Ân Cửu U biết được ở tiệm cầm đồ thời điểm lão bản kia đã thèm muốn con cá béo như nàng.
Càng tiện lợi, hai nhóm người bọn họ muốn hợp tác đánh với nàng hay là muốn chém giết lẫn nhau.
Đi được khoảng hai dặm đến vùng hẻo lánh, Ân Cửu U nhận ra được không phải có hai nhóm người mà đến tận năm nhóm người khác biệt nhắm đến nàng...
"..." Cẩu huyết từ đâu chui ra!?
"Ha ha, tiểu tử, đi lâu như vậy rồi cũng nên ngồi xuống nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, ngươi thấy sao?" Một tên thổ phỉ có vết sẹo dài từ mắt xuống cầm nói.
"Hảo nha." Ân Cửu U quay người, đối diện với tên thổ phỉ cười xán lạn nói.
Vì áo choàng che mất đôi mắt nên chẳng ai thấy được sự lạnh lẽo vô bờ trong ấy.
Ân Cửu U bước một bước về phía tên thổ phỉ, những kẻ theo sau từng người xuất hiện khỏi chỗ ẩn nấp, chỉ còn lại hai nhóm người không đi ra, ngay cả hai tên của tiệm cầm đồ cũng đi ra theo hai nhóm khác.
Tình cảnh đúng là éo le, Võ Đồ cấp 7 đối mặt với mười một cái Võ Nguyên, đây chính là ép vào đường chết mà.
"Tiểu U, ta nhìn thấy chân mạch của ngươi cùng ngươi bình thường không giống nhau, trong tay ta có một bộ bí tịch đặc biệt, thích hợp với ngươi." Trong não hải Ân Cửu U nhớ tới câu nói người nào đó từng đề cập đến cho nàng.
Nghịch tu... Bất chính bất tà... Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc còn nhớ đến những thứ không liên quan...
Hiện tại nghĩ cũng không kịp, phải làm sao tính toán với đám người này mới là vấn đề lớn.
"Tiểu tử, thấy bọn ta mà không chạy, xem ra ngươi cũng rất can đảm đấy a."
"Ha ha, nói nhiều làm gì, giao hết tiền ra đây, ngươi có thể đi."
Ân Cửu U nhìn đám người, "A... Ta vừa mới đổi được ít tiền, trong tay ta có hai ngàn hai trăm hoàng kim, vừa đủ cho mười một người, mỗi người một trăm hoàng kim.", nói xong nàng lấy xấp tiền giấy ra định đưa cho bọn họ, tên thổ phỉ mặt có vết xẹo dài tức giận quát, "Con mồi này vốn là của ta, các ngươi một đám ăn theo thì có bản lĩnh gì. Hừ! Cút ngay cho ta."
"Bọn ta theo dõi con mồi này từ khi nó ra khỏi cửa tiệm, nó mới là con mồi của ta!"
"Hừ, ngươi theo dõi nó từ khi nó đi ra, ta thì theo dõi nó từ khi nó đến cửa tiệm rồi!"
"Ta còn là theo dõi nó khi nó đang đi đường nữa kia!"
Một đám ôn tạp cãi nhau, ngư ông đắc lợi cho hai nhóm còn lại nhảy ra giết Ân Cửu U.
Huyết Nguyệt Dạ Ảnh!
Đôi mắt Ân Cửu U chảy xuống hai dòng huyết lệ, đám người đang tấn công nàng đột nhiên quay ngược lại đánh đám người kia.
Ba nhóm đánh với hai nhóm, xong lại quay qua đánh người của mình, đến khi chỉ còn lại hai người, Ân Cửu U chịu đựng không được nhắm lại đôi mắt, bỏ chạy.
Ở nơi xa, một lão giả tóc hoa râm mặc thanh bào rộng rãi nhìn xuống chiến trường thầm lắc đầu, "Thay vì nhờ ta giúp đỡ thì lại tự mình giải quyết, tiểu tử này rốt cuộc có ý gì đây?"
Nếu Ân Cửu U nhìn lại, nàng chắc chắn sẽ nhận ra lão giả này ai, người này chính là Thanh Hoa lão giả làm giao dịch với nàng.
"Tiểu tử đó quả nhiên là Hồn Sư... Hồn Sư con đường tu luyện đáng lý phải nhẹ nhàng hơn người khác rất nhiều, tại sao tiểu tử đó đến hiện tại vẫn chỉ là Võ Đồ cấp 7?"
Hai người còn sống vừa thoát khỏi ảo cảnh liền lâm vào hôn mê, tinh thần suy kiệt.
Còn Ân Cửu U nhắm chặt hai mắt bỏ chạy đến giờ vẫn không mở ra, nàng chạy khắp nơi nhưng không có gặp cản trở là nhờ vào Tâm Nhãn, dùng sóng âm và tinh thần lực để nhìn mọi thứ trong khi đôi mắt không thể nhìn thấy cái gì.
Về đến nhà, Ân Cửu U thở dốc mệt mỏi nằm trên giường.
Ân Thập Cửu ở dưới bếp oanh tạc bùm bùm làm Ân Cửu U đau đầu không chịu được.
Nàng quên mất Ân Thập Cửu khi phát bệnh ngốc thì không biết nấu ăn. Và thay vào đó là oanh tạc bếp rất lợi hại.
Ân Thập Cửu ở dưới bếp nghe thấy Ân Cửu U đã về liền chạy ra ngoài, ai ngờ đụng trúng nồi bát làm đồ ngã khắp nơi, song sau đứng lại đi ra khỏi cửa thì quên mất nồi cháo đang sôi, vội vã chạy đến quên lấy khăn bếp dắt xuống liền chạm vào nồi cháo nóng làm bỏng tay, quăng đổ cả nồi cháo...
Ân Thập Cửu nhìn "chiến trường" do bản thân gây nên, chỉ biết bỏ mặc tại đó, đi xem Ân Cửu U.
Hắn ngửi thấy mùi huyết tinh từ người nàng, hắn hy vọng nàng không xảy ra vấn đề gì.
"U Nhi U Nhi, muội về rồi a." Ân Thập Cửu đến phòng Ân Cửu U cười tủm tỉm nói.
Hắn vừa vào liền thấy Ân Cửu U một bộ chật vật đi đến cửa, đôi mắt nhắm nghiền còn đang xuất huyết khiến tâm Ân Thập Cửu thắt lại đau đớn.
"U Nhi... Muội sao vậy? Sao mắt muội lại chảy máu, muội mở mắt nhìn ca ca đi." Ân Thâp Cửu đến trước mặt Ân Cửu U, đôi tay nóng rát xoa mặt nàng.
"Muội không sao, chỉ qua là dùng một bí tịch để lại di chứng mà thôi, qua hôm sau là ổn rồi." Ân Cửu U nắm tay Ân Thập Cửu vuốt ve, nàng khẽ cau mày hỏi, "Cửu ca, tay ca bị sao vậy?"
Ân Thập Cửu nhìn tay mình, thấy vết bỏng đỏ đã bắt đầu sưng lên liền rụt tay về, giấu sau lưng như đứa trẻ làm nên tội giấu giếm.
"Không có, ca không có sao hết."
Ân Cửu U không nhìn thấy bằng mắt thường được nhưng dùng Tâm Nhãn nàng lại thấy rõ tường tận mọi thứ hơn cả mắt thường vài lần, ngay cả biểu hiện trẻ con gây tội rồi nói dối lộ rõ ra mặt đó của Ân Thập Cửu nàng cũng thấy được.
Có một ca ca như vậy thật sự rất là buồn cười a.
"Được rồi, lần sau không cần vào bếp nữa, để muội nấu ăn cho ca, hoặc chúng ta mua một người hầu về phục vụ cũng được."
Ân Cửu U cười sủng nịch xoa đầu Ân Thập Cửu nói.