Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Sở Bỉnh Văn, Sở Bỉnh Văn không chút hoang mang nháy mắt về hướng cô.
“Cô ấy là học sinh của con.” Sở Bỉnh Văn hời hợt nói.
Mưa to gió lớn như dự đoán của Lý Cẩn Du cũng không xuất hiện, mẹ Sở mờ ám cười, nhìn về phía bố Sở, lại nhìn về phía Sở Bỉnh Văn.
“Bố con hai người thật sự cùng một khẩu vị, bố Sở cũng mới tìm học sinh, con cũng…” Ánh mắt mẹ Sở cũng mang theo ý tứ khó nói thành lời.
“Con không giống các người.” Sắc mặt Sở Bỉnh Văn trầm xuống, “Không có cái ham thích kia.”
“Sao lại nói như vậy, đứa nhỏ này!” Mẹ Sở vờ giận, bố Sở vội vàng làm người hòa giải.
“Sở Bỉnh Văn, sao con lại nói chuyện với mẹ con như thế? Mau xin lỗi.” Giọng bố Sở không thể so với mẹ Sở, nội dung tùy mạnh mẽ nhưng giọng điệu yếu đi rất nhiều.
“Con nói sai sao?” Sắc mặt Sở Bỉnh Văn càng ngày càng kém, Lý Cẩn Du chưa từng thấy mặt anh đen thành như vậy, cô sợ xảy ra xung đột, nhưng chuyện nhà Sở Bỉnh Văn, cô cũng không tiện nhúng tay vào.
Càng đừng nói cô cũng không rõ lắm rốt cuộc trong nhà Sở Bỉnh Văn đã xảy ra chuyện gì.
“Mối quan hệ mở mới là cách thức hôn nhân nên có, những vợ chồng khuôn phép cũ đều lén “ăn phở”, không bằng mẹ với bố con quang minh chính đại.” Lời giải thích của mẹ Sở lưu loát rõ ràng, logic sáng tỏ, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tranh chấp, không phải lần đầu “giảng đạo lý” với Sở Bỉnh Văn.
“Ừm, phải, quang minh chính đại.”
Sở Bỉnh Văn nghiến răng nghiến lợi mà lặp lại mấy chữ này của bà ấy, anh không muốn nhiều lời với hai người này, trên thực tế, mỗi một lần nói chuyện, chỉ cần liên quan đến tình cảm, hôn nhân, anh đều có thể ầm ĩ cùng bố mẹ.
Bố Sở thấy hai người lại giương cung bạt kiếm, ông ấy vội vàng lôi kéo mẹ Sở, nói mấy lời mềm mỏng.
Dường như Sở Bỉnh Văn cố ý, thức ăn chuẩn bị xong rồi không nấu, gọi đồ ăn ngoài. Bốn người mang tâm sự riêng, đều không nhiều lời.
Ăn cơm xong, Sở Bỉnh Văn bày điệu bộ tiễn khách, mẹ Sở muốn tranh cãi với anh, bị bố Sở ngăn lại, hai người lôi lôi kéo kéo rời đi.
Nghe được ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh lại, Lý Cẩn Du chậm rãi tới gần người đang ngồi trên sofa che mặt kia.
Cô đứng trước mặt anh, ôm lấy anh. Sở Bỉnh Văn ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt là sự tuyệt vọng, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, lớn tiếng khóc lên. Anh chưa bao giờ lộ ra mặt yếu đuối như vậy, tay chân Lý Cẩn Du luống cuống, chỉ có thể cố gắng nhớ lại một đoạn an ủi người khác trong đầu, cứng đờ ôm lấy cổ anh.
“Không khóc, không khóc…”
Lý Cẩn Du không biết nói cái gì mới tốt, cô không biết chuyện trong nhà anh, cũng còn kinh ngạc với sự thất thố trong cảm xúc sụp đổ của Sở Bỉnh Văn.
Nhưng anh là người cô thích, cô muốn trấn an anh.