Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 8

“Ăn cơm xong đến phòng làm việc của tôi.”

Trưa nay Lý Cẩn Du đang ăn cùng Lộ Gia Di ở nhà ăn, điện thoại hơi rung, cô lấy từ trong lòng ra xem, là tin nhắn WeChat của Sở Bỉnh Văn. Chín chữ lớn khiến cô trực tiếp giật mình.

Không phải cô không biết Sở Bỉnh Văn to gan lớn mật, nhưng giọng điệu anh lạnh như băng. Lại không phải cô thiếu nợ anh, dựa vào cái gì mà anh muốn gọi tới thì cô phải tới luôn.

“Không đi.”

Lý Cẩn Du gửi tin lại, tiếp tục nói nói cười cười với Lộ Gia Di. Không bao lâu sau, di động lại rung lên.

“Nói chuyện một chút.”

Anh giống như sợ bị hiểu lầm vậy, còn bổ sung một câu, “Không có bất kỳ ý sắc tình nào.”

Lý Cẩn Du bĩu môi, trả lời lại một biểu cảm đồng ý, chuyển sang chế độ im lặng cất di động xong tiếp tục ăn. Cô cố tình ăn chậm, để Sở Bỉnh Văn chờ cô thêm một lát.

“Thầy chủ nhiệm gọi tớ đến văn phòng, lại phải làm cu li rồi, cậu đi trước đi.” Lý Cẩn Du giả bộ rất mất mát.

“Sao thầy chủ nhiệm chuyện gì cũng sai cậu thế…” Lộ Gia Di quan tâm vỗ vai cô, học kỳ này số lần Lý Cẩn Du bị sai đi không ít, Lộ Giai Di nhìn thôi cũng thấy mệt. Cô đưa kẹo cao su cho Lý Cẩn Du, một mình đi về hướng cổng trường.

“Haizzz…” Lý Cẩn Du không nỡ mà vẫy tay tạm biệt Lộ Gia Di, “Buổi chiều đừng quên mang trà sữa cho tớ.”

“Biết rồi.” Lộ Gia Di vẫy tay đi ra cổng trường. “Oa, mát ghê.”

Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, hôm nay vừa vặn mặt trời lên cao, Lý Cẩn Du leo cầu thang đến cả người toàn mồ hôi, đi vào văn phòng điều hòa thổi gió khiến cô tinh thần sảng khoái.

Người đàn ông bắt chéo hai chân đang đợi cô, ngón tay không ngừng lướt di động, chắc là đang xem tin tức.

Da thịt anh quả thật không tồi, Lý Cẩn Du lại lần nữa công nhận điểm này.

Trên bàn Sở Bỉnh Văn đặt một hộp thiệp chúc mừng Trung Thu các học sinh làm, cùng tới thư từ.

Một hộp lớn đầy ắp đối lập mãnh liệt với vài tấm lẻ tẻ bàn bên cạnh.

Con người bây giờ chỉ biết nhìn mặt. Lý Cẩn Du chửi thầm, đương nhiên lựa chọn quên mất chuyện trước kia cô cũng nhìn trúng gương mặt của kia của Sở Bỉnh Văn.

Gần đây cô vẫn luôn cho rằng lúc trước cô nhìn trúng chính là tri thức của Sở Bỉnh Văn.

“Có chuyện gì ạ?” Lý Cẩn Du đẩy hộp thiệp chúc mừng ra, tự mình ngồi lên trên bàn. Nhổ kẹo cao su trong miệng ra theo đường cong parabol vào trong thùng rác của anh.

“...”

Ở trước mặt anh cô càng ngày càng không thèm che giấu gì.

“Tôi sẽ không xác nhận bất cứ quan hệ gì khác với em.” Sở Bỉnh Văn muốn nói rõ ràng, để phòng ngừa đến lúc đó lại tổn thương trái tim của cô.

“Chúng ta không phải là FWB* sao?” Lý Cẩn Du cười ha ha hỏi ngược lại.

*FWB: Friends With Benefits, mối quan hệ có tình dục nhưng lại không có tình yêu.

Nội tâm cô đương nhiên không có thoải mái như vậy, cô cũng không phải thích Sở Bỉnh Văn nhiều lắm, nhưng bị nói toẹt ra thế này quả thực cô nhịn không được.

“Em cho là như vậy thì tốt.” Sở Bỉnh Văn thờ phào nhẹ nhõm.

“A, thiếu chút nữa thì quên mất, em cũng có chuyện muốn nói với thầy.” Lý Cẩn Du từ trên bàn nhảy xuống, ngồi trên người anh. Mông nhỏ đang ngồi lên vật nam tính anh, tay thì ôm lấy cổ anh.

Cô sát lại gần mặt người đàn ông, hơi thở phả lên trên mặt anh. Lý Cẩn Du vươn đầu lưỡi, liếm một cái vào phía dưới môi anh.

“Em chỉ hôn môi cùng người đàn ông em xác nhận quan hệ ở phương diện kia thôi, trước khi thầy xác nhận quan hệ với em thì không nên hôn em.” Lý Cẩn Du dùng động tác chậm liếm khóe môi.

Cô vừa mới ăn cơm xong, đôi môi bị vị ớt cay đến đỏ sẫm, miệng nhỏ hơi hé mở, tràn đầy lực hấp dẫn.

Sở Bỉnh Văn biết cô cố ý, không giận mà mỉm cười, xoay người cô ấn lên trên đùi mình, vén váy ngắn kẻ caro của cô đến đầu gối, lột quần lót ren màu hồng phấn xuống, bàn tay đặt lên mông co xoa nắn.

“Đứa trẻ hư phải bị trừng phạt.”

“Người ta rõ ràng rất ngoan.” Lý Cẩn Du chớp đôi mắt to tròn vô tội. “Bốp!”

Sở Bỉnh Văn đánh một cái xuống, thịt mông bị chấn động đến mức không ngừng nảy lên xuống, rất nhanh chỗ bị đánh hiện lên dấu tay hồng hồng.

“Thầy đánh thật hả?” Lý Cẩn Du cho rằng anh chỉ nói giỡn, bây giờ sau khi tin thật vội vàng giãy giụa, “Đồ tồi, buông em ra!”

Sở Bỉnh Văn không nói, lại mấy cái đánh hạ xuống, Lý Cẩn Du không còn sức lực giãy giụa, chỉ lo đau.

Sợ tới mức cô nửa nức nở nửa cầu xin nói: “Em sai rồi sai rồi mà, không dám nữa đâu.”

Sở Bỉnh Văn nhìn cô cười cười, bàn tay xoa xoa thịt mông căng cứng của cô, lại hạ xuống một cái đánh.

“Huhu…!”

Lý Cẩn Du căm hận trừng anh.

Kỳ thật Sở Bỉnh Văn đã rất không chế lực rồi. Chẳng qua là đỏ ửng một mảng, qua hai giờ sẽ tiêu tan bớt.

Đương nhiên là với Lý Cẩn Du được nuông chiều từ bé mà lớn lên, người trong nhà chưa từng đánh cô, nửa cọng tóc cũng chưa từng động vào.

Điều này đối với cô mà nói, là sự nhục nhã tột cùng.

Mà cô, thường vì nhục nhã mà hưng phấn. Dường như Sở Bỉnh Văn cũng biết rõ điểm này, anh đánh rồi lại đánh, ngón tay theo rãnh mông cô sờ soạng tiến vào.

“Em ướt rồi.” Sở Bỉnh Văn cười gian xảo.

Lý Cẩn Du vừa muốn nhảy dựng lên phản bác, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa. Cô càu nhàu chui vào dưới bàn Sở Bỉnh Văn.

Trong này là nơi an toàn, ba mặt bàn làm việc đều khép kín, chỉ có ở chỗ này lên tiếng, nếu không phải cố ý đứng sau Sở Bỉnh Văn thì hẳn là không nhìn thấy cô.

“Ồ, thầy Sở còn ở đây là?” Là âm thanh nam tính trưởng thành.

“Ừm, bài trắc nghiệm nhỏ trên lớp ban nãy còn chưa chữa xong, tiết đầu buổi chiều còn phải giảng cho học sinh, chỉ có thể tăng ca làm thêm giờ thôi.” Sở Bỉnh Văn dang rộng hai chân, lại di chuyển ghế tiến gần bàn một chút, “Sao thầy Vương đến sớm như vậy, không nghỉ trưa sao?”

“Trên lớp có hai đứa đánh nhau, phụ huynh bọn nhỏ tới muộn một chút, tôi đến trước.” Thầy Vương đi vào, ngồi đối diện Sở Bỉnh Văn.

“Bọn trẻ bây giờ, thật là.” Sở Bỉnh Văn thêm hai chữ “bọn trẻ”, giống như có ý gì đó, “Vất vả cho thầy Vương rồi.”

“Không vất vả không vất vả, chúng ta làm giáo viên chính là phải giác ngộ xử lý những chuyện thế này.” Thầy Vương mở nắp cốc giữ nhiệt uống một ngụm.

Lý Cẩn Du ở dưới bàn làm việc càng nghe càng tức, lại nhớ tới hành động lúc trước của Sở Bỉnh Văn, giọng điệu lúc nói cô ướt rồi giễu cợt

thế nào.

Cô quyết định phản kích, khiến Sở Bỉnh Văn xấu mặt.

Bàn tay Lý Cẩn Du hướng về đũng quần anh, tay nhỏ mềm mại vừa vuốt ve vật nam tính anh vừa xoa nắn túi trứng của anh.

Sở Bỉnh Văn ý thức được vật nhỏ này muốn làm cái gì, dùng lực chân nhẹ đá đá đùi cô, cảnh cáo cô không được hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Cẩn Du thấy anh ngăn cản, càng thêm hưng phấn, một phen kéo khóa quần anh xuống, bàn tay tiến vào trong vuốt ve. Một bàn tay Sở Bỉnh Văn duỗi xuống đè tay cô lại, nhưng cô lại bất thình lình dùng đầu lưỡi liếm lên. Nước bọt ẩm ướt dính dính thấm ướt quần lót tứ giác của anh.

Sở Bỉnh Văn không phải kiểu gì mà người ngồi trong lòng tâm không loạn, cho dù anh biết cô gái dưới thân đang làm càn, anh cũng vẫn cứng thêm. Không gian chật hẹp, cô gái ngồi xổm liếm côn th*t anh ở ngay trong văn phòng, sao anh có thể thờ ơ.

Lý Cẩn Du dùng hàm răng cạy mở dây lưng của anh, cắn mép quần lót, để toàn bộ côn th*t của anh lộ ra bên ngoài.

Cô gái không chút chần chờ nuốt vào trong miệng. Miệng cô vừa ẩm ướt lại mềm mại, miệng nhỏ phải mở lớn mới có thể miễn cưỡng nuốt côn th*t vào. Cô học theo kỹ xảo anh dạy lúc trước, liếm mút giống như đang ăn món ngon nào đó.

Sở Bỉnh Văn đang nói chuyện cùng thầy Vương, cầm di động gửi tin nhắn cho cô.

“Đồ d*m đãng, thích ăn côn th*t lớn của thầy như vậy?” Lý Cẩn Du trả lời cũng rất nhanh.

“Côn th*t lớn của thầy ăn rất ngon, nếu như có thể cắm vào thì càng tốt.”

Sở Bỉnh Văn biết là cô cố ý, cúi đầu nhắc nhở cô, không ngờ cô lại nhả côn th*t ra, vươn đầu lưỡi liếm láp quy đ*u anh, nước bọt trong khoang miệng theo khóe miệng cô chảy xuống cằm, cực kỳ cám dỗ.

Anh hừ lạnh một tiếng, ấn đầu để đâm vào trong khoang miệng cô. Cái miệng nhỏ của cô bị nhét đến căng đầy, đến mũi cũng đều là mùi hormone của Sở Bỉnh Văn…

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Không có bất kỳ sự gợi cảm kích thích nào đến cô, quần áo cô cũng chưa cởi ra, nhưng lại hưng phấn và thỏa mãn như thế.

Mày d*m đãng đến vậy sao? Lý Cẩn Du thầm mắng chính mình một tiếng.

Mắng thì mắng, cô cảm thấy hưởng thụ, sẽ càng buông thả bản thân trầm mê. Lý Cẩn Du hạ thấp lưỡi ngang cổ họng, để anh có thể cắm đến tận cùng bên trong.

“Ưm…”

Khoái cảm sâu trong cổ họng không có mấy người có thể chịu đựng được, Sở Bỉnh Văn cũng không phải ngoại lệ, cằm cô cảm thấy mỏi nhừ không lâu, theo cùng một tiếng gầm nhẹ, Sở Bỉnh Văn bắn vào chỗ sâu nhất trong họng cô.

Cô cảm thấy thỏa mãn nuốt vào, cọ xát bắp chân anh. “Bạn học Lý Cẩn Du, nhớ kỹ hành động hôm nay của em.”

Sở Bỉnh Văn mặc quần lại, lấy di động gõ mấy chữ rồi gửi đến cho cô. Lý Cẩn Du không trả lời, tiếp tục cọ cọ bắp chân anh.

Thỏa mãn giống như cô mèo nhỏ thực hiện xong trò đùa dai.
Bình Luận (0)
Comment