Đại Mộng Chủ

Chương 671

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Sắc mặt tăng nhân mặt vàng đại hỉ, chợt trong mắt lóe lên một tia âm lệ, thu phù lục màu vàng lại, sau đó quay người bước ra ngoài.

Mà trong sân nhỏ chùa miếu Bạch Quận thành kia, trong hư không đột nhiên hiện ra một đoàn lục quang, thân ảnh Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên từ bên trong hiện ra.

"A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, các ngươi không sao chứ?" Thiền nhi đứng ở đây, nghênh đón nói.

"Không có gì đáng ngại, chỉ là trong Bạch Quận thành này sợ là không ở lại được nữa, chúng ta mau rời đi." Thẩm Lạc nói với Thiền nhi một tiếng, không giải thích quá nhiều, đưa tay bắt lấy bả vai nó.

Lục quang bao phủ lại ba người, thân ảnh bọn hắn lóe lên biến mất không còn tăm tích.

Một chỗ đất hoang bên ngoài Bạch Quận thành hiện lên một mảnh bóng xanh, thân ảnh ba người hiện ra, hơi lảo đảo rơi trên mặt đất.

Sắc mặt Thẩm Lạc hơi trắng, lấy tu vi hiện tại của hắn, mặc dù có thể mang theo hai người thi triển Ất Mộc Tiên Độn, nhưng pháp lực tiêu hao không ít, tăng thêm tiêu hao đại chiến lúc trước, lập tức lấy ra một viên đan dược khôi phục ăn vào, yên lặng vận công luyện hóa.

Mà lúc này trung tâm toà bảo tháp Bạch Quận thành kia lại lần nữa sáng lên một đạo kim quang, xông thẳng tới chân trời, đồng thời có bốn đạo kim quang nhỏ bé thoát ly ra, rơi vào bốn nơi hẻo lánh của thành trì.

Một lồng sáng màu vàng hình bát lớn úp ngược nhanh chóng hình thành, bao phủ toàn bộ thành trì vào bên trong.

"Không ngờ tòa thành trì này lại có cấm chế bao phủ toàn thành, may mắn Thẩm huynh nhanh chóng, nếu không chúng ta đã bị nhốt ở bên trong rồi." Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh này, thở dài.

Thẩm Lạc lắc đầu, không lộ vẻ đắc ý, nhìn lồng sáng vàng bao lại toàn bộ Bạch Quận thành, ánh mắt hơi chớp động.

Lấy tình huống trong Bạch Quận thành, Thánh Liên Pháp Đàn nơi đây đoán chừng cũng không giàu có, trận đánh lúc trước yêu vật đột kích, cấm chế trên kim tháp ngăn cản một hồi liền ngừng nghỉ, bây giờ vì tìm kiếm bọn hắn lại lần nữa mở ra.

Mà mở ra lồng sáng màu vàng tràn ngập toàn thành này, tiêu hao rõ ràng lớn hơn so với ngăn cản xà yêu trước đó, chắc là bích ngọc hồ lô kia rất quan trọng, đáng để tăng nhân mặt vàng kia truy tìm?

"Tăng nhân trong chùa vì sao đuổi các ngươi?" Thiền nhi có chút không rõ, hỏi.

"Hắc hắc, còn vì cái gì, tiểu tử họ Thẩm này chiếm pháp khí người khác, những hòa thượng kia lại không tức đến vỡ mật sao?" Phật châu trong tay Thiền nhi cười hắc hắc nói.

"Thẩm thí chủ, lời này là thật? Cướp bóc chính là đại nghiệp chướng, thí chủ mặc dù không phải người trong phật môn, cũng không nên làm chuyện bất chính này. Ta thấy hay là ngươi trả lại đồ vật cho người ta mới thỏa đáng." Thiền nhi nói với Thẩm Lạc.

Phật châu đắc ý cười nhẹ một tiếng, bất quá lần này không nói gì thêm.

"Thiền nhi sư phụ tâm địa từ bi, tại hạ bội phục, chỉ là vừa rồi ác tăng kia dùng kiện pháp khí kia tập kích ta cùng Bạch huynh, tại hạ bất đắc dĩ mới đoạt lấy. Mà hành vi những tăng nhân kia không ngay thẳng, tu luyện công pháp cũng rất tà dị, tuyệt không phải thiện nhân. Vật này nếu rơi vào trong tay bọn họ, sẽ càng khiến nhiều người gặp nạn hơn, ta đoạt pháp khí kia, không những không phải cướp bóc, ngược lại có thể nói là thay thương sinh mưu phúc lợi." Thẩm Lạc nhìn phật châu một chút, nghiêm mặt nói.

"Là vậy sao..." Thiền nhi vò đầu nói.

"Phi, đoạt đồ người khác còn nói nghĩa chính từ nghiêm như vậy. Thẩm Lạc, ta nhìn ngươi so với những hòa thượng kia còn biết nói hươu nói vượn hơn đấy." Phật châu mắng.

Thẩm Lạc cũng không để ý tới phật châu kia, nói: "Chúng ta mặc dù đã ra khỏi thành, bất quá nơi này chưa hẳn an toàn, nên mau chóng rời đi mới ổn."

"Không sai, chúng ta mau mau đi thôi." Bạch Tiêu Thiên phất tay tế ra chiếc phi thuyền kia.

Một mảnh bạch quang nâng ba người lên, bay trốn đi xa, rất nhanh rời khỏi Bạch Quận thành.

Thẩm Lạc khoanh chân ngồi xuống, vận công khôi phục pháp lực, đồng thời lấy bích ngọc hồ lô từ trong không gian Thiên Sách ra.

Hắn đánh giá vài lần, nhắm mắt cảm ứng tình huống trong hồ lô, sắc mặt rất nhanh vui mừng.

Bích ngọc hồ lô này là một kiện cực phẩm pháp khí, mà ẩn chứa mười lăm đạo cấm chế, khó trách có thể ngăn cản được hàn quang Càn Khôn Đại.

Hắn bấm niệm pháp quyết thôi động Cửu Cửu Thông Bảo Quyết, luyện hóa bích ngọc hồ lô, kết quả phát hiện ấn ký tăng nhân luyện hoá trong hồ lô vậy mà biến mất không thấy gì nữa, luyện hóa phi thường nhẹ nhõm.

"Không gian Thiên Sách lại có thể xóa đi ấn ký bên trong pháp khí!" Thẩm Lạc có chút kinh ngạc, nghĩ kỹ lại cảm thấy bình thường.

Thiên Sách này là gối ngọc triệu hoán từ thế giới ngàn năm sau tới, không biết huyền diệu bao nhiêu, thu pháp khí người khác vào trong đó, tương đương đặt nó tại ngàn năm sau. Qua thời gian không gian cách trở, ấn ký tế luyện gì sợ là cũng có thể triệt để ngăn cách.

Hắn không suy nghĩ nhiều những thứ này, tiếp tục tế luyện bích ngọc hồ lô, rất nhanh liền luyện hóa hai ba tầng cấm chế.

Bất quá bích ngọc hồ lô này có mười lăm tầng cấm chế, tế luyện từng cái không biết phải tốn bao lâu, hắn không tiếp tục nữa, lật tay thu hồi nó.

Sau đó thần thức hắn lần nữa chui vào không gian Thiên Sách, nhìn về phía thi thể Xà Mị ngàn năm, lo lắng làm thế nào lấy mật rắn Xà Mị này ra.

Thi thể nó quá lớn, không đặt trên trên phi thuyền được, chỉ có thể để Bạch Tiêu Thiên tạm thời dừng lại.

"Không gian Thiên Sách có thể ngăn cách người khác tế luyện ấn ký, lần trước ta thu đoản chùy màu vàng vào trong đó, ấn ký bên trong tựa hồ cũng không bị ngăn cách." Thẩm Lạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lấy ra đoản chùy màu vàng thu nhập vào trong không gian Thiên Sách.

Đoản chùy màu vàng tản mát ra trận trận kim quang, mặc dù liên hệ cùng tinh thần hắn giảm bớt rất nhiều, nhưng cuối vẫn có thể miễn cưỡng khu động.

"Quả là thế, xem ra chính pháp khí ta có thể miễn trừ tình huống này." Thẩm Lạc thấy vậy, âm thầm nói ra, sau đó thôi động đoản chùy màu vàng, đầu chùy dâng lên một đạo kim quang sắc bén, trảm lên bụng Xà Mị.

Lân giáp trên bụng Xà Mị đã bị Toái Giáp Phù xé rách, chỉ nghe thanh âm như xé vải vang lên, dưới bụng Xà Mị bị vạch ra một vết thương thật dài, lộ ra mảng lớn nội tạng đẫm máu.

Thẩm Lạc vận khởi thần thức tìm kiếm trong đó, rất nhanh liền thôi động đoản chùy màu vàng, đồng thời trên đoản chùy dâng lên một mảnh kim quang, chui vào thể nội Xà Mị.

Sau một lát, kim quang lui ra, bên trong bao lấy một mật rắn màu bạc lớn chừng ngón cái.

Thẩm Lạc lộ vẻ tươi cười, đưa tay vẫy, lấy ra đoản chùy màu vàng cùng mật rắn màu bạc.

Hắn thu hồi đoản chùy màu vàng, sau đó cầm lấy mật rắn màu bạc nhìn mấy lần, ngửa đầu nuốt vào.

Trên điển tịch Phương Thốn sơn có ghi chép qua, mật rắn Xà Mị ngàn năm có thể trực tiếp ăn, cũng không cần luyện chế thành đan dược.

Mật rắn vào bụng, rất nhanh hóa thành một cỗ khí tức cường đại nóng rực, giống như hỏa diễm, thiêu đốt nội tạng hắn khó chịu một hồi.

Thẩm Lạc thấy hiệu quả mật rắn vượt xa hắn đoán lúc trước, vội vàng vận khởi công pháp vô danh bảo vệ ngũ tạng lục phủ, ngăn cản cỗ khí tức nóng rực, lúc này mới dễ chịu hơn chút.

Hắn đang nghĩ cách luyện hóa mật rắn đã biến thành khí tức nóng rực kia, khí tức nóng rực lại đột nhiên xông lên trên, giống như có ý thức tự chủ, sợ bị luyện hoá.

Hắn cảm thấy kinh ngạc, vội vàng vận chuyển pháp lực đuổi theo, nhưng khí tức nóng rực phóng thật nhanh, trong vòng mấy hơi thở đã đến đầu của hắn, một phân thành hai rót vào trong đôi mắt hắn.
Bình Luận (0)
Comment