thành.

Mười mấy vạn âm hồn tụ tập tại một chỗ, dù không có âm linh ác niệm, nhưng ngưng tụ âm sát khí đã đạt tới mức làm người nghe kinh hãi, người tầm thường căn bản không thể chống đỡ.

Nhưng mà, thời khắc này tren thân Thiền nhi tản ra một tầng ánh sáng màu trắng mông lung, nhu hòa như nguyệt quang, lại mang theo từng tia ấm áp, tựa như một ngọn nến trong đêm lạnh, chiếu sáng đường đi cho những âm linh này.

Thiền nhi chậm rãi xuyên qua cửa Trường An thành, trong nháy mắt bước ra cổng tò vò, dưới chân bỗng nhiên tụ quang mang, hiện ra một đóa hoa ảnh Kim Liên, sau mỗi một bước của nó, trên mặt đất sẽ có Kim Liên hiển hiện.

Giờ khắc này, nó như Kim Thiền đệ tử Phật Đà chuyển thế, thân có phật quang, phổ độ chúng sinh.

Đám người đầu tường thấy thế, cảm thấy như tiên phật hiển linh, nhao nhao quỳ bái.

Chỉ thấy Thiền nhi dẫn vạn quỷ đi ra cửa thành, đi ra ngoài thành trăm trượng, hai bên đường bỗng nhiên dâng lên tầng tầng sương đêm, trong sương mù mơ hồ có từng đoá từng đoá hoa vô diệp nở rộ, chập chờn dị thường.

Thẩm Lạc nhận ra, những đóa hoa kia chính là Bỉ Ngạn hoa ở Âm Minh chi địa mới có.

Thiền nhi đi đến ngoài mê vụ trăm trượng, dừng bước, không di động nữa, chỉ chắp tay trước ngực, quang mang trên thân càng phát sáng lên.

Những âm hồn theo nó một đường đến kia, nhao nhao bồng bềnh đi tới phía trước, như dòng sông phân nhánh lách qua thân thể của nó, đi vào phía trong sương mù, từng thân ảnh biến mất.

Nhưng đúng vào lúc này, phật châu đeo trước ngực Thiền nhi bỗng nhiên loé lên dị quang, một mảnh huyết sắc vụ khí mãnh liệt tuôn ra, lan tràn về bốn phương tám hướng, bao phủ Thiền nhi cùng mấy trăm quỷ hồn vào.

"Không tốt, xảy ra chuyện." Thẩm Lạc thấy thế, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, thân hình trực tiếp nhảy ra đầu tường.

Bước chân hắn giẫm lên tường thành bay thẳng xuống, trên tường thành trùng điệp giẫm một cước, thân hình bay vọt lên, cả người như chim ưng bay thẳng nhập vào trong âm hồn, lướt tới phía Thiền nhi.

Âm hồn bốn phía bị huyết vụ ảnh hưởng, trong nháy mắt vốn ngay ngắn trật tự bỗng phát sinh nghịch chuyển, đại lượng âm hồn vốn con ngươi màu u lục, bỗng nhiên trở nên một mảnh huyết hồng, trực tiếp từ u hồn hóa thành ác quỷ.

Phát giác trong thành có bàng bạc khí tức sinh hồn, những tử linh chuyển hóa làm ác quỷ này, lập tức như dã thú đói khát điên cuồng vội xông trở về cửa thành.

Những nơi chúng đi qua, tựa như ôn dịch lan tràn, đại lượng u hồn trong nháy mắt biến thành ác quỷ, trong lúc nhất thời toàn bộ cửa thành đều lâm vào hoàn cảnh mất khống chế.

Chúng tăng Bảo Tướng tự trong thành lập tức cầm pháp khí, xông ra ngoài cửa thành. Mấy người Giả Thích trưởng lão cũng bay đến đoạn đầu thành, trong miệng ngâm tụng Vãng Sinh Chú cùng Tĩnh Tâm Chú, ý đồ trấn an những u hồn này.

Nhưng đám u hồn bị huyết vụ kia truyền nhiễm giống như căn bản không nghe thấy những phật kinh này, vẫn như cũ đánh ngược trở về, khiến cho càng ngày càng nhiều âm hồn biến thành ác linh.

"Đệ tử Bảo Tướng tự, bày trận." Lục Đức thiền sư thấy thế, hét lớn một tiếng.

Tất cả tăng chúng Bảo Tướng tự nhao nhao tung người nhảy ra, hoành xếp một loạt, dựng lên một bức tường người, ngăn cách toàn bộ đại quân quỷ vật, một mặt ngăn cản âm hồn phía sau ra khỏi thành, một mặt ngăn cản ác quỷ phía trước xông vào.

Chỉ thấy những tăng chúng này nhao nhao gõ mõ cùng các loại pháp khí, trong miệng vốn ngâm tụng Vãng Sinh Chú chuyển thành Hàng Ma Chú, tất cả thanh âm hỗn tạp, hóa thành trận trận phạn âm trang nghiêm.

Tiếng phạn âm càng lúc càng lớn, càng to lên, dần dần thành biển động, hóa thành từng đợt sóng âm hơi mờ, mãnh liệt đánh tới ác quỷ.

Những ác quỷ kia xông vào phạm vi sóng âm, trong nháy mắt như đụng vào một bức tường khí vô hình, khí thế lao tới trước bỗng nhiên dừng một chút.

Nhưng mà ác quỷ hung lệ, khí thế lao tới trước bị ngăn trở, càng hung tính đại phát, hung hãn không sợ chết tiếp tục va chạm, lực đạo càng lớn hơn.

Mỗi một lần chúng va chạm, tường khí vô hình kia liền chấn động kịch liệt, những tăng chúng thôi động pháp trận bức tường âm thanh bị trùng kích. Sau mấy lần, có người tu vi không cao đã kêu rên không thôi, khóe miệng rướm máu.
Bình Luận (0)
Comment