Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông***
Hắn cuống quít từ dưới đất đứng lên, nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Hồ Yêu và Ngô thống lĩnh, trong lòng hơi bất an, lúc này mới nhìn kỹ cảnh vật chung quanh.
Nơi đây ánh sáng mặc dù ảm đạm, nhưng đối với Thẩm Lạc vẫn tương đối đầy đủ, hai mắt hắn rất nhanh đã thích ứng hoàn cảnh chung quanh, phát hiện chính mình hẳn là đang ở trong một động quật dưới lòng đất.
Phía trên hang động vài chục trượng có thể nhìn thấy một vết nứt thật dài, lộ ra từng tia từng tia sáng, hẳn đó là mặt đất. Mà một chỗ khác động quật kéo dài tới lòng đất phía trước, bên trong một mảnh u ám, không biết sâu bao nhiêu.
Thẩm Lạc nhớ lại chuyện phát sinh trước đó, Hồ Yêu kia phụ thể lên tượng thần, dùng cái đuôi đánh lên mặt đất tạo ra một cái động lớn. Sau đó một cỗ lực hút từ đó lộ ra, hút tất cả mọi người vào trong, nơi này tám chín thành là chỗ sâu hang lớn kia.
Mà nếu hắn ở đây, vậy Hồ Yêu và Ngô Phá Giáp kia khẳng định cũng đến nơi này.
Thẩm Lạc hít một hơi thật sâu, phát hiện trong không khí còn lưu lại cả hai mùi, kéo dài vào chỗ sâu động quật.
Chỉ là bùn đất nơi đây tanh hôi nồng đậm dị thường, che phủ những mùi khác, không cách nào phân biệt rõ ràng như bên ngoài.
Thẩm Lạc nhìn vào chỗ sâu động quật, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.
Thực lực Hồ Yêu và Ngô Phá Giáp cao cường, hắn tự nghĩ xa xa không theo kịp, vẫn nên mau chóng rời đi. Về phần chỗ sâu động quật quỷ dị này có cái gì, hắn cũng không hứng thú muốn biết.
Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn phía trên hang động, ý đồ tìm kiếm con đường đi ra.
Nơi đây cách mặt đất ước chừng sâu mười mấy trượng, bốn phía vách động bóng loáng, nếu là người bình thường, căn bản không thể leo lên được, cũng may hắn cũng không phải là người bình thường.
Ánh mắt hắn rất nhanh rơi vào một góc vách đá nhô ra, thả người nhảy lên, trên chân chớp động hồng quang, thân hình bay lên không cao hai, ba trượng, hai tay bắt lấy một khối đá nhô ra, nửa treo ở giữa không trung.
Hắn không ngừng lâu, thân thể chuyển động, đồng thời hai tay ra sức kéo một cái, cả người lần nữa vọt lên trên hơn một trượng.
Không bao lâu, Thẩm Lạc dùng cả tay chân, phảng phất một con khỉ linh hoạt không gì sánh được, leo cực nhanh trên vách núi cao chót vót, rất nhanh đã đến đỉnh.
Trong mắt của hắn vui mừng, tay chân tăng lực, tốc độ leo lên càng nhanh hơn.
Vào thời khắc này, trong không khí phía trước rung động ong ong, từng đạo kim quang từ trong vách đá phụ cận bắn ra, nhanh chóng đan vào một chỗ, trong nháy mắt hình thành một Bát Quái Quang Trận to lớn, chậm rãi chuyển động.
Thẩm Lạc biến sắc, nhưng thân thể thu thế không kịp, đầu đâm vào trên quang trận.
"Đông" một tiếng vang trầm, mặt ngoài Bát Quái Quang Trận chớp lên kim quang, một cỗ lực lượng cường đại nhưng không bén nhọn từ trong quang trận tuôn ra, đánh lên trên người Thẩm Lạc.
Đầu Thẩm Lạc cũng không đau đớn, vừa vặn như đâm vào trên một bức tường mềm, nhưng cả người nhanh chóng rơi xuống.
Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng, hai tay chụp một phát bắt được một khối vách đá nhô ra.
Nhưng hắn ngã xuống lực đạo quá mạnh, khối đá kia cũng bởi vì năm rộng tháng dài mà mục nát, chỉ vịn một cái liền đứt gãy.
Bất quá nhờ thế nên hơi chậm lại, tốc độ Thẩm Lạc rơi xuống đại giảm, hai tay lập tức bắt lấy vách núi nhô ra kế tiếp, rốt cuộc thân hình dừng lại.
Thẩm Lạc nhìn một cái quang trận trên đỉnh đầu, lần nữa leo trèo lên, đi tới cách quang trận nửa trượng, cắn nát ngón tay, dùng máu tươi vẽ trong lòng bàn tay một tấm Tiểu Lôi Phù.
"Đi!"
Thẩm Lạc vung tay lên, thể nội pháp lực quán chú vào trong Tiểu Lôi Phù.
Chỉ nghe một tiếng sấm rền nổ vang, một đạo lôi quang màu trắng tuột tay bắn ra, đánh vào trên Bát Quái Quang Trận.
Kết quả lôi điện màu trắng uy lực không kém đánh vào trên quang trận, phảng phất chuồn chuồn lay trụ, quang trận không hề động chút nào, thậm chí tốc độ chuyển động cũng không giảm bớt một phần.
"Đáng chết!"
Thẩm Lạc thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không thể làm gì, đành phải theo đường cũ từ trên vách đá lui xuống.
Ánh mắt của hắn lần nữa chuyển hướng nhìn vào chỗ sâu động quật, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cất bước đi tới hướng đó.
Con đường phía trên rõ ràng là đi không thông, thay vì ở chỗ này chờ đợi, chẳng thà đi vào chỗ sâu động quật nhìn xem, hi vọng bên trong tìm được biện pháp đi ra.
Bởi vì lo lắng tung tích Tam Nhãn Yêu Hồ và Ngô Phá Giáp không rõ kia, Thẩm Lạc đi không nhanh, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, tùy thời dò xét chung quanh.
Hắn vừa đi được một khoảng, đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn lại vách núi bên cạnh.
Nơi đó có một vết cắt thật sâu, lại bị cháy đen, giống như bị ngọn lửa thiêu đốt qua.
"Vết tích này... Là Hỏa Diễm Thương của Ngô Phá Giáp gây nên!"
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, vô thức áp thân thể sát vào trong bóng tối vách núi, cẩn thận nhìn phía trước, lỗ tai càng dựng thẳng lên, lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Phía trước cũng không có chỗ gì dị thường, chung quanh cũng không có bất luận động tĩnh gì, yên tĩnh như chết.
Thân thể Thẩm Lạc căng cứng từ từ buông lỏng, tiếp tục thả nhẹ bước chân tiến lên.
Càng đi về phía trước, thông đạo hai bên càng có nhiều vết cháy đen và vết cắt, mặt đất, trên vách đá còn có thể nhìn thấy từng cái hố, lớn nhất sâu chừng hơn một trượng. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một ít vết máu vẩy ra, hiển nhiên Ngô Phá Giáp và Hồ Yêu ở chỗ này phát sinh giao thủ kịch liệt.
Thẩm Lạc thầm giật mình, nhưng không dừng bước lại, chỉ là bước chân càng chậm, không dám phát ra một thanh âm nào.
Đi chừng một nén hương, một ngã rẽ xuất hiện ở phía trước.
Thẩm Lạc dừng một chút, chậm rãi xê dịch thân thể sát đến ngã rẽ, nhô ra nửa cái đầu nhìn một cái ngã rẽ, lập tức sắc mặt giật mình rụt trở về, pháp lực thể nội trong nháy mắt nhấc lên.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt của hắn hiện lên một tia nghi hoặc, lại từ từ thò đầu ra, sau đó cả người cũng đi ra.
Chỉ thấy trên mặt đất phía trước cách đó không xa, thình lình nằm một thân ảnh, nhìn phục sức chính là Ngô Phá Giáp.
Thời khắc này Ngô Phá Giáp không nhúc nhích, toàn thân trên dưới máu me đầm đìa, cũng không biết sống hay chết.
Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, nghiêng tai lắng nghe một hồi lâu, xác định Ngô Phá Giáp này xác thực đã không còn hô hấp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đi tới.
Nhưng khi hắn thấy rõ mặt Ngô Phá Giáp, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này Ngô Phá Giáp, nửa khuôn mặt phải là hình dáng trung niên nhân sầu khổ kia, nửa bên mặt trái lại mọc đầy lông tóc màu vàng, con mắt trở nên dài nhỏ, lỗ tai cũng kéo dài biến nhọn, vậy mà biến thành dáng Hồ Yêu.
Không chỉ như vậy, hai mắt y trừng lớn hơi lồi ra, trong miệng tai mũi đều lưu lại một đạo vết máu, nhìn có chút doạ người, trước khi chết tựa hồ đã trải qua thống khổ cực lớn.
"Chẳng lẽ là yêu hồn Hồ Yêu kia cuối cùng phụ thể trên thân Ngô Phá Giáp, một phen tranh đấu này, cả hai đồng quy vu tận..." Trong lòng Thẩm Lạc suy đoán, dẫn theo tâm tình buông xuống hơn phân nửa.
Chung quanh thi thể Ngô Phá Giáp tán loạn không ít thứ, bảy cây hỏa diễm đoản thương và thanh hàn thương óng ánh kia tản mát tại mặt đất phụ cận.
Trừ những thứ đó ra, còn có ba thanh dao găm đỏ sậm trước đó đã dùng qua, cùng một sợi dây thừng màu vàng óng dài hơn một trượng, phảng phất tơ vàng chế ra, nhìn rất là bất phàm.
Thẩm Lạc cũng không khách khí, một mạch nhặt những vật này lên, đặt mông ngồi xuống phụ cận, cẩn thận kiểm tra.
Ngoại trừ trên ba thanh dao găm kia dán phù lục màu xám, trên những vật khác đều không có phù lục, như cũ tản mát ra từng đợt sóng pháp lực.
"Không có phù lục, nhưng sóng pháp lực lại mạnh như thế, hẳn đây đều là pháp khí!" Trong lòng của hắn kích động, nhấc lên một cây hỏa thương, như điều khiển phù xoa kia, thử rót pháp lực vào thân thương.
Kết quả hỏa thương và pháp lực của hắn tựa hồ cũng không cân đối, qua một hồi lâu, đầu thương mới "Phốc phốc" một tiếng, nổi lên một tầng ánh lửa đỏ giống như hỏa diễm.