Đại Ngụy Cung Đình

Chương 34

Đã là giờ dậu nhưng thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn đang ở Thùy Củng điện.

Theo lẽ thường thì giờ này, thiên tử đã ngủ ngon ở tẩm cung của một phi tử hậu cung nào đó rồi. Nhưng hôm nay, vị thiên tử Đại Ngụy này có vẻ lại không có tâm trạng đó.

“Bệ hạ.”

Đại thái giám Đổng Hiến nhẹ nhàng bước vào, thấy thiên tử đang viết chữ trước long án nên chỉ cất tiếng gọi rất khẽ.

“Có tin tức rồi à?”

Thiên tử vẫn tiếp tục viết chữ, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Nói đi, trẫm cũng muốn nghe thử, còn tin gì tồi tệ hơn việc đường đường là một hoàng tử mà lại đến nơi yên hoa liễu hạng vui chơi quên cả đường về, nói ra để trẫm kinh ngạc thêm lần nữa xem nào.”

Đổng Hiến ngại ngùng cười hùa theo, sau đó mới hạ giọng nói: “Lúc nãy, tông vệ bên cạnh bát điện hạ là Mục Thanh đã điều động khẩn cấp năm trăm cấm vệ… Theo tin mà nội thị giám của lão nô điều tra được thì bát điện hạ có vẻ bị người ta bày mưu bắt giam vào Đại Lý Tự rồi.”

“Cái gì?”

Thế là thiên tử Đại Ngụy lúc này đã đạt được ý nguyện, há hốc mồm nhìn Đổng Hiến.

Một lúc lâu sau, thiên tử mới ý thức được thái độ của mình, liền đặt bút xuống rồi cười khan: “Ha, chuyện này đúng là thú vị! Tên nghịch tử ấy đã phạm tội sao?”

“Không phải… Theo tin lão nô thăm dò được, mấy ngày này bát điện hạ chỉ đến Nhất Phương Thủy Tạ tiếp xúc với một cô nương họ Tô chứ không hề phạm tội gì.”

“Nhất Phương Thủy Tạ…” Thiên tử Đại Ngụy lẩm bẩm một chút rồi bình thản hỏi: “Nếu đã thế thì Đại Lý Tự sao lại bắt nó?”

“Theo lão nô được biết, bát điện hạ đã đắc tội với một người.”

“Là kẻ nào?”

“Con trai của sử bộ lang trung La Văn Trung, La Vanh… Người của lão nô thấy đứa bé ấy gọi một đám công sai Đại Lý Tự, đợi lúc hoàng hôn bát điện hạ vừa ra khỏi Nhất Phương Thủy Tạ định hồi cung thì bắt bát điện hạ đi.”

“Ha ha, xem ra lệnh cấm mà trẫm đặt ra cho tên nghịch tử ấy, bảo nó trước hoàng hôn phải về cung vẫn có tác dụng.” Thiên tử bật cười ha ha.

“Vấn đề không phải chỗ đó…”

Đổng Hiến cười méo xệch, sau đó hỏi dò: “Bệ hạ, có nên can thiệp một chút không?”

Thiên tử Đại Ngụy nghe thế thì cảm thấy nực cười, nhìn Đổng Hiến rồi bình thản nói: “Tên nghịch tử ấy trước nay không phải luôn thông minh cơ trí sao? Việc này chắc chắn nó lo được, ông không cần phải vẽ rắn thêm chân… Phái người quan sát là được rồi.”

“Hả? Thế… thế làm sao mà được ạ?”

“Cứ làm theo lời trẫm nói!” Thiên tử Đại Ngụy ra lệnh một cách chắc nịch.

“Vâng…”

Đổng Hiến khom người, định lùi xuống để đi sắp xếp. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên lại cảm thấy do dự, định quay người lại tiếp tục khuyên nhủ thiên tử thì giật mình nghe thấy một tiếng lẩm bẩm vô tình thốt ra của thiên tử

“!!!”

Lúc ấy, Đổng Hiến biến sắc, không dám lên khuyên nhủ nữa, vội vàng giả vờ không nghe thấy, khom người bước khỏi Thùy Củng Điện.

Cùng lúc ấy, ở Đại Lý Tự, hai cha con La Văn Trung, La Vanh và ngục thừa Bùi Khải đang nghĩ cách cứu vãn mối họa trước mắt.

Trong phòng giam, một đám ngục tốt đang vội vội vàng vàng đổ rượu vào miệng của hai tông vệ Thẩm Úc và Lữ Mục. Bọn họ bóp mũi, bất chấp tất cả mà đổ rượu mạnh nhất vào miệng của Thẩm Úc và Lữ Mục, khiến hai người họ ho sặc sụa mà vẫn bị ép uống hết vò này đến vò khác.

Ở bên ngoài phòng giam, ngục thừa Bùi Khải lo lắng hỏi: “Làm thế có được không?”

Bên cạnh ông ta, La Văn Trung bình tĩnh đáp: “Những người say túy lúy thì lời khai sẽ không đáng tin… Cần phải chuốc cho hai tên này say mèm, sau đó tìm một nơi quăng chúng đi là được.”

“Ừm.” Bùi Khải gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này, bên ngoài phòng giam có một công sai vội vã chạy đến, từ xa đã gọi: “Bùi đại nhân, có một đám cấm vệ quân không hiểu vì sao lại xông vào Đại Lý Tự chúng ta, ngang nhiên lục soát.”

“Đến rồi!”

La Văn Trung và Bùi Khải đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi định thần, Bùi Khải nói với La Văn Trung: “La huynh, huynh mau ra cổng sau rời đi, đệ đi đối phó một chút.” Dứt lời, ông ta gọi ban đầu họ Tôn kia đến: “Tôn Chấn.”

“Có ti chức.” Tôn ban đầu bước đến, sau lưng anh ta có hai công sai đang dìu Triệu Hoằng Nhuận không biết đang hôn mê hay đã bị chuốc cho say.

“Việc này giao lại cho ngươi.”

“Ti chức đã rõ.” Tôn ban đầu gật đầu, tỏ ý bảo cha con nhà họ La cùng anh ta đi ra cổng sau Đại Lý Tự.

Trước khi đi, anh ta đồng thời cũng ra lệnh cho công sai kéo Thẩm Úc và Lữ Mục đã say bí tỉ cùng đi.

Sau khi nhìn bọn họ đi vào thông đạo ngầm dẫn ra cổng sau của Đại Lý Tự, Bùi Khải mới thở phào nhẹ nhõm, định thần lại rồi mau chóng bước ra khỏi phòng giam, đi đến tiền điện của Đại Lý Tự.

Lúc này ở tiền điện Đại Lý Tự đang rất hỗn loạn. Các công sử, chủ sự, lệnh sử ở đây đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trố mắt nhìn đám cấm vệ xông vào điện lục soát tứ tung.

“Bổn quan là Thẩm Quy, đoán thừa Đại Lý Tự, dám hỏi các vị rốt cuộc là ai ra lệnh, tại sao lại đến lục soát Đại Lý Tự?”

Một quan viên Đại Lý Tự dáng vẻ phong độ bước ra lớn tiếng hỏi.

Vừa dứt lời thì đã thấy tông vệ thân cận của Triệu Hoằng Nhuận là Mục Thanh bước đến lạnh lùng quát: “Im miệng! Lục soát cho ta! Bất kỳ góc nào cũng không được bỏ qua!”

“Vâng!” Các cấm vệ quân đồng loạt trả lời, sau đó xông vào các phòng như chốn không người.

“…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Khải run như cầy sấy.

Một lúc sau, các cấm vệ quân lần lượt bước ra hồi báo.

“Không có!”

“Không có!”

“Không có!”

“Không thể nào…” Mục Thanh kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Đã lục soát kỹ chưa thế?”

Lúc này, một thống lĩnh cấm vệ mới bước ra nói khẽ: “Đã lục cả rồi, ngoại trừ… nhà lao!”

Mục Thanh nói ngay: “Lục soát!”

Rồi trước con mắt ngơ ngác của đám quan viên Đại Lý Tự, đám cấm vệ quân liền xông vào nhà lao như bầy hổ đói, lục soát hết phòng giam này đến phòng giam kia. Khí thế này đừng nói là khiến cho đám quan viên ngục tốt của Đại Lý Tự trợn tròn mắt, mà ngay cả mấy phạm nhân bị giam trong đó cũng sợ đến mức xôn xao hẳn lên.

Thấy thế, ngục thừa Bùi Khải chỉ biết âm thầm lau mồ hôi, trong lòng nghĩ cũng may đã sớm đưa bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận và hai tông vệ kia đi, nếu không lỡ như bị lục soát ra thì nguy to rồi còn gì?

“Không có.”

Thống lĩnh cấm vệ bước đến cạnh Mục Thanh lắc đầu.

“Sao có thể…?”

Mục Thanh lẩm bẩm, bởi vì anh ta tận mắt nhìn thấy điện hạ nhà mình bị đám công sai Đại Lý Tự bắt đi, sao giờ lại không tìm thấy?

“Gọi tất cả công sai trong phủ ra đây, ta phải nhận mặt từng tên!”

“Rõ!” Thống lĩnh cấm vệ gật đầu, sau đó quay ra hỏi: “Các vị đại nhân chính khanh thiếu khanh ở Đại Lý Tự đâu rồi?”

Các quan viên Đại Lý Tự đưa mắt nhìn nhau, có người nói khẽ: “Các vị đại nhân đã về phủ rồi.”

“Lúc này ai có thể làm chủ?”

“Là đoán thừa Thẩm Quy đại nhân, còn có ngục thừa Bùi Khải đại nhân.”

Cùng lúc với câu trả lời của mấy quan viên Đại Lý Tự, vị đoán thừa Thẩm Quy khí chất ngời ngời lúc nãy liền bước ra, còn ngục thừa Bùi Khải cũng đành phải cắn răng cắn lợi bước đến.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại kinh động cả cấm vệ trong cung?” Đoán thừa Thẩm Quy thắc mắc.

Trước khi sự việc được sáng tỏ, Mục Thanh được nhiên không thể nói ra sự thật, đành phải kiếm cớ: “Việc này các ông không cần biết quá nhiều, các ông chỉ cần gọi hết các công sai đang làm nhiệm vụ trong phủ ra để ta nhận diện từng người là được.”

Thẩm Quy kinh ngạc nhìn Mục Thanh lúc này đang ăn mặc như một bá tánh bình thường, rồi lại quay sang nhìn thống lĩnh cấm vệ quân nghe lời anh ta răm rắp, vừa suy đoán vừa dặn dò thuộc hạ gọi hết các công sai ra trước sảnh để Mục Thanh nhận diện.

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Khải lại thầm thở phào, thầm nghĩ cũng may La Văn Trung đã dự tính trước, đã cho giải tán hết đám công sai có liên quan đến việc này, bảo họ ai về nhà nấy hết rồi.

Dù sao chỉ cần cầm cự qua được đêm nay, đợi đến ngày mai thì việc này nói không chừng cuối cùng sẽ không biết ai đúng ai sai đâu.

Lúc này thì cha con La Văn Trung và La Vanh cùng với Tôn ban đầu dẫn theo một đám công sai ngục tốt, tranh thủ lúc tối trời đã vác Triệu Hoằng Nhuận quay lại Nhất Phương Thủy Tạ.

Trên đường đi, Tôn ban đầu làm theo lời dặn của La Văn Trung, tìm một chỗ vắng vẻ ném hai tông vệ Thẩm Úc và Lữ Mục đã say bí tỉ sang một bên.

“Tôn ban đầu, mọi chuyện nhờ ngươi cả đấy. Việc này nếu ngươi làm tốt, bổn quan sẽ có hậu báo.”

La Văn Trung đứng ở ngõ hẻm bên ngoài Nhất Phương Thủy Tạ dặn dò Tôn ban đầu cẩn thận.

“La đại nhân yên tâm, việc này cứ giao cho ti chức.”

Tôn ban đầu cười đáp, rồi mau chóng cùng hai công sai tâm phúc cởi bỏ y phục công sai, đổi sang y phục bình thường, sau đó hai công sai ấy theo lệnh Tôn ban đầu dìu Triệu Hoằng Nhuận đi vào Nhất Phương Thủy Tạ.

Nhất Phương Thủy Tạ lúc này vẫn đang sáng rực đèn như mọi khi, đây là nơi người ta đến hỏi hoa tìm liễu nên trong lầu không bao giờ ngủ, sẵn lòng hoan nghênh các công tử.

“Mời các vị vào.” Một quy nô nhìn thấy đám người Tôn ban đầu, vội vàng nở nụ cười nghênh đón.

Tôn ban đầu có vẻ là khách quen ở đây, cho dù chưa từng đến Nhất Phương Thủy Tạ cũng vẫn hiểu quy tắc nơi này, thấy quy nô ấy nghênh đón thì liền nói ngay: “Công tử nhà ta có cô nương quen biết.”

“Ồ? Không biết là vị cô nương nào?”

Tôn ban đầu đã được La Vanh chỉ dẫn, nghe thế bèn nói: “Là Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên.”

“Hả?” Quy nô ấy lập tức ngạc nhiên, nhìn kỹ Triệu Hoằng Nhuận đang được hai công sai cải trang dìu ở đằng sau, rồi chợt hiểu ra: “Thì ra là Khương Nhuận công tử!”

Cũng khó trách, Tô cô nương đã lâu rồi không tiếp vị khách nào, giờ lại liên tục mấy ngày cho Triệu Hoằng Nhuận vào hương các, một việc kỳ lạ như thế thì các quy nô trong Nhất Phương Thủy Tạ làm sao lại không biết?

“Khương công tử làm sao thế?”

“Suỵt.” Tôn ban đầu ra dấu cấm kỵ, rồi nhẹ nhàng dúi vào tay quy nô ấy mười mấy lượng bạc, sau đó nháy mắt nói nhỏ: “Công tử nhà ta uống say rồi la hét đòi gặp Tô cô nương, ngươi thấy đấy…”

“Tuổi còn bé mà phong lưu quá…”

Quy nô ấy thầm cười trong bụng, sau đó cất bạc đi rồi nói khẽ: “Tô cô nương vốn đã có lời, nếu là Khương công tử thì không cần phải thông báo…. Mời.”

“Đa tạ.” Tôn ban đầu thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng hai công sai kia nhẹ nhàng dìu Triệu Hoằng Nhuận lên cầu thang, đến thẳng Thúy Tiểu Hiên ở lầu ba.

Trong Thúy Tiểu Hiên lúc này, Tô cô nương đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa bộp bộp thì hơi ngạc nhiên.

“Lục Nhi, ra xem thử đi.”

Lục Nhi cũng ngạc nhiên ra mở cửa, nhìn thấy một người không quen là Tôn ban đầu thì liền khó chịu hỏi: “Ngươi là ai?”

“Là hương các của Tô cô nương đúng không?”

“Đúng thế…” Lục Nhi ngơ ngác gật đầu.

Thấy thế, Tôn ban đầu giơ tay đánh một phát khiến tiểu a hoàn Lục Nhi ngất xỉu lăn ra đất.

“Lục Nhi, là ai thế?”

Tô cô nương có vẻ nghe thấy tiếng động lạ nên ngồi dậy ra xem thử thì nhìn thấy hai công sai kia đang dìu Triệu Hoằng Nhuận vào.

“Khương công tử?”

Tô cô nương kinh ngạc, vì theo lẽ thường thì Khương công tử giờ này phải về nhà rồi mới phải.

Sao lại quay lại đây? Đã thế khắp người toàn là mùi rượu nữa?

Nàng không hề biết bọn người La Văn Trung đã đổ rượu lên người Triệu Hoằng Nhuận để che giấu đi việc cậu đã bị đánh ngất, còn tưởng Triệu Hoằng Nhuận thật sự đã đắc tội, vội vàng bước đến.

Nhưng đột nhiên, nàng dừng bước, bởi nàng phát hiện ra người bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận lúc này không phải là ba người Thẩm Úc, Mục Thanh và Lữ Mục luôn theo sát cậu giống như mọi hôm nữa.

“Các ngươi…”

Đúng lúc này, Tôn ban đầu bước đến rồi cũng vung tay đánh cho nàng ngất đi, sau đó lần lượt nhét vào miệng nàng và Triệu Hoằng Nhuận mỗi người một viên thuốc to bằng ngón cái.

“Mau khiêng chúng lên giường.”

Hai công sai gật đầu, bế Tô cô nương và Triệu Hoằng Nhuận đặt lên giường gỗ trong phòng, sau đó lại tìm một sợi dây thừng trói tiểu a hoàn Lục Nhi đang hôn mê lại, còn nhét giẻ vào miệng nàng ta rồi giấu vào trong một cái tủ ở góc phòng.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Tôn ban đầu mới cùng hai công sai ấy rời khỏi phòng.

Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn lại hai người Triệu Hoằng Nhuận và Tô cô nương.

Không hiểu vì sao, khuôn mặt của hai người họ càng lúc càng đỏ lên, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp…

“Thế là ổn rồi.”

Bên ngoài Nhất Phương Thủy Tạ, La Văn Trung nhìn thấy đám người Tôn ban đầu bước ra thì liền mỉm cười gật đầu.

“Cho dù thế nào cũng phải là vị cô nương ấy sao?” La Vanh vẫn còn tiếc rẻ vẻ đẹp của Tô cô nương.

“Đồ ngu! Họa lâm đầu rồi còn tham lam nữ sắc…” La Văn Trung lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhất Phương Thủy Tạ rồi lẩm bẩm: “Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận nghe nói trước nay ngỗ ngược, không được bệ hạ sủng ái, giờ lại làm ra việc thương phong bại tục thế này… Ha! Chờ đến ngày mai người của tông phủ biết được tin này rồi đến đây tìm thì việc này sẽ không còn liên quan đến ngươi nữa, còn nhà họ La chúng ta cũng xem như thoát được kiếp nạn.”

La Vanh bĩu môi nhăn mặt nhưng không dám nói gì cả.
Bình Luận (0)
Comment