Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 66

Cho dù giọng cô lạnh như băng, nhưng cũng khiến lòng anh nhảy nhót không thôi.

Cô không dùng giọng điệu lễ phép nói “Mời ngồi” với anh, dáng vẻ giống hệt như trước đây vậy, không biết cô có phát hiện ra không nhưng cô không hề thu bớt tính tình vốn có của mình lại chút nào.

Điều này khiến anh cảm thấy mình đã có sự khác biệt rất nhiều với những người theo đuổi khác của cô.

“Tiểu Cẩn Du…”

Anh vừa lên tiếng, Lý Cẩn Du đã tặng anh ánh mắt hình viên đạn. “Bạn học Lý Cẩn Du.” Anh thuận thế sửa lời nói, “Đã lâu không gặp.” Sở Bỉnh Văn cũng thay đổi rất nhiều.

Lý Cẩn Du hơi nghiêng đầu nhìn anh thật kỹ.

Da anh càng trắng hơn trước kia, cả đầu tóc đen hơi uốn dài đến tai, nửa gọng kính đặt trên mũi, môi mỏng hơi nhợt nhạt. Ngoại trừ khóe mắt hơi có nếp nhăn và quầng thâm mắt do thức khuya làm nghiên cứu có thể làm lộ tuổi tác của anh thì nhìn qua anh vẫn phong nhã hào hoa như trước.

Cách ăn mặc của anh càng trưởng thành hơn trước kia, áo sơ mi màu kẻ sọc màu xanh nhàn nhã, dưới thân là quần tây màu đen rất tạo cảm giác, sớm đã không giống như trước kia, có thể mặc áo len phối màu khiến người khác bất ngờ và quần dài nhung ống đứng xắn gấu.

Đã lâu không gặp, đúng là anh thay đổi rất nhiều. “Ừm.” Cô khẽ hừ từ trong mũi ra một tiếng như vậy.

“Cao rồi, vẫn gầy.” Dường như anh đang lẩm bẩm một mình.

Lý Cẩn Du khó chịu bĩu môi, tiếp theo giống như thật lòng suy nghĩ cho anh mà đảm bảo: “Em sẽ chọn giáo viên khác, anh yên tâm đi.”

Lúc này, nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, hỏi: “Hai vị muốn dùng gì?”

“Một ly Americano, một ly Latte.” Sở Bỉnh Văn rất tự nhiên nói chuyện với người phục vụ.

Lý Cẩn Du nhíu mày, không phản bác.

Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu, thu lại menu trên bàn hai người rồi rời đi.

Không khí trong phòng lại lạnh xuống, hai người nhìn nhau không nói gì.

Im lặng hồi lâu, Sở Bỉnh Văn mới chậm rãi mở miệng, “Giáo viên khác sao?”

“Ví dụ như cô Vương, thầy Ngô, hoặc là thầy Trịnh, thành tựu học thuật của ba người họ cũng không thấp, đều có rất nhiều chỗ đáng để em học tập.”

“Cô Vương làm người rất nghiêm túc, nhưng đối với học sinh dưới quyền thì quá hà khắc, năm ngoái cô ấy mới ép học sinh của mình đến mức nhảy lầu; thầy Ngô đối xử với mọi người thân thiện, có điều người vợ hiện tại là học sinh của thầy ấy, thầy ấy bị vợ trước phát hiện mới ly hôn; thầy Trình rất nghiêm cẩn trong vấn đề học thuật, nhưng con gái của thầy ấy thi đại học cùng năm với em, điểm số còn thấp hơn em hơn 100 điểm, lại học cùng một trường với em.” Sở Bỉnh Văn nói có sách mách có chứng mà tung ra tất cả nhưng bát quái anh nghe được từ chỗ các giáo viên khác.

“Không sao cả, còn có giáo viên khác nữa, tóm lại không phải anh.” Cô hơi nghiêng đầu đi không nhìn anh.

“Vì sao không thể là anh được?”

Nghe được lời này, cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, hai mắt anh thâm thúy anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt thâm thuý, trong ánh mắt nhìn cô mang theo tình cảm dịu dàng vô hạn.

“Anh… đang nói cái gì vậy?” Lý Cẩn Du sửng sốt, đưa mắt sang bên khác: “Đã bốn năm rồi.”

“Anh rất nhớ em.” Anh lẩm bẩm nói, “Bốn năm rồi, mỗi một ngày anh đều… nhớ em.”

“Đều đã qua rồi.” Nếu như nói ban nãy cô còn có chút hoảng loạn, vẻ mặt cô bây giờ thật sự là không biểu cảm, “Em cũng nghĩ thông suốt rồi, thầy Sở không cần thiết phải nhắc lại chuyện xưa.”

Thật ra cô biết rất rõ vì sao năm đó anh lại nói chia tay, cô với anh mới bị Triệu Nguyên Kiệt phá đám, anh lại nói mình sắp ra nước ngoài du học mà không có bất kỳ dự báo nào, nói ra lời chia tay.

Sao có thể trùng hợp như vậy.

Nhưng cô không có cách nào tha thứ cho việc anh tự chủ trương. Nếu anh sẵn lòng bàn bạc với cô một chút, sự việc cũng sẽ không trở thành

thế này, càng sẽ không chia tay.

Nhưng lúc ấy anh chỉ coi cô là đứa trẻ, một lòng một dạ mà che chở cô. Cô ghét anh như vậy, vô cùng ghét.

Anh hít sâu một hơi, hốc mắt lập tức đỏ lên, “Anh biết, anh không nên quấy rầy em, anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi, có được không…”

Vẻ mặt Lý Cẩn Du lạnh hơn, “Đừng nhớ mong chuyện không liên quan đến thầy nữa, thầy Sở.”

Cô xách túi lên, đẩy cửa ra, trong ánh mắt nhân viên phục vụ đang bưng cà phê rời đi. Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt thương hại nhìn Sở Bỉnh Văn, anh cười khổ lắc đầu.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi, anh mới đổi một bộ mặt khác.

“Trong nhóm bảo vệ nghiên cứu ở trường, tôi nhìn trúng học sinh họ Lý kia rồi, các vị giáo viên khác cũng không nên tranh với tôi.” Anh thành thạo mở nhóm WeChat công chức giáo viên ra, ngón tay gõ đoạn này trên màn hình.

Thành tích Lý Cẩn Du đứng đầu, tính cách cũng tốt, Sở Bỉnh Văn nhìn trúng cũng hợp tình hợp lý, mấy vị giáo viên sôi nổi nói giỡn muốn anh mời khách mới được, Sở Bỉnh Văn cũng đáp lại từng cái.

Lý Cẩn Du không phòng được chiêu này của anh, tiếp đó cô gửi email cho giáo viên khác, không phải bị uyển chuyển từ chối thì chính là cũng bị cướp sạch slot.

Một tuần sau, cuối cùng Lý Cẩn Du cũng từ bỏ giãy giụa. Cô ngồi trước máy tính, nghiến răng nghiến lợi gửi email cho Sở Bỉnh Văn, hỏi anh có ý gì.

Sở Bỉnh Văn trả lời rất nhanh, cũng không có bất kỳ ý tứ giấu diếm mưu đồ của mình.

Bốn chữ to chói lọi: “Thêm WeChat của anh.”

Lý Cẩn Du đập chuột, cực kỳ tức giận, chiêu này của Sở Bỉnh Văn quá âm hiểm.

Di động của cô vừa vặn truyền đến thông báo nhắc nhở, “Từ lệnh hữu phỉ” xin thêm bạn là bạn tốt.

Lý Cẩn Du do dự một chút vẫn ấn đồng ý.

“Anh không có ý khác, lần trước em không nghe anh nói hết. Nếu như em sẵn lòng nghe, lát nữa anh tìm em, bên hồ ở trường học.”

“Quả thực anh cũng coi trọng năng lực cá nhân của em, cho dù không mang theo tâm tư cá nhân, anh cũng vẫn sẽ chọn em.”

“Mặc kệ em có đồng ý hay không hãy nghe anh nói hết, trên phương diện học thuật, anh đều sẽ đối xử bình đẳng, em không cần lo lắng. Anh cũng tin tưởng năng lực cá nhân của em, em cũng không cần đi cửa sau.”

Lý Cẩn Du do dự chốc lát, gõ ra một từ “Được.” “8 rưỡi, bên hồ.”

Anh gõ xong đoạn này, không nói thêm gì khác nữa. Lý Cẩn Du nhìn di động ngây ngốc mấy phút, mới nhớ đến xem thời gian.

8 giờ 15 phút.

Thật ra bây giờ cô xuống tầng cũng gần đến giờ. Lý Cẩn Du thở dài, đi xuống tầng.

Cô không biết Sở Bỉnh Văn muốn nói gì, đã qua bốn năm rồi, vất vả lắm cô mới buông được, nhưng anh lại cứ như vậy, ngang ngược vô lý đánh thức những ký ức của bốn năm trước.

Cô đi đến bên hồ, trời đã dần tối đi, hoàng hôn và nắng chiều đan vào nhau in trên mặt hồ, Sở Bỉnh Văn đã đang đợi cô.

“Anh muốn nói cái gì, nói thẳng đi.” Cô đi về phía anh, anh đang ngồi trên ghế gỗ dài bên hồ. Khi xa cách bốn năm, cô vẫn có thể nhận ra bóng dáng anh một cách rõ ràng.

“Anh cũng không cầu xin sự tha thứ từ em, cũng không có bất kỳ vọng tưởng nào lập tức tái hợp với em.” Sở Bỉnh Văn ngước mắt lên, nhìn về phía mặt hồ, “Thật ra, bốn năm này, anh vẫn luôn làm một thực nghiệm tư tưởng không thể nói cho người khác biết, bởi vì nó rất dễ khiến người ta cười nhạo, nhưng anh tin nó đáng giá để anh lưu lại trong trí não. Anh không thể nói cho em biết nội dung thực nghiệm này, bởi vì nó còn ở trong quá trình hoàn thiện. Có điều, bây giờ anh gặp phải nút thắt*.”

*Thường để chỉ điểm hạn chế quan trọng trong tổng thể. Đối với sự phát triển cá nhân, “nút thắt” nói chung được dùng để mô tả trạng thái trì trệ gặp phải trong quá trình phát triển sự nghiệp, giai đoạn này giống như “nút thắt” đó là rào cản, nếu không tìm ra hướng đi đúng đắn, bạn có thể bị mắc kẹt ở nút thắt.

“Em nghĩ tạm thời em không thể giúp anh bận việc gì đó.” Cô ngồi xuống, cũng ngồi ở trên ghế gỗ dài, nhìn những chú chim bay tới bay lui trên mặt hồ.

“Trên thực tế, em có thể giúp anh rất nhiều.” Tầm mắt anh không rời khỏi mặt hồ phẳng lặng như cũ, “Anh cần định nghĩa một hành động.”

“Điều này có liên quan gì đến em?” Lý Cẩn Du ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại khẽ lộp bộp.

Có lẽ, có lẽ cô đã đoán được Sở Bỉnh Văn muốn làm gì.

Cô biết bây giờ cô nên cắt ngang cuộc trò chuyện nhưng không làm được hành động ngăn cản anh nói tiếp.

“Hành động này tạm thời có thể gọi là “theo đuổi”, đối với tỏ tình mà nói nó là một hành động có sự biểu đạt nồng nhiệt hơn, cũng có thể càng thêm đầy đủ để cho anh hy vọng về một tình yêu có cả lý trí và luân lý.”

“Thế là anh vì chứng minh anh muốn có được một tình yêu có cả lý trí và luân lý nên muốn liên lụy đến em?” Lý Cẩn Du sắc bén hỏi.

“Tình yêu của anh với em là sự ích kỷ, anh nhờ vào em mới có thể gắng gượng vượt qua thời gian bốn năm này. Anh tùy ý sử dụng em làm nhiên liệu cho sinh mệnh khốn khổ của mình.”

“Trên thực tế, cho dù em không đồng ý cũng không sao, bốn mươi năm tiếp theo, bốn trăm năm tiếp theo, anh sử dụng hồi ức em cho anh cũng đủ rồi. Em không cần có gánh nặng, chiếm hữu về mặt tinh thần đối với anh mà nói đã là một sự phát tiết tình cảm trên ý thức rồi.”

“Nhưng anh vẫn yêu cầu được em cho phép, coi như là tâm tư riêng của anh đi.” Anh nhìn về phía cô, “Định nghĩa hành động này, nhất định phải thực hiện trong một khoảng thời gian mới có thể cho ra được kết luận.

Anh lại không thể tùy tiện quấy rầy cuộc sống của em.” Anh đang lòng vòng.

Cô ý thức được anh đang nói lòng vòng.

Một số từ ngữ mang tính phòng ngự được anh sử dụng theo bản năng nhằm nâng cao mục đích của mình, chẳng qua là không muốn bị cô từ chối.

Nhưng cô không muốn cho anh cơ hội như vậy, cô muốn phá vỡ lớp phòng ngự này của anh.

“Nói chuyện tử tế nào thầy Sở.” Lý Cẩn Du ngẩng đầu, dùng động tác nén nước mắt này lộ ra một phần cổ trắng nõn.

Anh đứng lên, đứng trước mặt cô. Anh hiếm khi căng thẳng như vậy, hô hấp đều loạn cả lên.

Trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ như trước, giống như bốn năm trước ở khu giảng đường bỏ hoang cũ kỹ. Anh khẽ run lên nhưng vẫn hỏi thành câu.

“Xin hỏi, vị tiểu thư này, anh có thể theo đuổi em không?”

“Anh có thể thử xem.” Tầm mắt cô nhìn theo những chú chim lượn lờ bay qua trên bầu trời, “Nhưng bây giờ em không dễ dàng về tay anh như lúc trước đâu.”

“Không sao, anh mãi mãi tương tư cũng đáng giá.” Hoàn toàn văn.
Bình Luận (0)
Comment