Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 4 - Kết Đan

Ngày tuyển chọn thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc, mấy trăm song linh căn, đơn linh căn năm người, tam linh căng càng là một đống lớn.

Lục Phàm cảm thấy mệt mỏi, năm người đơn linh căn kia đều bị mấy vị trưởng lão đoạt đi, thậm chí có thánh chủ phó thánh chủ, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra ngày mai, là có thể thành công bái nhập vào Vô Cực thánh địa. Nhưng do đám đệ tử này là đời sau, cho nên dù có là đệ tử thành chủ cũng phải gọi Lục Phàm một tiếng sư huynh.

Lục Phàm cũng thấy tâm thật mệt mỏi, đang muốn bay về thì phát hiện dưới núi có một bé gái đang lượm thượm bước đi.

Lòng hiếu kỳ là nhược điểm duy nhất của loài người, Lục Phàm chủ động phóng về phía cô bé.

"Này cô bé, đêm hôm không ở nhà sao lại chạy ra ngoài."

Thiếu nữ nhìn thấy Lục Phàm đang lái phi kiếm đứng lơ lửng trên trời liền giật cả mình.

"Bấm, bẩm tiên trưởng, tiểu nữ vốn là công chúa của một vương triều ở phàm tục, nhưng vương triều mấy năm trước bị phá hủy, người thân chết hết không còn, mấy năm nay cố gắng tìm đường lên Vô Cực thánh địa, nhưng không ngờ, đi một lần đã mấy năm, mặc dù tam linh căn nhưng đã quá tuổi, không thể trở thành đệ tử thánh địa."

Nghe thiếu nữ vừa khóc vừa nói, Lục Phàm cảm thấy trong lòng có lòng trắc ẩn, không ngờ thiếu nữ nhìn như mới mười ba mười bốn tuổi này nghị lực lại kinh người như thế, bò một hơi mấy năm đi tìm Thánh địa.

Lục Phàm cảm thấy làm người tốt cơ hội mình đến rồi, đây không phải là vì cá nhân, mà sư tôn mình từng nói, tu đạo quan trọng ở nghị lực, không nên quá cứng ngắc.

Với lại thiếu nữ này trong lòng mang đại thù diệt quốc, nếu như buông tha thiếu nữ, lỡ như sau này lầm đường lạc lối, bị ma đạo tu sĩ buông lời dụ dỗ, có thể ở trần tục gây nên gió tanh mưa máu nha. Phải nhân lúc ý nghĩ ấy còn chưa hình thành, cảm hóa mới được.

Lục Phàm lúc này kết hợp gió thổi bay tà áo, khẽ vuốt cầm nói:

"Nếu như ta cho ngươi một cơ hội, liệu ngươi có bỏ xuống được mối thù trần thế, một lòng vì tiên đạo."

Cô gái kia nghe vậy thì kinh hỷ, báo thù cái mẹ gì, dù gì gia tộc nàng muốn đảo chính nha, mới lên làm vua được mấy ngày, cha nàng liền bị người ta chém chết, trở thành vương triều ngắn nhất lịch sử. Bây giờ tưởng như tiên đạo vô vọng, lại nghe vị tiên trưởng này nói muốn thu nhận, có ngu mới không thu nha.

"Tiểu nữ, Hồng Nguyệt Tâm, xin chấp nhận."

Thấy thiếu nữ quỳ bái mình như vậy, Lục Phàm cảm thấy mình hiện giờ như thần tiên sống, cậu khẽ vuốt cầm nói:

"Đứng dậy đi, ta chỉ thay sư tôn thu đồ, ta tên Lục Phàm, từ nay là sư huynh của muội."

Thấy Lục Phàm từng bước bay đến gần, Hồng Nguyệt Tâm lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu, buổi sáng nàng cũng là nghe nói đến Lục Phàm, đệ tử Vô Vi chân nhân, tuổi trẻ Trúc cơ kỳ, đơn linh căn mộc linh căn, có biệt danh là Lục thánh nhân.

Nghe nói tu luyện công pháp tích lũy công đức, lấy việc làm người tốt thành đạo. Đến hôm nay nàng mới thấy được lời đồn quả nhiên không sai.

"Ừm, theo sư huynh về núi thôi."

Lần đầu Hồng Nguyệt Tâm đi phi kiếm, cho nên cảm giá có chút lạ. Nhưng nhìn những ánh mắt phía dưới nhìn mình, Hồng Nguyệt Tâm thật hâm mộ, tương lai có thành tựu nhất định phải báo ơn sư huynh.

Hai người bay về Vô Vi phong, ở đây khá rộng, Lục Phàm nói Hồng Nguyệt Tâm lựa chọn một phòng nghỉ ngơi là được, ngày mai sẽ xin phép thánh chủ nhận nàng. Bắt đầu thay sư phụ hướng dẫn nàng tu luyện.

Nhìn thấy sư muội nhà mình đi, Lục Phàm lúc này móc ra từ trong túi một viên đan dược, chính là phá cảnh đan, chỉ cần ăn vào sẽ lập tức đột phá cảnh giới, chỉ dành cho kim đan trở xuống.

Đây là phần thưởng mà hệ thống cho cậu lúc nãy. Lục Phàm dự định ngày may sẽ đột phá, không phải vì lấy le trước mặt mọi người, mà đơn giản vì có lòng tốt để các sư đệ sư muội lấy mình làm gương mà cố gắng tu hành, cũng vì như vậy, thu nhận sư muội mới này sẽ dễ nói chuyện hơn.

Lục Phàm cười hắc hắc rồi tắt đèn đi ngủ, thật chờ mong ngày mai đó nha.

Sáng sớm ngày hôm sau, hôm nay số lượng người đã ít so với hôm qua, hôm nay chỉ còn lại năm sáu ngàn người. Đều là rồng ẩn mình, nếu đặt ở trần thế, sau này cũng là một phương thế lực. Mà năm tên đơn linh căn kia càng là người trên vạn người.

Vòng thứ hai hôm nay là kiểm tra đạo tâm, một đám người sẽ được cho vào trận pháp huyễn cảnh, mỗi người sẽ có ảo cảnh khác nhau, ảo cảnh sẽ tái hiện lại nỗi sợ trong lòng mỗi người, phải vượt qua thì mới có tư cách tiến vào Vô Cực thánh địa.

Đây nghe nói là sản phẩm tâm đắc của thất trưởng lão, Tiếu Thập Nhất, trận đạo số.một số hai Tinh thần đại lục này.

Mỗi năm mỗi vị trưởng lão đều sẽ ra đề thí luyện, năm nay là tới thất trưởng lão. Mấy năm trước Trương Tuyết Kỳ nhận được bộ đề là của lục trưởng lão. Lục Phàm thật ra cũng không biết quy định này, nếu không cũng không hố sư muội mình như vậy.

Đang lúc vị sư huynh kia chuẩn bị nói vòng thứ hai bắt đầu, thì bỗng nhiên linh khí xung quanh bắt đầu vận chuyển, mây đen cuồng cuộn kéo đến.

Đám người lúc này ngạc nhiên, mấy vị sư huynh sư tỷ chân truyền cũng là cảm nhận được, có người sắp đột phá, mà còn lại dẫn tới dị tượng.

Mấy vị trưởng lão ngồi trên này càng là cảm nhận rõ nhất, ngay cả thánh chủ lẫn phó thánh chủ đều bất ngờ quay sang nhìn Lục Phàm.

Nhân lúc bọn người không chú ý, Lục Phàm đã nuốt vào phá cảnh đan, cậu canh ngay lúc chuẩn bị thí luyện thì đan dược bắt đầu phát tác dụng.

Thôi Tịnh Tuyền nhìn qua Lục Phàm ngạc nhiên nói:

"Ồ, là tiểu tử này chuẩn bị đột phát, chẳng lẻ ngày hôm qua chịu đựng áp lực từng chúng ta nên đột phá."

Phó thánh chủ hiếm thấy mở miệng nói:

"Là do ngồi gần yêu nữ như ngươi nên như thế."

Thôi Tịnh Tuyền khóe miệng cong lên, tỏ vẻ khinh thường. Đám người còn lại tập trung trên người Lục Phàm cũng không qua tâm hai lão yêu bà này.

Mặc dù đã mấy ngàn tuổi, nhưng mà tính khí vẫn như cũ, sơ hở là sẽ công kích lẫn nhau.

Lục Phàm lúc này thể nội đang tụ tập linh khí, luyện khí sĩ quan trọng nhất là lúc kết đan, mỗi người sẽ có mỗi loại kim đan khác nhau. Có người song kim đan, có người hỏa kim đan, có người kiếm đan.

Lục Phàm đang chờ mong kim đan của mình sẽ là gì. Lúc này dị tượng các lúc càng mãnh liệt, cây cối xung quanh đua hoa nở rộ lên.

"Ồ, mộc thuộc tính nên lúc kết đan cũng ảnh hưởng thực vực xung quanh hay sao." một vị trưởng lão mở miệng nói.

Đám người phái dưới cũng đang bàn luận xôn xao, thiên tài trong tông môn không thiếu, thậm chí nghe nói có một vị sư huynh là đệ tử chân truyền thánh chủ, mười mấy tuổi đã là nguyên anh, hiện còn đang bế quan.

Nhưng mười mấy tuổi kim đan cũng là sự việc làm cho người khác kính trọng lẫn hâm mộ.

Cuối cùng qua mấy phút, Lục Phàm chính thức kết đan thành công, mây mù tán đi, chính là Mộc độn đan. Lục Phàm trong lòng chữi mẹ, không phải là công đức đan hay người tốt đan sao.

Cả đời người làm việc thiện giúp người, không có công lao cũng khổ lao, cái mẹ gì mà Mộc độn đan, nếu ở thế giới ninja thì còn có ý nghĩa nha.

"Haha không tồi là mộc đan, mười mấy tuổi đã kết đan, tiền đồ vô lượng.."

Thánh chủ hiếm khi mở miệng nói.

Lục Phàm lúc này điều chỉnh là cảnh giới nói:

"Đệ tử vừa đột phá, cần về núi ổn định cảnh giới, nhưng hôm trước gặp phải một người có duyên với Vô Vi phong, tam linh căn nhưng hơi quá tuổi, nhưng ngộ tính cức tốt, kính mong thánh chủ thành toàn đệ tử thu nhận đệ tử đó thay sư tôn."

Lục Phàm chuẩn bị tâm lý sẽ bị thánh chủ cùng các vị trưởng lão quở trách, nhưng không ngờ cậu đã nghĩ quá nhiều. Các vị trưởng lão chỉ cười cười rồi quay lại về đài tuyển chọn, thánh chủ gật đầu một cái rồi thôi.

Thôi Tịnh Tuyền lúc này nói:

"Sư điệt nha, nếu thấy ai thích hợp chỉ cần tới sự vụ điện đăng ký thành viên là được nha, đây là đặc cách của Vô Vi phong, còn nữa, sư điệt tuổi nhỏ mà tu vi cao như thế, hôm nào rảnh nhớ đến chơi nha."

Thấy sư bá nhà mình nói như thế Lục Phàm cũng là ngạc nhiên, sư tôn cũng không nói cho cậu biết nha. Nhưng ẩn ẩn trong lòng cậu có suy đoán, là do mấy trăm năm qua từ khi mở núi Vô Vi, nhà mình sư tôn cũng chưa nhận ai làm đệ tử, nên mới có điều này.

Mộng Nhược Vy cười lạnh nói:

"Yêu nữ"

Thôi Tịnh Tuyền không quan tâm, ném lệnh bài Tiên Nữ phong cho Lục Phàm. Lục Phàm cảm thấy lẽ nào sư bá biết mình là người tốt, cho nên muốn mình đến Tiên nữ phong để truyền đạo.

Tốt nha, sư bá đúng là tri kỉ hiểu ta.

Lục Phàm nhận lệnh bài, bái tạ rồi bay đi.

Bình Luận (0)
Comment