Cô vừa đến cửa trung tâm thương mại.
Cô vốn không ngờ tới, vào cuối tuần ở nhà ngây ngốc đọc sách ăn đồ ăn linh tinh sung sướng biết bao, hơn nữa mới giải quyết được Dương Vũ
Giai, cô không nghĩ tới đánh người bản thân cũng sẽ đau, mỏi eo đau lưng mấy ngày.
Vất vả lắm hôm nay mới tốt lên chút, thế nhưng Tôn Uyển lại hẹn cô đi dạo phố, nhất định phải là hẹn hò bốn người.
Cô hỏi Sở Bỉnh Văn, anh nói bốn người cũng được, nếu gặp được người quen sẽ không truyền đi chuyện xấu không hợp lý gì đó.
Nhiều nhất cũng chỉ là yêu sớm và tình yêu công sở, nhẹ hơn nhiều so với tình yêu thầy trò.
Lại nói, anh chưa từng hẹn hò chính thức với cô, đây là một cơ hội tốt.
Tất cả sự không vui của Lý Cẩn Du đều bị “lần đầu tiên” đánh tan biến, không biết đã bay đến đâu theo làn gió buổi sớm. Cô giật mình phải hiện bản thân còn chưa từng hẹn hò chính thức với Sở Bỉnh Văn, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi.
Cô nên mặc thế nào? Lý Cẩn Du nhìn tủ quần áo to lớn phát ngốc.
Cô có tâm lý phức tạp cùng kỳ quái với “lần đầu tiên” này, cô hy vọng mỗi lần đầu tiên đều đáng quý đáng trân trọng.
Vừa nói vậy, cô nhớ đến lúc trước, lần đầu tiên làm tình với người đàn ông này, ấn tượng cũng rất sâu. Sở Bỉnh Văn hiểu lầm cô không phải lần đầu tiên, đau đến mức khiến cô nghiến răng.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, nhưng cô vẫn nhớ kỹ.
Cô đã ngây người một hồi, khi hồi phục lại tinh thần xem thời gian, thế mà đã trôi qua nửa tiếng. Lý Cẩn Du vội vàng tìm một bộ váy liền kẻ caro trắng xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, mặc quần tất màu đen vào, vội vã chạy ra ngoài. Mặc dù vội vàng nhưng khi ra cửa cô vẫn không quên thuận tay đội mũ nồi.
Lý Cẩn Du thở dài, lúc cô ngồi trên xe taxi, tốt xấu gì cũng là hình tượng ăn mặc an tĩnh.
Chờ khi cô đến nơi, Tôn Uyển và Vương Bác Vũ đã chờ từ lâu.
Cô vội chạy tới, gật đầu với người con trai cùng tuổi Vương Bác Vũ, xem như chào hỏi. Tôn Uyển thì lại nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên.
“Sở Bỉnh Văn còn đang mua đồ uống, chờ lát nữa sẽ đến.” Tôn Uyển cởi găng tay bỏ vào trong túi, dùng lòng bàn tay xoa xoa mu bàn tay cô: “Sao tay lạnh như vậy?”
Lý Cẩn Du kinh ngạc với sự quen thân của Tôn Uyển, nhưng sự thân quen của Tôn Uyển trước nay đều lướt qua liền thôi, vẫn duy trì khoảng cách, gần gũi cũng sẽ không khiến người khác có cảm giác chán ghét.
Cô cười lắc đầu: “Tay cô Tôn thật ấm.”
“Cái gì mà cô Tôn, ra ngoài rồi còn gọi cô, gọi chị Uyển.” Tôn Uyển hờn dỗi, “Sở Bỉnh Văn này sao còn chưa quay lại, Tiểu Cẩn Du của chúng ta chờ đến sốt ruột rồi.”
Lý Cẩn Du không khỏi hâm mộ. Tôn Uyển tất nhiên là vạn người mê, cho dù giữ nguyên tính cách vốn có, đàn ông hay phụ nữ đều vẫn sẽ thích cô ấy. Không giống như cô phải phủ thêm một lớp da thật dày, mới có thể miễn cưỡng duy trì xã giao.
“Phải gọi là dì Uyển.” Sở Bỉnh Văn hiển nhiên nghe được lời Tôn Uyển nói, cà khịa cô ấy giống như tất cả những người bạn già rộng khắp thế giới.
Tôn Uyển buông tay Lý Cẩn Du ra, giống như đang nói chuyện rất trọng đại, đặt hai tay lên vai cô.
“Nếu như có một ngày bị cậu ta làm cho tức giận đến mức muốn giết người phanh thây, chị Uyển chuẩn bị đạo cụ cho em.”
Hình như Sở Bỉnh Văn sợ Lý Cẩn Du bị xúi giục, kéo cô vào trong lồng ngực, bốn cốc cà phê trong tay không biết từ khi nào hai cốc đã nằm trong tay Vương Bác Vũ.
Lý Cẩn Du hiếm khi được Sở Bỉnh Văn ôm như vậy trước nơi đông người, má cô ửng đỏ, bắt đầu ngượng ngùng.
“Latte?” Sở Bỉnh Văn đưa cho cô, “Không biết em thích vị gì, dựa vào trực giác chọn cho em.”
Lý Cẩn Du nhìn theo một tay khác của anh, trên cốc viết Americano. “Em muốn cốc kia.” Lý Cẩn Du nhất quyết phải cướp của anh.
Tuy khóe miệng Sở Bỉnh Văn mang ý cười nhưng đuôi lông mày không ngăn được run rẩy.
“Em xác định?”
Lý Cẩn Du gật đầu thật mạnh, Sở Bỉnh Văn không nói nhiều, đưa cốc Americano cho cô.
Cô thích đồ ngọt, anh biết rất rõ, Americano không thêm đường không sữa, sao cô có thể uống được.
Quả nhiên, Lý Cẩn Du uống một ngụm, mặt mày nhăn tít lại, Sở Bỉnh Văn thu hết vào trong mắt, không vạch trần cô.
Tôn Uyển kéo Lý Cẩn Du đi dạo phố, hai người đàn ông như Sở Bỉnh Văn và Vương Bác Vũ trở thành cu li cho hai người phụ nữ, chỉ chốc lát sau, trong tay hai tên cu li này đều là túi giấy.
Sở Bỉnh Văn không nhìn nổi nữa, vội vàng mượn Lý Cẩn Du đi.
Kế hoạch của anh là dẫn cô đến rạp chiếu phim tư nhân. Đương nhiên vốn là bốn người cùng đi, nhưng Tôn Uyển dạo phố đầy hứng thú như vậy, anh cũng không dám quấy rầy nhã hứng của Tôn Uyển.
Lý Cẩn Du lưu luyến tạm biệt Tôn Uyển, đi theo Sở Bỉnh Văn đến rạp chiếu phim tư nhân. Đây là lần đầu tiên cô tới kiểu nơi thế này, trang trí cực kỳ độc đáo, không giống như là rạp chiếu phim, mà giống như một phòng bao nhà hàng nhấn mạnh phong cách mà không chú trọng hương vị.
Hình như Sở Bỉnh Văn đã sớm đặt xong chỗ, chờ bọn họ tới, đồ uống và đồ ăn vặt trên bàn đã được bày ra chỉnh tề, điều hòa cũng đã mở một thời gian, chỉ chờ bọn họ hưởng thụ.
Lý Cẩn Du cởi áo khoác ngoài, nhảy lên sofa, thuận tiện cướp lấy cốc Latte Sở Bỉnh Văn chưa động vào ngụm nào. Sở Bỉnh Văn chọn phim xong cũng cực kỳ tự nhiên uống cốc Americano của mình.
Cô nhìn nhìn rồi phát hiện không đúng, nam nữ chính đang nói chuyện sao lại đi lên giường rồi. Tiếng thở dốc vang dội khắp cả căn phòng, cô chột dạ nhìn thoáng qua Sở Bỉnh Văn, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
“Lại đây.” Tiếng anh khàn khàn.
Lý Cẩn Du hơi dịch từng chút về phía anh, ốc sên bò còn nhanh hơn cô. Kiên nhẫn của Sở Bỉnh Văn cũng sắp bị hao mòn hết, cô mới dịch đến bên cạnh anh. Sở Bỉnh Văn xoay người quay lưng với màn ảnh, hai tay chống lên sofa, hai chân cũng giam cô lại.
Anh hôn lấy môi cô, dùng đầu lưỡi khiêu khích lưỡi cô, dùng đôi môi nhẹ nhàng mút lấy, lại kéo lưỡi cô ra liêm hôn.
Lâu lắm rồi không động vào cô, anh còn nóng vội hơn lúc trước. Cúi đầu liếm láp vành tai cô, cởi khóa váy.
Lý Cẩn Du cũng rất lâu rồi không ăn mặn, bị anh gợi lên tình dục càng ngày càng nghiêm trọng, tiếng thở dốc của cô hoàn trộn cũng tiếng trong bộ phim, chờ cô phản ứng lại thì đã nằm trên sofa, bị cởi đến mức chỉ còn quần lót, người đàn ông trên người còn đang trông mấy dấu dâu tây lên chỗ xương quai xanh của cô.
Cô muốn đẩy anh, nhưng không có sức lực, tay nhỏ mềm mại không xương đẩy cánh tay anh, ngược lại càng như đã nghiện còn ngại.
Đôi môi anh một đường xuống phía dưới, hôn đến ngực cô, đầu lưỡi anh đảo quanh mặt trên, dùng môi nhẹ nhàng mút vào, một bàn tay chống đỡ cơ thể, một tay khác xoa nắn đầu v* rảnh rỗi của cô.
Động tác của anh trước nay thô bạo, nhưng chính vậy có thể cho cô khoái cảm vô hạn. Sở Bỉnh Văn từ trước đến nay đều biết rõ cô phù hợp với anh biết bao.
Sở Bỉnh Văn cởi quần lót của cô xuống, cô xấu hổ mang theo chút quyến rũ nhíu mày nhìn anh, giữa sóng mắt chuyển động chưa tình ý.
Anh không biết làm sao, muốn cô hứa hẹn chút gì đó.
Kiềm chế trong lòng, anh liếm lên hoa hạch của cô, một vật nho nhỏ không biết từ khi nào lại to lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, cong cong môi, đầu lưỡi liếm lên.
Lần đầu tiên được đàn ông khẩu giao, Lý Cẩn Du bị khoái cái tê dại này dọa sợ tới mức thẳng người rúc về sau, hai tay Sở Bỉnh Văn đè đùi cô, đầu lưỡi ở trên hạt trân châu không ngừng kích thích.
“A… Không được… Huhu… Quá… Quá mức rồi…”
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại có thể chạm đến rất nhiều điểm nhạy cảm cô chưa từng gặp phải, cô thở dốc, rất nhiều tiếng thở dốc nũng nịu phát ra phía trước vẫn chưa ngừng lại, đã bị khoái cảm phía sau cắt đứt.
Sở Bỉnh Văn đi xuống, hôn lên miệng tiểu huy*t của cô, Lý Cẩn Du giống như phát hiện ra anh muốn làm gì, vội vàng định ngăn cản.
“Đừng… Nơi đó… Không… A ahhhh…!”
Cô còn chưa dứt lời, đầu lưỡi Sở Bỉnh Văn đã duỗi ra tiến vào liếm hôn, bắt chước động tác giao hoan khuấy động.
Huy*t nhỏ của Lý Cẩn Du sớm đã thất thủ, thần kinh cô hoàn toàn mặc cho đầu lưỡi anh chơi đùa. Anh luôn không cần tốn nhiều sức để có thể khống chế dục vọng của cô.
Tiếng thở dốc của Lý Cẩn Du theo khoái cảm liên tục tăng lên, ở giây phút cuối cùng kia, Sở Bỉnh Văn dừng động tác.
“Ưm… Sao…”
Lý Cẩn Du hơi hé mắt, chỉ thấy Sở Bỉnh Văn nhẹ nhàng liếm hoa hạch của cô, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng không hề che giấu.
“Cầu xin anh.”