Sở Bỉnh Văn ngồi bệt dưới đất, giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, chạy đến văn phòng.
Một xấp lại một xấp tài liệu, bị anh làm rải rác trên mặt đất, những thứ này đều không phải thứ anh muốn…
Cuối cùng ở một góc không đáng chú ý, anh đã tìm thấy thứ anh muốn tìm…
Hoạt động họp lớp học kỳ trước, thống kê chuyên ngành tương lai mỗi người muốn học.
Còn là cô giúp anh thu lại.
Anh lật đến cuối cùng, nhìn thấy cột cô điền, viết ba chữ lớn nắn nót xinh đẹp, khoa Triết học.
Lý do là, cô thích.
Anh giống như đột nhiên nhìn thấy hy vọng lại được dịp thở phào nhẹ nhõm, hôn sâu lên tên cô.
Lý Cẩn Du không nhớ mình làm cách nào để về đến nhà.
Cô không giống như “cô” trong tưởng tượng, không hề có dáng vẻ sụp đổ khóc lớn đã luyện tập vô số lần trong đầu, lại càng không phải là dáng vẻ thất thố trước mặt anh.
Cô cảm thấy mình đã thắng. Chắc là cô đã thắng nhỉ?
Lý Cẩn Du nằm ở trên giường, hai mắt thần thờ nhìn lên trần nhà. Cô vẫn luôn hiếu thắng, cô chưa từng thua.
Cô không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào.
Nhưng thật ra khi còn nhỏ cô cũng không hiếu thắng mấy, cũng rất thích khóc, còn thường xuyên bị bắt nạt ở nhà trẻ. Nhưng khi đó phần lớn là cô giúp việc chăm cô, bố mẹ đều rất bận rộn, không có cơ hội nói với bố mẹ chuyện này.
Có một lần, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội nói với mẹ chuyện này. Tối hôm ấy mẹ cực kỳ lo lắng nói với bố.
Lúc ấy cô ngồi trên sofa phòng khách, trong tay ôm một con thỏ bông, đang chơi đùa với nó.
Cô nhớ rất rõ, bố cô dùng vẻ mặt châm chọc thế nào nhìn cô, đầy vô tình nói với mẹ cô: “Ai bảo bà không đẻ được con trai hả?”
Vì sao cô không phải là con trai ư?
Lúc ấy Lý Cẩn Du không hiểu, nhưng cũng miễn cưỡng mà biết rõ bố có ý gì.
Tóm lại, trong mắt bố, mình nên là con trai.
Buổi tối hôm ấy lần đầu tiên Tiểu Cẩn Du bé nhỏ mất ngủ, cô lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.
Tóm lại, lợi hại hơn con trai là được rồi. Bố sẽ không dùng ánh mắt kia nhìn cô nữa, cũng sẽ không thất vọng về cô.
Ngày hôm sau lại đến nhà trẻ, cô đã đánh nhau với mấy đứa con trai kia. Sức lực của bọn họ đều lớn hơn cô, đây là chuyện do gien quyết định.
Nhưng khi đó Tiểu Cẩn Du bé nhỏ hoàn toàn không có ý thức được điều này.
Cô dùng sức lực toàn thân đánh về phía mặt rồi đánh lên người cậu bé khác.
Giáo viên mầm non gọi phụ huynh, chỉ có mình mẹ đến.
Hẳn là mẹ cũng ý thức được Tiểu Cẩn Du tuổi còn nhỏ đã nghe được gì đó, bà ôm Tiểu Cẩn Du bật khóc ở trên xe.
Trên mặt Tiểu Cẩn Du còn có vết thương, bị tóc mẹ cọ đến mức có hơi đau. Nhưng cô hiểu chuyện biết rằng không nên đẩy mẹ ra, tay nhỏ của cô giúp mẹ lau nước mắt.
Sau đó nữa, hiện tại cô còn hiếu thắng hơn rất nhiều, thành tích luôn luôn hạng nhất, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là lớp trưởng, đối xử với mọi người như gió xuân ấm áp.
Cô không cho phép mình thua, càng không cho phép mình bại bởi đám con trai.
Lý Cẩn Du bất tri bất giác chảy nước mắt, cô nhỏ giọng nức nở.
Cô vĩnh viễn là là kiểu người kiềm chế, lễ phép, kiêu ngạo khó gần ở ngoài.
Sở Bỉnh Văn khiến cô hưởng thụ những điều không nên tồn tại, là dục vọng đen tối trong nội tâm cô, mà cô còn nghiện rồi, điều này với cô mà nói không hề tốt.
Cho nên nói Sở Bỉnh Văn chia tay với cô nên là chuyện tốt mới đúng.
Cô lại có thể khôi phục trạng thái suy nghĩ lý tính, cũng sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa.
Cũng sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa.
Rõ ràng điều này là đúng, đây là chuyện tốt, nhưng sao cô… sao cô lại khổ sở như vậy?
Cô cảm thấy trái tim mình như sắp nứt ra vậy.
Những chi tiết cuộc sống tương lai đã ảo tưởng, cô đã chậm rãi ảo tưởng ra cảnh lễ cưới tương lai cô mong muốn, thật ra kết hôn du lịch cũng không rất tốt. Lại nói, cô còn chưa từng đi siêu thị cùng anh đâu.
Tất cả đều đã không thể rồi.
Mấy ngày trước cô còn đang đắm chìm trong những ảo tưởng ngọt ngào này, thật sự là nực cười mà.
Cô vẫn đang nhỏ giọng nức nở, bởi vì ở trong nhà nghe thấy tiếng khóc là điều không được phép, bố cô ghét tiếng khóc.
Đặc biệt ghét tiếng khóc của cô.
Lý Cẩn Du vùi đầu vào trong đầu gối, toàn bộ hơi nóng từ mũi thở ra tràn vào trong đầu gối, đầu gối cũng trở nên nóng rực.
Toàn bộ nước mắt của cô cũng rơi xuống hình thành một vệt dài nước mắt khuếch tán dần trên đầu gối.
Rõ ràng đây mới là chuyện tốt, cô không nên vì thế mà khổ sở, nên vui vẻ mới đúng.
Lý Cẩn Du không ngừng truyền những lời tương tự vào trong đầu mình, giống như tẩy não để bản thân quên đi tiếng khóc nức nở này.
Nhưng trái tim đau đớn lại không ngừng nhắc nhở cô, bây giờ cô khổ sở cỡ nào, cô không muốn chia tay với anh cỡ nào.
Trước kia cô lúc nào cũng cười nhạo những người hồn bay phách lạc vì thất tình, cô tự cho là đúng giảng dạy đạo lý lớn cái gì mà “Không có ai rời khỏi ai mà không sống được”.
Nhưng lúc này lần đầu tiên cô cảm nhận được, một người rời đi quả thật khiến người khác không thể sống được, chỉ là mỗi một phút mỗi một giây đều sẽ là giày vò, mỗi một khắc đều sẽ là nhớ nhung, mà sự nhớ nhung này sẽ không có hồi đáp.
Mà mỗi một nơi từng ở chung với người kia, món quà anh tặng, lời cửa miệng của anh, chuyện anh thích, chỉ cần chạm vào bất cứ điều gì một chút thôi cũng có thể khiến toàn bộ nỗi đau được phủ bụi khi ấy lại ào ra toàn bộ.
Trên ghế của phòng cô, Sở Bỉnh Văn đã từng ngồi ở đó. Nhưng nơi đó đã sớm không có bất kỳ hơi thở nào của anh.
Lý Cẩn Du che miệng, để bản thân chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở, nước mắt rơi xuống lã chã, thấm ướt cổ áo cô. Có giọt nước mặt lạnh lẽo theo cổ áo chảy xuống trượt vào trong áo cô.
Cô khóc rất lâu, đầu và mắt cũng bắt đầu thấy đau, cô chợt đẩy cửa phòng xông vào nhà vệ sinh.
Cô không biết mình làm sao nữa, không ăn đồ hỏng, cũng không ngửi bất kỳ mùi nào có thể khiến cô buồn nôn, cô đã cảm thấy muốn nôn.
Lý Cẩn Du quỳ trước bồn cầu, nôn vài cái, nhưng cái gì cũng không nôn ra được, ngược lại khiến mình ho khan.
Cũng may bây giờ là thời gian làm việc, mẹ sẽ không nghe được âm thanh mà tìm đến.
Lý Cẩn Du tự giễu mỉm cười, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Rõ ràng trong nhà chỉ có một mình cô, nhưng ngay cả lớn tiếng khóc cô không dám.
Có phải cô sẽ không bao giờ lớn tiếng khóc không? Ngây ngốc trong chốc lát cô bò lên từ mặt đất.
Cô đi đến trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh vỗ lên mặt mình, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sưng vù của mình trong gương, hai bên má đỏ ửng, trên mặt còn bọt nước.
Đây không nên là cô, Lý Cẩn Du nhìn chính mình trong gương.
Có lẽ thật sự nên nhìn nhận rõ ràng hiện thực, cô không nên sa vào trò chơi tình ái không chân thực này.
Cô quá tự mình đa tình, cho rằng Sở Bỉnh Văn thật lòng yêu cô. Anh muốn ra nước ngoài tiếp tục học cao hơn liền một cước đá văng cô.
Anh đều tuyệt tình như vậy, vì sao cô tra tấn bản thân thành bộ dạng này?
Tất cả mọi thứ đều sẽ mất đi, kể cả thứ mình thích, thích quá nhiều sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm đau khổ khi mất đi.
Tương lai trước kia cô tưởng tượng đã bị Sở Bỉnh Văn xáo trộn toàn bộ, cô nên lên kế hoạch cho nó một lần nữa.
Lý Cẩn Du cởi áo trên người xuống, kéo khóa váy, nhìn nó tự rơi xuống mặt đất.
Cô mở vòi hoa sen, nhắm hai mắt lại, giọt nước vô tình rơi thẳng trên người cô, cô rửa sạch cơ thể một cách kỹ lưỡng tựa như đang tẩy sạch những dấu vết anh lưu lại từ trước đến giờ.
Tạm biệt, Sở Bỉnh Văn, tạm biệt...