Đại Mộng Chủ

Chương 981

Khi Thẩm Lạc muốn bồi thêm một quyền diệt sát triệt để Hắc Sơn lão yêu, bỗng sau lưng tiếng thét đại tác.

Hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều, Tà Nguyệt Bộ chớp nhoáng tránh thoát, cũng không nhìn lại chút nào, trực tiếp sử xuất bí thuật Chấn Sí Thiên Lý, thân hình xuất hiện phía trên vòng xoáy màu vàng ở trung tâm hồ nước.

Lúc này Thanh Lư đang bị mấy ngàn quỷ hồn vây quanh ở giữa vòng xoáy, ra sức ngoắc hắn.

Thẩm Lạc trực tiếp một đầu đâm xuống, trong nháy mắt rơi vào Hoàng Tuyền, chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, lập tức trong lòng hoảng hốt.

Thần hồn u phách hắn vậy mà trong nháy mắt rơi vào Hoàng Tuyền bắt đầu tách rời nhục thân, nhục thân rơi thẳng xuống vòng xoáy Hoàng Tuyền, hồn phách thì lại lơ lửng ở trên nước.

Đang lúc hắn tưởng là bị Thanh Lư tính kế, liền nghe tiếng hô lớn:

"Thượng Tiên, Hoàng Tuyền gột rửa u hồn, không chứa nổi nhục thân, hồn phách ngài mau mau trở về cơ thể, dắt lấy ta cùng chìm xuống, phía dưới có thể thông hướng Địa Ngục mê cung."

Thẩm Lạc cũng không lo được thật giả, thần hồn lập tức dẫn dắt, dùng khống thủy thuật gạt bỏ lui Hoàng Tuyền Thủy, hồn phách kéo lấy Thanh Lư, hạ xuống đuổi theo nhục thân, trong nháy mắt dung hợp lại.

Lúc này, trên đỉnh đầu hắn có một đạo ô quang tráng kiện từ trên trời rủ xuống, đập ầm ầm xuống Hoàng Tuyền.

"Ầm" một tiếng, ô quang nổ tung khiến Hoàng Tuyền cuồn cuộn, mấy ngàn u hồn lơ lửng ở trên nước kia, bị quang mang đảo qua, trong nháy mắt bị chôn vùi, hồn phi phách tán.

Mà dưới Hoàng Tuyền, thân ảnh hai người Thẩm Lạc đã biến mất không thấy.

Bên cạnh hồ, thân ảnh Cửu Minh chậm rãi rơi xuống, nhìn thoáng qua vến nứt trong hố đất, thân thể Hắc Sơn lão yêu phá toái đang bị vùi lấp trong đó, ánh mắt gã âm trầm dị thường.

"Người đâu. . ." Cửu Minh quát khẽ một tiếng.

"Đại nhân." Bảy tám bóng người chạy tới, quỳ trước người gã.

"Phong tỏa tất cả lối ra mê cung, một khi phát hiện tung tích những tên kia, lập tức báo cho ta." Cửu Minh phân phó.

Mấy người nghe vậy, rối rít nói: "Tuân mệnh."

. . .

Mà bên kia, Thẩm Lạc mang theo Thanh Lư không ngừng hạ xuống, giống như thông qua một đầu thông đạo hẹp dài u ám, rốt cuộc từ trong Hoàng Tuyền rơi xuống.

Chỗ hai người rơi xuống là một mảnh hoang nguyên, bốn phía là đất đỏ ngàn dặm, không có một ngọn cỏ.

Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn lên trên không, chỉ thấy hư không trên đỉnh đầu có một vòng xoáy xoắn ốc đang dần dần biến mất, bên trong tản ra khí tức Hoàng Tuyền cũng dần dần tiêu tán.

Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Thanh Lư bên cạnh, lật tay lấy ra bức Địa Ngục Mê Cung Đồ kia, bắt đầu xem xét.

Trên địa đồ phân chia rất nhiều khu vực, địa hình hết sức phức tạp, bên trong có vùng núi, có khe rãnh, có hẻm núi, cũng có đầm lầy, nhìn tựa như một mảnh đại lục.

Thẩm Lạc nhìn một lúc lâu, cũng không tìm được vị trí của mình hiện tại.

Lúc này, Thanh Lư cũng chạy lại, mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm địa đồ hồi lâu, sau đó chỉ vào một khu vực nhỏ ở góc phải địa đồ nói: "Thượng Tiên, có thể chúng ta ở chỗ này."

Thẩm Lạc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy khu vực màu đỏ to bằng móng tay kia, trong lòng cũng đồng ý với ý kiến của Thanh Lư.

Diện tích địa đồ có hạn, cũng không vẽ toàn bộ khu vực đất đỏ, trước mắt hắn còn chưa chân chính tiến vào mê cung.

"Đi thôi, tới trước Dục Vọng chiểu trạch này rồi tính."

Thẩm Lạc thu hồi địa đồ, lần nữa kéo Thanh Lư, mang theo gã phóng lên, bay về phía mảnh đầm lầy tiếp giáp với khu vực đất đỏ.

Rất nhanh, hai người bay đến biên giới khu vực đất đỏ, thế nhưng lúc tới gần còn chưa nhìn thấy đầm lầy, trước mắt đã thấy một bức tường mây xám cao tới vạn trượng, đứng sừng sững ở phía trước.

Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, thần thức lập tức dò xét về phía vân tường, không ngoài dự đoán, quả nhiên bị cản lại.

Hắn mang theo Thanh Lư đi vào biên giới vân tường rồi đáp xuống, hai mắt ngưng tụ, kim quang sáng lên, lấy Hỏa Nhãn Kim Tinh dò xét bên trong. Lần này hắn không hoàn toàn bị cách trở, mà thấy được phạm vi ước chừng hơn mười trượng.

Trên mặt đất nơi đó phủ kín hắc thủy, phía trên nổi lên rất nhiều cây rong màu xanh đen, cứ mỗi một đoạn sẽ có một khối phù đảo màu đen, phía trên đều là bùn nhão màu đen.

"Thượng Tiên, nghe nói trong Dục Vọng chiểu trạch này tràn ngập độc chướng, có thể mê huyễn thần hồn, khiến cho người sinh ra ảo giác dục niệm. Việc này không quan hệ cảnh giới, mà liên quan đến lực lượng thần hồn, Thái Ất Tiên Nhân cũng khó mà ngăn cản." Thanh Lư cẩn thận nhắc nhở.

Thẩm Lạc tin tưởng với lực lượng thần hồn của mình, lại thêm hắn nắm giữ Hỏa Nhãn Kim Tinh, cho nên cũng không lo lắng, dẫn đầu bước vào trong đầm lầy, Thanh Lư cũng đành kiên trì đi theo.

Vân tường màu xám kia nhìn như cao vút trong mây, những cùng không quá dày, Thẩm Lạc đi được khoảng ba, bốn trượng đã xuyên ra ngoài.

Bước vào trong đầm lầy, tầm mắt hắn sáng tỏ thông suốt, không còn cảm giác vân già vụ nhiễu nữa, mấy trăm dặm phía trước đều hiển lộ trước mắt, nhìn không khác nhiều với lúc thấy ở bên ngoài.

"Nhìn giống như cũng không có gì đặc biệt . . ." Thanh Lư đi vào, cũng lộ vẻ mặt nghi hoặc.

Vừa dứt lời, trong mắt gã hiện lên vẻ khác lạ, chợt cả người tựa như mất hồn, từng bước một đi tới phía trước.

"Đã trúng chiêu?" Thẩm Lạc thấy thế, hơi nhíu mày.

Thần niệm của hắn lập tức phóng ra ngoài, trong nháy mắt bao phủ lại Thanh Lư, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên phát sinh biến hóa.

Bốn bề như có một tầng bạch quang lan tràn qua, bốn phía không còn là cảnh tượng đầm lầy hoang vu, thay vào đó là một con đường chợ búa náo nhiệt dị thường.

"Lốp bốp."

Một trận tiếng pháo nổ vang, hình ảnh vốn yên tĩnh im ắng lập tức trở nên náo nhiệt, các thanh âm reo hò vang lên khắp nơi, trên đường phố hai bên biển người như dệt, chen chúc không thôi.

Nơi cuối đường phố, đứng lặng một tòa phủ đệ khí phái, trước cửa đứng đấy mấy chục nam nữ già trẻ, trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười. Mà giờ khắc này, Thanh Lư không còn một thân áo xanh, mà thân mang áo bào đỏ, đang cưỡi hắc mã, trước ngực còn buộc một đóa hoa hồng tơ lụa.

Phía trước có người gõ chiêng dẹp đường cho gã, cao giọng hô to: "Trạng nguyên cập đệ, áo gấm về quê."

Thẩm Lạc kinh ngạc, Thanh Lư này khi còn sống chẳng lẽ là trạng nguyên?

Bất quá rất nhanh, hắn hiểu được, cảnh tượng trạng nguyên về quê này, bất quá là ảo tưởng của gã, chấp niệm của gã mà thôi.

Trên thực tế, Thanh Lư khi còn sống đích thật là người đọc sách, bất quá mười năm khoa khảo, nhiều lần thi rớt, cuối cùng buồn giận khó kiềm chế, ở Kính Hà giang ngoài Trường An thành nhảy sông chết, trở thành Thủy Quỷ.

Thẩm Lạc nhìn một lát, đang định đánh thức Thanh Lư, cánh tay đột nhiên bị người kéo lại, cánh tay cũng lập tức đâm vào trên một đoàn mềm mại.

Ánh mắt hắn ngưng tụ, lập tức quay đầu nhìn lại, không khỏi trì trệ.

"Biểu ca, hôm nay chúng ta đi đâu?" Một nữ tử dựa vào bên người hắn, cười nói như hoa, thình lình chính là Nhiếp Thải Châu.

"Thải Châu, sao lại thế. . ." Thẩm Lạc chấn động trong lòng.

"Làm gì ngẩn ra, nhìn thấy tên người ta đề trên bảng vàng, hâm mộ rồi à?" Nhiếp Thải Châu cười hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, lại nhìn phía trước, chỉ thấy phía đó vẫn ồn ào như cũ, Thanh Lư đã đến trước cửa phủ, lập tức nhảy xuống, quỳ lạy cha mẹ mình.

Trong lòng của hắn biết rõ, giờ phút này tất cả đều là huyễn tượng quấy phá, trong lúc nhất thời lại không rõ, sao mình cũng bị trúng chiêu?

Đang kinh ngạc, Thanh Lư phía trước đã đứng dậy, trong lúc vô tình nhìn lại hắn bên này một chút, trên mặt hiện ra một vòng nghi hoặc.

Bình Luận (0)
Comment