Đại Mộng Chủ

Chương 763

"Thiếu chủ! Ngài trở về!" Hỏa Mị tộc nhìn thấy Hỏa Tam đại hỉ, nhưng sợ những Ngân Giáp Thiên Binh kia nên không dám động đậy.

Những Hỏa Mị tộc được Hoả Tam thả ra đứng ở đằng xa không dám tới gần, thập phần e ngại những Ngân Giáp Thiên Binh kia.

Hỏa Tam cũng bị mười tên Ngân Giáp Thiên Binh này hù sợ, nuốt nước miếng một cái, cố trấn định, cất giọng nói: "Mọi người đừng sợ! Những ngân giáp tiền bối này là chiến sĩ dưới trướng Đại Tiên, là người một nhà. Đại Tiên, ngài còn ở chỗ này không?"

Nói xong lời cuối, Hỏa Tam nhìn chung quanh, tìm kiếm Thẩm Lạc.

Hư không trên đỉnh đầu đám người hoa lên một cái, thân ảnh Thẩm Lạc hiện ra.

"Đại Tiên!" Hỏa Tam vui mừng, la lên.

Thẩm Lạc không để ý tới Hỏa Tam cùng những Hỏa Mị tộc kia, ngửa đầu nhìn pháp trận khổng lồ trên đỉnh động, lật tay lấy ra Trấn Hải Tấn Thiết Côn, trên hai tay nổi lên kim quang mãnh liệt, nhanh chóng trở nên thô to, phía trên hiện ra từng phiến Long Lân màu vàng, trong nháy mắt hóa thành hai đầu long tí tráng kiện không gì sánh được.

Trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn bỗng nhiên dâng lên kim quang như liệt nhật, chiếu xạ chúng yêu phía dưới mở mắt không ra.

"Đi!" Thẩm Lạc hét lớn một tiếng, nắm Trấn Hải Tấn Thiết Côn vung lên, ném mạnh ra ngoài.

Trấn Hải Tấn Thiết Côn hóa thành một đạo kim quang chói mắt bắn ra, lóe lên biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc hư không dưới vách động nổ đùng, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trống rỗng hiện ra nơi đó, bất quá đã biến thành cự bổng màu vàng dài mười mấy trượng, to hơn một trượng, hung hăng đâm vào trên vách động.

Vách động cứng rắn dưới cự bổng màu vàng giống như đậu hũ, cự bổng nhẹ nhõm đâm vào, chui vào hơn phân nửa.

Trên vách động chung quanh cự bổng hiện ra từng vết rạn to lớn, cấp tốc lan tràn ra chung quanh.

Mười tên Thiên Binh kia cũng bay vụt lên, từng đạo kiếm khí, đao mang, mũi tên các loại công kích đánh vào đỉnh động, đánh ra mười cái hố sâu.

"Nhanh! Kết Huyền Hỏa chiến trận, trợ Đại Tiên một chút sức lực!" Hỏa Tam thấy vậy, lập tức hét lớn.

Trên người nó đại phóng hồng quang, cấp tốc lan tràn ra chung quanh, rất nhanh xung quanh người hình thành một đoàn hỏa vân màu đỏ lớn mấy trượng, tản mát ra lực lượng hoả diễm ba động mãnh liệt.

Lời nói Hỏa Tam rất uy nghiêm, Hỏa Mị tộc khác nghe tiếng lập tức bay vụt lên, dung nhập vào trong hoả vân do Hỏa Tam biến thành.

Mỗi khi có một Hỏa Mị tộc bay vào, hỏa vân màu đỏ do Hoả Tam biến thành liền biến lớn thêm một phần, tản ra ba động hỏa diễm mãnh liệt hơn một chút.

Tất cả Hỏa Mị tộc rất nhanh bay vào trong hỏa vân, hỏa vân màu đỏ mở rộng đến mấy chục trượng, một cỗ lực lượng hỏa diễm ba động doạ người từ đó cuồn cuộn ra, đè ép nhiệt lực do hồ nước nham tương phía dưới tuôn lên. Thẩm Lạc cũng không nhịn được nhìn lại.

Hết thảy nói đến phức tạp, kỳ thật trong chớp mắt đã hoàn thành.

"Kim Ô Biến!" Trong hỏa vân truyền ra tiếng hét lớn, chính là thanh âm Hoả Tam.

Toàn bộ hỏa vân lập tức phun trào lên, biến thành một Tam Túc Kim Ô lớn mấy chục trượng lơ lửng giữa không trung, trên hai cánh cùng ba móng vuốt thiêu đốt liệt diễm màu vàng óng hừng hực, hơi động một chút liền có một cỗ nhiệt độ cao đáng sợ tuôn ra.

Tam Túc Kim Ô ngưng tụ thành hình, lập tức vỗ cánh bay tới vách động, mỏ chim thiêu đốt hung hăng mổ trên đỉnh động, đâm thật sâu vào trong đó.

Một cỗ lực lượng như núi lửa nổ rót vào trong vách động, mãnh liệt vỡ ra.

Đỉnh động vốn đã vết thương chồng chất nhịn không được nữa, ầm vang sụp đổ.

Trong phòng luyện khí phía trên, lão giả mặc hắc bào khiếp sợ mặt đất phía dưới đột nhiên chui lên cự bổng màu vàng, vội vàng phất tay phát ra một mảnh hắc quang, nâng bảy người ngã xuống đất không dậy nổi cùng lò luyện khí lên.

Mà trong một gian thạch thất khác, Hồng Hài Nhi đang trút giận nghe động tĩnh trong phòng luyện khí, vội vàng bay vụt về.

Nhưng không đợi nó trở về phòng luyện khí, mặt đất dưới chân hiện ra từng vết rạn thô to, hồng quang loá mắt từ trong vết rạn nổ bắn ra, sau đó mặt đất ầm vang đổ sụp, hết thảy đồ vật rơi xuống phía dưới.

Hồng Hài Nhi không kịp phản ứng, cũng rơi xuống phía dưới, nhưng trên thân nó loé lên hồng quang, lập tức ổn định thân hình.

Mặt đất đổ sụp biến thành vô số hòn đá to to nhỏ nhỏ, rơi xuống động đá vôi nham tương phía dưới. Nham tương trong hồ nhấc lên gợn sóng ngập trời, quảng trường xích nham cũng bị cự thạch rơi xuống vùi lấp. Bất quá đám Hồng Hài Nhi cùng lão giả mặc hắc bào vẫn nhìn thấy thi thể những yêu binh trên quảng trường kia.

"Ai làm?" Hồng Hài Nhi nổi giận, mắt bắn ra hung quang, liếc nhìn bốn phía.

Trong động đá vôi nham tương chỉ có Hỏa Mị tộc huyễn hoá ra Cự Đại Kim Ô, Thẩm Lạc cùng những Thiên Binh kia lần nữa biến mất không thấy, Trấn Hải Tấn Thiết Côn xuyên phá vách đá cũng không thấy bóng dáng.

Hồng Hài Nhi bỗng nhìn về phía Cự Đại Kim Ô, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ, bay nhào qua như điện.

Nhưng ngay lúc này, trong đống cự thạch phía dưới đột nhiên bắn ra một đạo kim quang thật dài, chính là Hoảng Kim Thằng, vô cùng nhanh chóng cuốn về phía thân thể Hồng Hài Nhi.

Hồng Hài Nhi mặc dù đang nổi giận, nhưng tu vi của nó cao thâm, phản ứng cũng cực nhanh, mũi Hỏa Tiêm Thương trong tay xoay tròn, xé rách không khí, xẹt qua một đạo đường cung vặn vẹo, vậy mà tinh chuẩn không gì sánh được đâm trúng Hoảng Kim Thằng.

Nhưng Hoảng Kim Thằng đột nhiên cuốn một cái, trong nháy mắt quấn quanh ở trên Hỏa Tiêm Thương, cuốn theo thân thương bay về phía trước, quấn lấy thân thể Hồng Hài Nhi.

Hư không trên đống đá lớn cách đó không xa ba động cùng một chỗ, thân hình Thẩm Lạc nổi lên, bay nhào tới Hồng Hài Nhi như điện, trên tay chớp động kim quang, muốn thu nhập nó vào trong Thiên Sách giam cầm lại.

Không gian Thiên Sách hắn đã hoàn toàn khống chế, chỉ cần thu nhập vào trong đó, dù Thái Ất Chân Tiên hắn cũng nắm chắc có thể giam cầm.

Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện, năm cái vòng vàng trên cổ tay, cổ chân, trên cổ Hồng Hài Nhi đột nhiên bắn ra, biến thành năm cự hoàn màu vàng, bao trên người Hồng Hài Nhi.

Từng Phật gia chân ngôn màu vàng xuất hiện trên cự hoàn, tầng tầng phật lực tuôn trào ra. Hoảng Kim Thằng lập tức bị năm cự hoàn chống đẩy ra, không thể cầm cố lại pháp lực Hồng Hài Nhi.

Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không dừng lại, tiếp tục đánh tới.

Hồng Hài Nhi giật mình, một bàn tay siết thành quả đấm, đập trên mũi mình hai quyền, sau đó đột nhiên phun về hướng Thẩm Lạc.

Một đạo hoả diễm màu ngọc lưu ly xanh biếc, gần như trong suốt bắn ra, cuốn tới Thẩm Lạc.

Ngọn lửa màu lưu ly không có nhiệt độ cao, lại làm cho mí mắt Thẩm Lạc cuồng loạn. Thân hình hắn bay nhào tới lập tức dừng lại, thôi động thần thông Thiên Sách thu nhiếp, bao lại những hỏa diễm lưu ly này, muốn thu chúng vào trong.

Nhưng những hoả diễm lưu ly này hơi ba động, một cỗ hoả diễm cực kỳ thuần túy tuôn ra, vậy mà nung khô lực thôn phệ thu nhiếp của Thiên Sách, tiếp tục bay tới phía trước.

Thẩm Lạc biến sắc, hai chân toả sáng hào quang ánh trăng, vô cùng nhanh chóng bắn ngược về, hiểm hiểm tránh qua, tránh né hỏa diễm lưu lý quét tới.

Hồng Hài Nhi cười lạnh một tiếng, trong tay bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, những lưu ly hỏa diễm kia cuốn ngược về, quấn quanh Hoảng Kim Thằng.

Kim quang trên Hoảng Kim Thằng rung động mạnh, phát ra thanh âm tư tư, vặn vẹo không thôi, tựa hồ bị đốt cho đau nhức.

"Đây là lửa gì, vậy mà có thể làm bỏng Hoảng Kim Thằng!" Thẩm Lạc đau lòng bảo bối, vội vàng đưa tay vẩy một chiêu, thu hồi Hoảng Kim Thằng, thân hình lần nữa lui về sau vài chục trượng.

Hai người giao thủ nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt đã tách ra, xa xa bọn người Cự Đại Kim Ô, cùng lão giả mặc hắc bào lúc này mới kịp phản ứng, tự mình bay đến bên cạnh người nhà mình.

"Đại Tiên, cẩn thận! Lưu ly hỏa diễm kia chính là Tam Muội Chân Hỏa, không gì không thiêu cháy, phi thường đáng sợ." Hỏa Tam truyền âm nhắc nhở.

Thẩm Lạc chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm ngọn lửa màu lưu ly, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Một bên kia, lão giả mặc hắc bào an trí mấy người trúng độc tại chỗ hẻo lánh an toàn trong động đá vôi, cũng bay đến cạnh Hồng Hài Nhi.

"Thánh Anh đạo hữu, không sao chứ?" Lão giả ân cần hỏi thăm.
Bình Luận (0)
Comment