Sáng sớm, bụi bặm xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, xoay quanh bay múa trong chùm ánh mặt trời tinh tế. Cả phòng đều được che thật kín, rèm cửa được kéo chặt, trong phòng trải rộng hương vị mờ ám.
Một nửa áo dài liền áo rũ trên sofa, một nửa trên đất. Bên cạnh bàn ăn, áo sơ mi trắng của nam bị vứt trên mặt đất, cửa phòng ngủ tùy tiện treo áo ngực màu lam nhạt. Ấn tay nắm cửa xuống, dưới giường là quần lót tam giác màu trắng và quần lót tứ giác màu xám chẳng biết rơi xuống từ lúc nào quấn lấy nhau ở một chỗ.
Trên giường cũng là cảnh này, chăn nhăn nheo che cơ thể hai người, hai người không phân biệt ôm nhau ngủ anh hay em. Tướng ngủ của Lý Cẩn Du cũng không tốt, nửa chân vắt lên trên người Sở Bỉnh Văn, qua một lát một cái chân khác cũng vắt lên, nghiêng người một cái rồi cuộn lại, chiếc chăn quấn chặt lên người cô.
Sở Bỉnh Văn trong lúc nửa tỉnh nửa mê kéo lấy một góc chăn, kéo cô trở về trong lòng, sau đó hai người đều đắp chăn đàng hoàng, ôm chặt lấy cô, đảm bảo cô sẽ không lộn xộn nữa, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc anh tỉnh lại lần nữa, Lý Cẩn Du còn đang ngủ, anh không rời giường, mà ôm lấy cô, tỉ mỉ ngắm gương mặt cô. Lông mày cô rất mảnh, lông mi cô rất dài, làn da trắng nõn, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ hồng mà mềm mại…
Thật sự khiến người ta muốn hôn lên.
Lông mi cô chợt rung rung, anh cảm thấy cô sắp tỉnh rồi, vội vàng nhắm mắt lại.
Lý Cẩn Du tỉnh dậy, còn buồn ngủ mà ngáp một cái, tỉnh dậy trong lòng người yêu, trong lòng cô cực kỳ thỏa mãn.
Cô khẽ vươn ngón tay mềm mại, miêu tả đường nét của anh: Lông mày anh rất rậm, chưa từng chỉnh sửa nhưng lại rất ngay ngắn. Hai mắt nhắm lại không còn sâu xa nữa, ngược lại có một cảm giác yên lặng mềm mại. Không thể so với sự xinh xắn của cô, mũi anh vừa cao lại thẳng, khiến cô rất ngưỡng mộ.
Còn có đôi môi mỏng của anh, tay cô ấn lên, vẫn thâm tình như ngày thường vậy, khi hôn lên môi cô như là muốn cô tiến vào cơ thể anh, giờ đây không hề đề phòng mà mím lại.
Cô giống như đùa dai nhét ngón tay vào trong, nước miếng dính ướt đầu ngón tay cô. Mà mãi cho đến khi đầu lưỡi mềm mại của anh cuốn lấy đầu ngón tay cô, lúc này cô mới ý thức được đây là cái bẫy.
Anh mở mắt, cự vật “chào cờ” dán chặt lên da cô. Hiệu quả xúc cảm nóng rực còn hiệu nghiệm hơn đồng hồ báo thức, Lý Cẩn Du cầm lấy gối đập anh.
Sở Bỉnh Văn nắm lấy cánh tay cô, động tác nhẹ nhàng như đang bảo vệ vuốt ve một bức tượng điêu khắc mỹ nhân chỉ cần chạm vào là có thể bị biến thành những mảnh vụn. Anh ném gối sang một bên để cô nằm trên người mình.
Lý Cẩn Du muốn nói gì đó, đôi môi bị nụ hôn của anh lấp kín. Có lẽ là vì Sở Bỉnh Văn vừa mới tỉnh, tính dục vốn cũng không mãnh liệt ngược lại rất triền miên.
Đôi mắt Lý Cẩn Du chậm rãi khép lại, trong đầu cô hiện ra rất nhiều chuyện cũ, từ ngày đầu tiên khai giảng lúc đi muộn, đến lần đầu tiên làm tình, lại đến lúc Sở Bỉnh Văn ghen, anh tỏ tình với cô. Tất cả mọi thứ, thời gian trôi qua quá nhanh.
Anh yêu cô là từ khi nào đây.
Lý Cẩn Du cẩn thận suy nghĩ lại. Nhưng càng nghĩ đầu óc càng loạn, cô luôn không có cảm giác an toàn, ngay cả tỏ tình cũng là ép anh nói ra cô mới yên tâm. Rốt cuộc là anh yêu mình từ khi nào?
“Sao vậy, đang nghĩ cái gì?”
Âm thanh Sở Bỉnh Văn khiến cô hoàn hồn, hóa ra nụ hôn này đã sớm kết thúc, anh nhìn cô đang phát ngốc hồi lâu.
“Đang nghĩ anh yêu em từ khi nào.” Lý Cẩn Du nói thẳng.
Sở Bỉnh Văn như suy tư. Tay của anh không ngừng vuốt ve lưng cô, giống như là vỗ về mèo con vậy.
Sở Bỉnh Văn nghiêm túc nhớ lại hồi lâu, qua một lát mới mở miệng nói: “Có thể là sau khi em quyết định về điều lệnh hôn môi, khi lần đầu tiên muốn hôn em.”
Lý Cẩn Du nghe vậy nổi hứng thú, vội vàng hỏi anh: “Vậy là khi nào.”
Anh cười thần bí, lảng tránh không nói, ngón tay từ giữa mông mềm mại của cô thăm dò vào, anh quá hiểu rõ chỗ mẫn cảm của cô, tùy ý xoa bóp vài cái, cô càng xụi lơ trên người anh.
“Trả lời em… Đừng…” Hoa huy*t của Lý Cẩn Du không chịu khống chế mà trào ra d*m dịch: “Đừng… Huhu… Hôm qua mới…”
“Thêm một lần nữa.” Sở Bỉnh Văn khẽ hà hơi vào tai cô, ngón tay duỗi vào trong hoa huy*t.
“Không cần… Huhu… Hôm qua không phải mới… Ahh… Mới “làm” sao…” Lý Cẩn Du nức nở, đêm qua cô bị giày vò cả đêm, hôm nay anh lại muốn, chỗ kia của cô đâu có dư thừa tinh lực theo anh lăn lộn.
“Bé ngoan là phải tập thể dục buổi sáng.” Một tay khác của Sở Bỉnh Văn nâng cô dậy, để cô nửa quỳ nửa ngồi trên người anh, mắt thấy liền muốn xoa nắn đôi thỏ trắng lớn của cô.
“Đừng chạm vào… Còn đau đấy…” Lý Cẩn Du uất ức nhìn anh, số lần hôm qua Sở Bỉnh Văn đến quá nhiều, đầu v* cô bị anh chơi đến phát đau.
Thân thể thiếu nữ vốn mềm mại, nào có chịu nổi anh tàn phá như vậy. Sở Bỉnh Văn nhìn dáng vẻ cô mềm mại đáng yêu, không biết nơi mềm mại nào trong lòng bị kích động, ngược lại dâng lên dịu dàng vô hạn.
Anh hôn lên trán, chóp mũi cô, sự dịu dàng này đã làm ẩm ướt cằm cô, xuống chút nữa, đầu lưỡi mềm mại liếm láp đầu v* cô. Không thể so sánh với ấn ký tình dục khiêu khích ngày thường, đây là một kiểu vồ về, an ủi, thậm chí mang theo sự thân mật lấy lòng.
“Ah… Ưm… Thầy…”
Lý Cẩn Du thẳng người, đưa hai đầu v* ưỡn về phía trước, hoa huy*t cũng co lại. Cô hơi híp mắt, hai má ửng đỏ, dáng vẻ rơi vào tình dục.
“Đồ d*m đãng.” Sở Bỉnh Văn khàn giọng.
Anh vốn muốn dịu dàng một chút chờ cô, ai biết cô vừa d*m đãng quyến rũ người khác như thế, anh chỉ muốn một ngụm ăn sạch cô.
Cự vật anh đã vận sức chờ phát động, dính chặt lấy hoa huy*t cô, d*m thủy cô chảy ra đầy gậy th*t của anh, giống như anh chỉ cần đổi góc độ, đã có thể trực tiếp tiến vào trong hoa huy*t của cô.
Sở Bỉnh Văn rút tay đang trêu đùa huy*t nhỏ của cô, đỡ lấy côn th*t của mình, nhắm chuẩn mật huy*t của cô, đột nhiên cắm vào.
“A ahhh… Sâu quá…”
Tiếng kêu tràn ngập d*m đãng của Lý Cẩn Du đột nhiên lọt vào tai, Sở Bỉnh Văn ôm lấy eo cô, mạnh mẽ đâm vào hoa huy*t của cô. Côn th*t của Sở Bỉnh Văn không ngừng đ.âm vào chỗ sâu nhất của cô.
“Quá sâu rồi… Không cần… Huhu… Nhẹ chút… Ahhh… Đừng đâm chỗ đó…”
Sở Bỉnh Văn đặc biệt cọ xát chỗ mềm mại kia của cô, cô sướng đến toàn thân run rẩy. Cơ thể hôm qua bị đùa giỡn thỏa thích, hôm nay càng thêm mẫn cảm. đầu v* hôm qua bị chơi đến hơi đau được Sở Bỉnh Văn ngậm trong miệng, anh liếm khiến cô vừa đau vừa sướng, đầu v* khác bị vắng vẻ cũng ngứa ngáy, cô khó nhịn động thân.
“Hôm qua mới làm em còn cầu xin tha thứ, hôm nay lại phát d*m. Em d*m đãng như vậy, có phải một ngày không có đàn ông sẽ không được, hửm?”
Sở Bỉnh Văn không ngừng đâm mở huy*t thịt co rút của cô, mỗi một lần côn th*t đều đi vào hoàn toàn cả cây, huy*t nhỏ của cô chảy ra d*m thủy bị anh đưa đẩy văng khắp nơi.
“Em… Huhu… Em là… Ahhh… Một ngày không có côn th*t lớn đâm em… Huy*t nhỏ của em sẽ ngứa ngáy…”
Lý Cẩn Du mất hồn rên rỉ, hoa huy*t của cô càng bị Sở Bỉnh Văn làm càng cảm thấy không đủ, sau khi ăn mặn, dường như cô càng trở nên d*m đãng, d*m thủy ở huy*t nhỏ tựa như chảy không hết.
“Vậy anh nên đút em ăn thật no thôi.”
Động tác đâm vào của Sở Bỉnh Văn đi đôi với tiếng va chạm cơ thể d*m mỹ va chạm, càng lúc càng nhanh, anh không ngừng nghiền ép chỗ mẫn cảm kia của cô, mỗi một cú lại đâm đến tận miệng tử c*ng cô, Lý Cẩn Du rất nhanh đã lên đỉnh.
“Thật thoải mái… Huhu… Thầy… A ahhh…”
Cô cong người, hoa huy*t đột nhiên co rút lại, huy*t nhỏ bao lấy cự vật của anh, cô kẹp cực chặt, cũng rất nhanh kẹp anh đến sắp bắn chất dịch trắng đục ra, anh chợt đâm mạnh, bắn vào tận cùng bên trong cô.
Lý Cẩn Du nằm bò trên người anh, anh hôn trán cô, giúp cô lau sạch.
“Đi tắm rửa nhé?” Sau khi Sở Bỉnh Văn dọn dẹp xong, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô rồi hỏi.
Lý Cẩn Du sớm đã không còn sức lực rời giường, uể oải nói: “Em nghỉ một lát đã, anh đi tắm trước đi.”
“Được.” Sở Bỉnh Văn âu yếm cùng cô thêm một lát, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, qua một lát, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Lý Cẩn Du nằm trên giường một lát, rèm cửa được kéo rất kỹ càng, cô không cách nào đoán được thời gian bây giờ liền đứng dậy tìm kiếm di động chỗ tủ đầu giường.
Đã là 2 giờ chiều rồi, cô ấn sáng màn hình mới biết đây là di động của Sở Bỉnh Văn. Lý Cẩn Du không có sở thích xem trộm riêng tư của người khác, vừa định đặt về thì người đàn ông có tên Cố Thiên Minh gửi WeChat tới cho anh.
“Cậu thật sự cặp với học sinh của mình hả? Vậy vị hôn thê của cậu thì phải làm sao?”
Đại não Lý Cẩn Du nổ tung, ầm ầm vang lên. Đôi mắt đột nhiên mất tiêu cự. Cô cố gắng nhìn kỹ, mấy chữ này càng lúc càng lớn, phá tan màn hình di động hướng về mắt cô. Cô cố nhịn tâm trạng bàng hoàng thất thố, đặt di động về chỗ cũ.
Lý Cẩn Du ngã ngồi trên giường, trong đầu loạn cào cào, giống như có người cầm loa gào rống vào lỗ tai cô. Cô bình ổn lại một chút, muốn bình tĩnh nhưng trong đầu vẫn không cách nào tránh khỏi sự xuất hiện của câu kia…
Anh… có vị hôn thê rồi?