Lý Cẩn Du rất hối hận khi quyết định tan học đến văn phòng tìm Sở Bỉnh Văn.
Từ khi cô sinh ra tới nay, lần đầu tiên thực sự nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân thế này.
Cửa văn phòng mở rộng, nhập thu nên không cần thiết phải bật điều hòa, cửa thường xuyên mở.
Lý Cẩn Du ngó đầu vào bên trong.
Sở Bỉnh Văn đang ngồi bên trong, người đang ghé lên bàn bên cạnh là Tôn Uyển.
Nếu như là bất kỳ người nào khác thì Lý Cẩn Du cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy.
Vì sao lại là Tôn Uyển.
Cô vốn không nên có địch ý lớn như vậy với Tôn Uyển. Cô ấy là giáo viên Tiếng Anh, chủ nhiệm lớp bên cạnh.
Ngày trước Lý Cẩn Du rất tán thưởng cô ấy, tóc nâu xoăn, dáng ngược cực tốt, mặt mũi cũng cực kỳ xinh đẹp. Đuôi mắt cô ấy cong lên, giống như một con mèo, trang điểm luôn tinh xảo, không cho phép có nửa điểm thiếu sót.
Cô ấy cũng không che giấu chất con gái của mình, thích mặc váy ôm mông. Tôn Uyển nói chuyện luôn tao nhã mà mê người, sẽ không có bất kỳ chỗ thất lễ nào. Nhất cử nhất động đều phong tình.
Tôn Uyển cùng Sở Bỉnh Văn luôn được người khác truyền tin đồn. Tôn Uyển vào trường học sớm hơn Sở Bỉnh Văn một năm, mặc dù như vậy nhưng tuổi lại tương đương nhau, hai người vẫn luôn bị học sinh cùng giáo viên trong trường trêu chọc, nói là hai người bọn học trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Lúc này, Sở Bỉnh Văn đang cười cười nói nói với Tôn Uyển, cô ấy ghé vào trên bàn làm việc của anh, ngực cách anh cực gần. Giống như ngày ấy cô ở trước bàn làm việc quyến rũ anh.
Điểm khác biệt với cô chính là Tôn Uyển càng có sự hấp dẫn hơn.
Lý Cẩn Du có một loại xúc động mãnh liệt, muốn tiến lên chất vấn. Cô đi được hai bước rồi lại lùi trở về.
Cô đột nhiên ý thức được, cô không có lập trường chất vấn anh.
Lúc trước mấy chữ “FWB” là cô nói ra, cô với anh ngoại trừ quan hệ tình dục kia thì cũng là thầy giáo và học sinh.
Nhưng trái tim cô, không kìm được mà đau thắt lại. Cô vốn là một yên bình, thế nhưng có người ném một tảng đá lớn vào trong như vậy, dấy lên sóng to gió lớn trong vũng nước nho nhỏ.
Đột nhiên tất cả sự việc toát ra cảm giác không chân thực vô cùng mãnh liệt, trái tim cô giống như có thứ gì đó đang lôi kéo ra ngoài, sắp chống đỡ không nổi, toàn bộ rạn nứt.
Lý Cẩn Du kìm nén nước mắt, nhịn vào từng chút một, bước chân cô rất nhẹ, giống như lạc loài giữa hành lang ồn ào.
Cô muốn trả thù.
Không phải là kiểu trả thù khiến Sở Bỉnh Văn thân bại danh liệt, cô chỉ muốn anh cũng cũng có thể nhận được sự đau đớn này.
Nếu như anh cũng đau đớn.
Trong đầu Lý Cẩn Du không biết vì sao hiện lên một câu thế này.
Cô hoảng sợ, nếu như Sở Bỉnh Văn không hề có cảm xúc gì với chuyện này, vậy không phải mọi thứ đều uổng công sao?
Cô chỉ sẽ giống như truyện cười.
Lý Cẩn Du cũng đang đánh cuộc, cược anh quan tâm. Hai ngày sau, Lý Cẩn Du bắt được cơ hội.
Mặc dù Lý Cẩn Du trang điểm khuôn phép, bảo thủ, nhưng khuôn mặt vẫn vậy, cũng vì ăn nói nhỏ nhẹ, sẽ chừa mặt mũi cho người khác nên thường xuyên có người tỏ tình.
Cô thường lấy lý do học tập để từ chối.
Lúc nghỉ giữa giờ, Triệu Nguyên Kiệt đến tìm cô. Tiết sau là tiết của Sở Bỉnh Văn, cô linh cơ vừa động, cùng trò chuyện với Triệu Nguyên Kiệt cũng không tồi.
Kỳ thật cô đã từ chối Triệu Nguyên Kiệt một lần, cậu ta vẫn bám riết không tha mà tới tìm cô.
Triệu Nguyên Kiệt mặt mũi cũng không tồi, cách ăn mặc cũng rất theo kịp trào lưu, thường xuyên được con gái tỏ tình. Tính cách rất hướng ngoại, là chủ lực của đội bóng rổ trường.
Nhưng mà lại không phải gu của Lý Cẩn Du. Cô nhìn ra, cậu ta ngu xuẩn lại không biết tự biết mình, chỉ số thông minh thấp lại không có chừng mực, ngoại trừ cái mã ngoài, không có bất luận chỗ nào khả quan.
Rất không khéo, Triệu Nguyên Kiệt còn là kiểu càng từ chối càng hăng hái.
Lý Cẩn Du càng không thèm nhìn cậu ta, cậu ta càng muốn có được sự xem trọng của cô.
Trước đó cô chỉ coi cậu ta như kẹo mạch nha không dứt ra được, cộng thêm chỉ là lăng đầu thanh* có bầu nhiệt huyết dễ dàng xúc động.
*Chỉ những người làm việc không có đầu óc, không động não, không biết phải trái đúng sai hành động mù quáng gây hậu quả nghiêm trọng.
Không ngờ tới hôm nay cậu ta lại có tác dụng.
“A Du, lâu rồi tôi không tới tìm cậu, có nhớ tôi không?” Triệu Nguyên Kiệt một tay dựa vào lan can hành lang, hỏi cô.
Lý Cẩn Du nhíu mày, vì kế hoạch lớn báo thù của bản thân, cô cần phải nhịn xuống mấy lời âu yếm buồn nôn của cậu ta.
“Nói sao đây, sao lâu như vậy rồi cậu cũng không tới tìm tôi.” Lý Cẩn Du lộ ra một nụ cười e lệ.
Triệu Nguyên Kiệt lập tức nhìn đến ngây người. Lý Cẩn Du đối với cậu ta luôn lạnh lùng như băng, chưa từng nói những lời mập mờ như vậy. Cậu ta tưởng rằng bản thân thật sự đã làm cô rung động.
“Lúc trước trường có trận bóng rổ nên bận quá, không phải vừa rảnh tôi đã tới tìm cậu sao.” Triệu Nguyên Kiệt gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô hiếm thấy.
“Thắng không?” Lý Cẩn Du hỏi cậu ta, dừng một chút bổ sung câu giải thích, “Tôi vẫn luôn bận bịu học tập, không có chú ý.”
“Đương nhiên là thắng rồi, có tôi ở đây sao có thể thua được?” Triệu Nguyên Kiệt tự hào nói.
“Thật lợi hại.” Lý Cẩn Du thản nhiên cười, đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu ta.
“Chuyện nhỏ.” Triệu Nguyên Kiệt không ngờ Lý Cẩn Du có sự thay đổi lớn như vậy. “Vậy, A Du, cuối tuần này có thể cùng nhau tới thư viện không?”
Lý Cẩn Du do dự nói: “Tôi không rõ lắm liệu mẹ tôi có cho tôi ra ngoài không, cậu gửi thời gian địa điểm vào WeChat cho tôi đi.”
Đây cũng đã coi như là có ý định rồi, nội tâm Triệu Nguyên Kiệt reo hò, ngày khổ cực chấm dứt rồi.
Đúng ngay lúc này, chuông vào học vang lên. Sở bỉnh Văn từ văn phòng đi tới.
Ánh mắt Lý Cẩn Du quét đến, khóe miệng khẽ cong lên. Cô do dự nhìn Triệu Nguyên Kiệt: “Muốn ôm một cái không? Chúc mừng trận bóng rổ của cậu thắng lợi.”
Điều này đối với Triệu Nguyên Kiệt mà nói giống như ăn Tết, cậu ta không chút do dự ôm chặt cô. Hương thơm thoang thoảng từ tóc cô vờn quanh khoang mũi của cậu ta, nơi mềm mại của cô cũng chống lên ngực cậu.
Lý Cẩn Du ra vẻ thẹn thùng đẩy cậu ta ra, kỳ thực là vì hình mẫu của bản thân, cô không muốn vì trả thù Sở Bỉnh Văn mà bị bạn học thấy một màn như vậy. Cô đẩy Triệu Nguyên Kiệt ra, cũng biểu thị cô bị cưỡng ôm.
Mà theo Triệu Nguyên Kiệt nhìn ra, chỉnh là cô đang thẹn thùng thôi.
Lý Cẩn Du trở lại lớp học vừa mới ngồi xuống, Sở Bỉnh Văn liền đi vào trong lớp học.
Anh đen mặt, nhìn qua rất không vui vẻ. Lý Cẩn Du cười trộm, có lẽ anh quả thật đã nhìn rõ những việc kia.
Sở Bỉnh Văn đúng là đã nhìn rõ ràng, anh rất tức giận. Rất lâu rồi anh không có cảm nhận này, anh muốn mời nam sinh kia ra đánh cho một trận.
Từ khi Sở Bỉnh Văn thành người trưởng thành không có loại bốc đồng như vậy nữa.
Anh không biết Lý Cẩn Du vì sao e thẹn mang theo ý cười, giống như hai thiếu niên trong thời kỳ thanh xuân ái muội với nhau.
Trạng thái của hai người khiến anh ghen ghét.
Không phải vì Lý Cẩn Du và nam sinh kia ôm nhau anh mới tức giận thành như vậy, mà là sự ngây ngô và đơn thuần giữa hai người bọn họ khiến anh có một loại cảm nhận bản thân mình cực kỳ thấp kém.
Anh tràn đầy ham muốn tình dục với Lý Cẩn Du, tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Anh không có cách nào cho cô tình yêu, Triệu Nguyên Kiệt
có thể làm được dễ dàng.
Trên thực tế, dù Lý Cẩn Du chính miệng nói cho anh biết cô và người khác có quan hệ tình dục, thậm chí cùng người người làm tình trước mặt anh, anh cũng sẽ không tức giận thành như vậy.
Ở sâu trong nội tâm Sở Bỉnh Văn sợ hãi.
Mặt khác bất kể là chuyện gì, tiền tài cũng được, tình ái cũng thế, chỉ cần là anh có thể cho cô nhiều sự cưng chiều, anh cũng không sợ người khác vượt qua được anh.
Chỉ có tình yêu.
Đó là thứ anh không có, là thứ vô cùng quý báu. Nếu như cô muốn, anh không cho cô được.