“Được, em khẩu giao cho anh, anh buông em ra…” Lý Cẩn Du lau lau nước mắt không tồn tại, làm bộ dáng uất ức.
Sở Bỉnh Văn ngồi trên sofa, hai chân khẽ mở, kéo quần xuống, cự vật sôi trào cách lớp quần mỏng vươn ra.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, quỳ thẳng cơ thể, tới gần phía anh. “Tính giờ, bắt đầu.” Sở Bỉnh Văn lấy di động ra, mở đồng hồ bấm giây.
Cô vội vàng kéo quần lót của anh xuống, cự vật anh thuận thế đánh vào mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vươn đầu lưỡi mềm mại liếm láp đỉnh đầu, đầu lưỡi cô mềm mại lướt qua khe rãnh phần đầu, liếm láp trên dưới. Cô lộ ra biểu cảm thỏa mãn, giống như một kỹ nữ d*m đãng.
Cô nuốt vào trong miệng từng chút một, cự vật anh vốn hơi lớn hơn người thường một chút, trải qua kích thích của đầu lưỡi cô hoàn toàn cương cứng, càng lớn thêm một vòng, cái miệng nhỏ của cô chỉ có thể hết sức miễn cưỡng mà ngậm xuống.
“Ưm ưm… Ưm ưm…”
Cô dùng đầu lưỡi mềm mại chạm vào côn th*t của anh, cố gắng nuốt vào bên trong, một bên làm động tác nuốt, một bên mút vào. Phần không nuốt xuống được, cô dùng tay vuốt trên dưới. Cho dù vành mắt đã bị đỏ ửng hơn, cô cũng không muốn nhận thua.
Cô muốn để Sở Bỉnh Văn bắn ra, nhìn anh ăn quả đắng. Cô thỏa sức tưởng tượng sau khi anh bắn ra, cầu xin cô để anh “làm”. Càng nghĩ càng đắc ý, khóe mắt cũng nhiễm ý cười.
Sở Bỉnh Văn cũng không biết cô muốn làm cái gì, anh không phải là không biết, chỉ là không có tâm trạng đi đoán.
Anh chỉ biết bây giờ Lý Cẩn Du rất d*m đãng.
Bất kể là động tác đang làm hay là ánh mắt cô nhìn anh, thậm chí cả âm thanh phát ra.
Anh nhớ lần đầu tiên cô khẩu giao, cực kỳ ngây ngô, phải dựa theo sự hướng dẫn của anh, mới miễn cưỡng hiểu được thế nào là nuốt vào nhả ra. Bây giờ kỹ xảo lại đã quen thuộc thế này.
Khoái cảm ở hạ thân không ngừng truyền đến, Lý Cẩn Du kích thích mỗi một chỗ mẫn cảm ở hạ thân anh, anh nhìn thoáng qua thời gian, còn có 2 phút, cô liều mạng mà thâm hầu vào nơi sâu nhất trong cổ họng, thiếu chút nữa anh đã bắt vào trong miệng cô.
Lúc này anh mới chú ý đến quỷ kế nhỏ của cô, Sở Bỉnh Văn hơi hồi thần lại, áp chế một chút lửa dục, phối hợp hướng thẳng vào chỗ sâu nhất của cô, giống như dáng vẻ muốn bắn ra.
Khuôn mặt nhỏ của Lý Cẩn Du sắp đỏ ửng một mảnh, vì khiến anh bắn sớm một chút, làm ra biểu cảm vừa d*m vừa hư hỏng, nỗ lực quyến rũ anh.
“Ba, hai, một.” Sở Bỉnh Văn ấn xuống đồng hồ bấm giây, “Đến giờ rồi, tiểu thư quản gia.”
Cô nhả cự vật của anh ra, ho khan vài tiếng, khóe mắt hồng hồng, cô vừa định hé miệng muốn nói chút gì đó, đã bị anh bế lên sofa.
Anh nhường vị trí cho cô, cô muốn trốn, hai tay ôm chặt lên thành ghế. Hai tay anh không khỏi phân bua mở hai chân cô ra, hoa huy*t ướt đẫm của cô đang khi khép khi mở trước mặt anh.
“Bảo bối, em thua rồi.” Côn th*t của anh để ở trước miệng huy*t nhỏ, “Bây giờ, ngoan ngoãn bị chịu đâm đi.”
Anh mạnh mẽ đ.âm vào chỗ sâu nhất của cô, rốt cuộc huy*t nhỏ cô cũng được lấp đầy, Lý Cẩn Du thỏa mãn mà run rẩy.
“A ahhh… Sâu quá…”
Cái tư thế này vốn vào sâu, kích cỡ cự vật anh lại khác hẳn với người bình thường, anh có thể nhẹ nhàng chạm đến tận cùng bên trong cô, Sở Bỉnh Văn không ngừng kích thích chỗ thịt mềm kia của cô.
Hai tay của anh hướng lên trên, ôm chặt lấy cô, ngón tay đùa bỡn đầu v* nhỏ, mạnh mẽ xoa bóp bầu ngực trắng nõn của cô.
“Huhu… Sướng quá… A ahhh… Huy*t nhỏ… Côn th*t tốt…”
Lý Cẩn Du khóc lóc thở gấp, khoái cảm trải rộng toàn thân cô. Tiếng thở gấp của Lý Cẩn Du theo sự va chạm của Sở Bỉnh Văn càng ngày càng d*m đãng.
Trong đầu Lý Cẩn Du tựa như chỉ còn lại ước nguyện muốn được lấp đầy. Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở bừng mắt.
“Rèm cửa… Ahh ahhh… Rèm cửa sổ… Kéo lên…”
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng, cô cảm thấy ở hộ gia đình không biết phía đối diện, có hai công nhân đang sửa chữa đang vừa hút thuốc vừa trò chuyện gì đó ở ban công.
Cô co rút lại, nhưng lại bị anh đụng chạm trở về vị trí cũ, hai đôi thỏ ngọc đều lộ ra bên ngoài.
“Sao vậy? Anh híp mắt, anh biết cô đã nhìn thấy cái gì. “Bên ngoài… Có người…”
Cô cố gắng co người lùi xuống, nhưng lại bị anh đỡ lấy lần nữa, động tác dưới thân khiến chân cô mềm nhũn, đến cả sức lực phản kháng cũng không có.
“Có người thì làm sao? Không phải em rất muốn bị nhìn hả?” Sở Bỉnh Văn vừa nói vừa niết ấn đầu v* cô, “Bị những người này nhìn thấy, chẳng lẽ tiểu thư quản gia không phải sẽ rất hưng phấn sao? Lần trước lúc rút quần áo ở ban công còn cố ý khoe khoang d*m đãng… Mặc váy ngắn như vậy, cố ý lộ quần lót khiến bọn họ mở rộng tầm mắt… Không phải là em sao?”
“Huhu… Em…”
Lời nói của Sở Bỉnh Văn sâu sắc kích thích màng nhĩ cô, cô giống như cái đồ d*m đãng kia, tiểu thư quản gia quyến rũ chủ nhân nhà mình và người đàn ông khác…
“Phải… Là em… Ahhhhh…”
Cô ngẩng đầu, hơi híp mắt, hai người công nhân sửa chữa còn chưa chú ý tới cô, bọn họ hút thuốc, nói chuyện như cũ.
“Vừa nhìn thấy vẻ d*m đãng này của em, gậy th*t bọn họ lập tức cứng lên.” Anh dùng sức đâm vào rút ra huy*t d*m của cô, miệng không ngừng nói ra lời hạ lưu bên tai cô, “Hôm nay nếu bọn họ nhìn thấy em đang bị tôi làm, có phải sẽ tự sướng về em không, hửm?”
Dường như cô có thể nhìn được dáng vẻ hai người công nhân kia vừa nhìn chằm chằm cô không chớp mắt vừa lấy gậy th*t ra vuốt lên xuống...
“Bọn họ nhìn thấy mặt em, còn có dáng vẻ d*m đãng của em… Đợi lát nữa trên đường tiểu thư quản gia về nhà, có thể sẽ đụng phải những người công nhân sửa chữa đó không nhỉ…” Sở Bỉnh Văn cười khẽ, “Lúc ấy, tiểu thư quản gia không mặc quần lót, huy*t nhỏ còn sót lại tịch dịch của tôi, tuyệt đối sẽ bị kéo đi cưỡng gian…”
“Hình như bọn họ không chỉ có một người, tiểu thư quản gia muốn hầu hạ rất nhiều gậy th*t.” Sở Bỉnh Văn dùng răng cắn tai cô, vành tai truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, khiến cô càng thêm không thể tự kiềm chế bản thân đắm chìm trong lời nói của Sở Bỉnh Văn, “Có điều tôi thấy em rất cao hứng, bị nhiều gậy th*t đâm sẽ khiến em hưng phấn như vậy sao?”
“D*m phụ.” Anh nói hai chữ này cực nhẹ, nhưng cô lại nghe rất rõ ràng.
Lời anh nói quả thực khiến cô hưng phấn, hoa huy*t co lại càng chặt, d*m thủy chảy đầy côn th*t anh, cô đang sát biên giới cao trào.
Đột nhiên, ánh mắt một trong hai người công nhân sửa chữa xoay chuyển về bên này, hình như vẫn chưa thấy cô, rèm cửa sổ đã được bàn tay to của Sở Bỉnh Văn kéo, che chắn kín đáo.
“Nói thì nói như vậy, nhưng trước khi tôi còn chưa chơi đủ, huy*t d*m của tiểu thư quản gia chỉ có thể bị một người là tôi đâm.” Anh hôn cổ cô, ra sức chạy nước rút.
“Ahhh… Tiên sinh… Em sắp… Sắp ra rồi… Ahh ahh…”
Nước mắt của cô bị khoái cảm ép ra càng nhiều, từ khóe mắt chậm rãi trượt xuống. Hai chân cô run rẩy, trong lúc Sở Bỉnh Văn đâm vào mà cao trào ra.”
Sở Bỉnh Văn cũng mạnh mẽ đâm mấy chục cái, bắn toàn bộ vào trong hoa huy*t của cô.
Lý Cẩn Du mệt đến trượt chân nằm ở trên sofa, Sở Bỉnh Văn hôn lên trán cô, đứng dậy giúp cô sửa sạch.
“Để mà nói thì khi nào anh mới “làm” đủ?” Lý Cẩn Du giống như ông lớn mở rộng chân.
Sở Bỉnh Văn vừa lau vừa trả lời cô:
“Kiếp sau đi.”
Cô nghiêm túc nhìn anh, “Hahaha” cười rộ lê. Mà anh dùng ánh mắt bất đắc dĩ lại dịu dàng cưng chiều nhìn cô, giúp cô thu dọn xong vén quần lót và áo liền váy.
Hai người vừa mới làm tổng vệ sinh xong, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, giọng nữ cực kỳ vui mừng lại tươi trẻ gõ cửa.
“Con trai, mẹ và bố đến thăm con đây.”