Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 10 - Ngụy Đế Phản Kích

[Thế này mà không tức giận? Thật hay giả?]

Mắt nhìn thấy mặt Ngụy Vương không có biến đổi gì, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận không khỏi thất thần.

Phải biết, mục đích của hắn là chọc giận phụ vương, nhưng lại làm phụ vương không có cớ trừng phạt hắn, vì thế Triệu Hoằng Nhuận không những làm hỏng rất nhiều đồ mà phụ vương yêu thích, còn đem bông hoa mà hắn yêu thích nhất lén hái một đóa.

Thật không nghĩ đến, Ngụy Vương vậy mà càng bình tĩnh hơn.

[Không tốt lắm...]

Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, người luôn không sợ trời không sợ đất như Triệu Hoằng Nhuận lần đầu tiên có chút hoảng sợ.

Mà thần sắc bát điện hạ, ba vị đại nhân đều nhìn ra.

Không thể phủ nhận bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận có lòng can đảm cùng dũng khí, cũng như khả năng hùng biện và sự ngụy biện hoàn hảo, để cho ba vị đại thần nhìn mà than thở.

[Nhưng vấn đề là, người mà điện hạ đối mặt, lại chính là Đại Ngụy Vương vương a!]

Trung thư lệnh Hà Tương Tự bình thản mà vuốt râu.

Sau lưng hắn, trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cùng trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải nhìn nhau lắc đầu.

Bọn họ đối với Triệu Nguyên Tư đã quá quen thuộc, khi bọn hắn nhìn thấy nụ cười của Triệu Nguyên Tư, trong lòng bọn họ đã rõ: bệ hạ muốn phản kích!

Đúng như ba vị đại thần đã đoán, Triệu Nguyên Tư mặt không biến sắc đưa mẫu đơn trong tay giao cho thái giám Đồng Hiến, thay đổi một vẻ hòa nhã dễ gần mà nói với Triệu Hoằng Nhuận: “con ta là công tử, nhưng không muốn sống trong an nhàn sung sướng, ngươi có giác ngộ này, trẫm rất tán thưởng!... hoàng nhi yên tâm, trẫm nhất định sẽ ủng hộ ngươi! Từ hôm nay, đồ ngươi mặc, thứ ngươi ăn, sẽ giống như ngươi nói, tự lực cánh sinh!” Hắn không cho Triệu Hoằng Nhuận thời gian phản ứng, quay đầu nói với Đồng Hiến: “Đồng Hiến, thông báo Tông phủ, từ ngày hôm nay cắt bổng lộc của tám công tử, con ta... Muốn tự lực cánh sinh!”

Lúc đang nói, hắn cố ý liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy trong lòng lộp bộp.

[Bổng lộc, cắt toàn bộ? Cái này... Ác như vậy?!]

Hắn cảm giác mình giống như một đứa trẻ bị cha mẹ cắt tiền tiêu vặt, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm. (x_x)

Thấy Triệu Hoằng Nhuận trên mặt cứng ngắc, Triệu Nguyên Tư trong lòng đắc ý cười lạnh, lại ra vẻ không hiểu, nói: “hoàng nhi không phải là muốn bỏ dở giữa chừng a?”

[Bỏ đá xuống giếng?]

Triệu Hoằng Nhuận cắn răng, đối mặt với sự khiêu khích từ phụ vương, người quật cường như hắn sao có thể chịu thua: “phụ vương nói đùa, hoàng nhi chỉ lo gây rối cho ngự hoa viên.”

[Chuyện tới bây giờ, ngươi còn dám mạnh miệng uy hiếp trẫm?]

Triệu Nguyên Tư tức giận, hừ hừ cười nói: “không sao! Vì ủng hộ hoàng nhi, coi như gây loạn cho toàn bộ ngự hoa viên thì lại có sao ?”

Sau khi nói xong, hắn chầm chậm đứng dậy, dùng ánh mắt chế giễu Triệu Hoằng Nhuận, rồi thực sự rời đi.

[Hắn... Thật đi?]

Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt há mồm, lúc này, trên trán không khỏi toát ra một lớp mồ hôi.

“Điện, điện hạ, phải làm sao bây giờ?”

Nhìn Ngụy Vương mang theo thái giám Đồng Hiến cùng ba vị đại thần nghênh ngang rời đi, mười tên tông vệ vội vàng vây quanh Triệu Hoằng Nhuân, mỗi người đều lộ vẻ bối rối.

Phải biết, vì để tránh cho các công tử xa hoa phô trương, tổ chế Ngụy quốc quy định, Tông phủ mỗi tháng sẽ cấp cho các công tử một khoản tiền gọi là bổng lộc, mà các công tử thì dùng số tiền này nuôi sống chính mình cùng tông vệ bên cạnh, quy định này vì khống chế chi tiêu trong cung, tránh phô trương xa hoa.

Nhưng bây giờ, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư lệnh cho Tông phủ cắt lương của Văn Chiêu Các, điều đó có ý nghĩa cuộc sống sau này của Triệu Hoằng Nhuận sẽ khó khăn.

Đương nhiên, chết đói là không thể nào, dù có túng quẫn, Triệu Hoằng Nhuận cũng có thể đến chỗ dưỡng mẫu Trầm thục phi ăn chực, hơn nữa Trầm thục phi xưa nay yêu thương hắn nhất định sẽ ngấm ngầm giúp đỡ một ít.

Vấn đề ở chỗ mười tên tông vệ cạnh hắn, nếu đến chỗ Trầm thục phi ăn chực còn mang theo bọn hắn, tin tức này truyền ra ngoài, trong cung sẽ thành chuyện cười.

Hơn nữa, mất đi bổng lộc, sau này Triệu Hoằng Nhuận muốn sai bảo thái giám hoặc cấm quân cũng sẽ thành vấn đề, không phải đối phương không muốn vì công tử làm việc, vấn đề ở chỗ, sau khi xong chuyện, đã là công tử đều phải ban thưởng a?

Không có tiền, ban thưởng cái rắm?!

Đương nhiên, mấu chốt cơ bản nhất chính là, cú đánh này của hắn không những không đánh trúng chỗ đau của phụ vương, mà còn để Ngụy Vương bắt được chân sau, đây là điều Triệu Hoằng Nhuận không thể chấp nhận.

“Hứ! Xem thường hắn!”

Triệu Hoằng Nhuận tức giận vung tay, vẻ mặt ảo não vì mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí.

“Điện hạ, chúng ta còn bắt cá nữa không?” Chử Hanh gãi gãi đầu nhịn không được hỏi.

Phải biết, hắn đối với cá chép đuôi vàng đã sớm thèm nhỏ nước dãi, lúc trước, lo bị Ngụy Vương trách phạt mà không dám ăn, nhưng bây giờ Ngụy Vương đã nói rõ, Triệu Hoằng Nhuận có thể làm bất kỳ điều gì với ngự hoa viên, dù làm cho long trời lở đất.

Cơ hội lớn như vậy, làm sao hắn có thể cưỡng lại.

“Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn! Hai ngày nữa chúng ta sẽ không có cơm ăn!”Tông vệ Trầm Úc lớn tuổi nhất tức giận mắng Chử Hanh, điều này khiến vài tên tông vệ còn lại, cũng đang nghĩ nếm thử cá chép vảy không dám tuỳ tiện mở miệng.

Thấy việc đã đến nước này, Triệu Hoằng Nhuận ngược lại càng tỉnh táo, khoát tay nói với Trầm Úc: “Trầm Úc, việc này do bản điện còn thiếu suy xét, không liên quan đến Chử Hanh, đừng nói hắn nữa... Ngược lại việc đã đến nước này, các huynh đệ cũng nên nếm thử mùi vị của cá chép đuôi vàng.”

Những tông vệ đang thèm chảy nước dãi, vội vàng vớt cá chép trong giỏ ra, xiên vào cành trúc, nướng trên đống lửa.

Nhìn đám không tim không phổi này tươi cười, tính cách chững chạc Trầm Úc, Vệ Kiêu, Lữ Mục ba người đều lắc đầu bất đắc dĩ.

“Tiếp theo điện hạ có tính toán gì không?” Vệ Kiêu trầm giọng hỏi.

Mặc dù đối nghịch với Ngụy Vương là điều đám Vệ Kiêu không dám tưởng tượng, nhưng vì là cận vệ của bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận, vì thế cho dù bát điện hạ có ngang bướng đến đâu, bọn hắn cũng chỉ có thể nghe theo.

Phải biết rằng, quan hệ giữa công tử và tông vệ là người cùng trên một chiếc thuyền, nếu thuyền lật, tông vệ bọn hắn cũng không tốt hơn.

“Chuyện này chúng ta bàn sau.” Lúc nói chuyện, Triệu Hoằng Nhuận liếc mắt nhìn nơi xa, chỉ thấy từ xa có mấy tên thái giám nhìn bọn hắn. Không ngoài dự đoán thì đây là người thái giám Đồng Hiến phái đi giám thị. Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư miệng vàng lời ngọc, nói không ngăn cản bọn hắn, sẽ không cho người ngăn cản bọn hắn.

“Nếu không thì, điện hạ ngài bớt giận?” tông vệ Lữ Mục cười khổ khuyên: “theo cái nhìn của ty chức, chuyện này rất dễ giải quyết, ngài liền cùng bệ hạ nói lời xin lỗi a... Huynh đệ chúng ta đều nhìn ra được, bệ hạ là ưa thích điện hạ, bằng không, hôm nay điện hạ gây ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ sao dễ dàng buông tha?... Điện hạ không biết, nghe nói trước khi điện hạ chào đời, thái tử vô tình bẻ gãy hoa do bệ hạ chăm sóc, bị giam vào Tông phủ ba ngày!”

Trầm Úc cùng Vệ Kiêu nghe vậy liên tục gật đầu.

“Ta đi xin lỗi?” Triệu Hoằng Nhuận không hài lòng liếc nhìn ba người, cau mày nói: “là hắn gây sự trước, còn hủy tấm biển Tiêu Dao các của ta, chuyện tới bây giờ còn muốn ta đi xin lỗi hắn?”

“Xuỵt xuỵt --”

Thấy điện hạ nhà mình dám dùng từ “hắn” để chỉ Ngụy Vương, Trầm Úc vội vàng nhắc nhở hắn nói cẩn thận.

“Đừng nói nữa!” Triệu Hoằng Nhuận phất tay ngăn trở đám tông vệ: “chuyện cho tới giờ há có thể lâm trận lùi bước? Trận đầu là ta thua,... vậy thì chờ đến sau này!”

Thấy bát điện hạ, chủ ý đã quyết, ba tông vệ liếc nhau, chỉ có thể cười khổ.

Sau một nén nhang, Triệu Hoằng Nhuận để mười tên tông vệ mỗi người ăn một con cá nướng, liền dập tắt đống lửa, dẹp đường về các.

Suy cho cùng kế hoạch hôm nay là chọc giận Ngụy Vương, bây giờ thất bại, ở lại đây là không cần thiết, thật sư bắt hết cá? Vậy sau này khi không có cơm ăn thì phải làm sao?

Triệu Hoằng Nhuận cũng không cho rằng phụ vương hắn Triệu Nguyên Tư sẽ nói đùa.

Nhìn thấy bát điện hạ mang theo tông vệ hùng hổ rời đi, mấy tên thái giám đang quan sát từ xa vội đưa tin đến Thủy Cùng điện.

“Hắn rời đi? Trong dự kiến.”

Vừa nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận mang theo tông vệ rời khỏi ngự hoa viên, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cũng không kinh ngạc, từ tốn nói: “kẻ này thông minh, mưu trí khá cao, chỉ tiếc hắn dùng không đúng chỗ!... Chính như lời Hà ái khanh, nếu không quản giáo kẻ này, e rằng sẽ lầm đường lạc lối!”

Thái giám Đồng Hiến từ bên cạnh cẩn thận quan sát Ngụy Vương, thấy bệ hạ cũng không có vẻ tức giận, liền đánh liều, nịnh nọt: “bát điện hạ mặc dù rất có tâm kế, nhưng bệ hạ mới là người thắng trận này.”

“Hừ hừ!” Triệu Nguyên Tư hừ lạnh hai tiếng, có chút hưởng thụ. Trong lòng lại tự nhủ, trẫm là lão tử của hắn, sao có thể không hàng phục được hắn?!

“Bổng lộc bị cắt, hiện tại bát điện hạ nhất định phải đau đầu.” Hà Tương Tự cũng thuận theo ý của Ngụy Vương, vuốt râu cười ha hả nói.

Ngu Tử Khải nghe vậy thở dài: “lần này bát điện hạ nhìn không rõ, bệ hạ chính là Ngụy quốc chi chủ, lòng chứa giang sơn, chỉ mấy món đồ, sao có thể ảnh hưởng đến bệ hạ?”

[Ngươi điên rồi? Ngươi đang đứng bên nào ?]

Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương ánh mắt quái dị mà liếc nhìn đồng liêu, liền vội vàng chuyển chủ đề: “bệ hạ, theo hiểu biết sơ bộ của thần về bát điện hạ, e rằng điện hạ sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Nếu hắn chỉ dừng ở đây, trấm sẽ thấy thất vọng!” Ngụy Vương cười nói: “liền xem nghịch tử kia có bản lãnh gì! Trẫm, muốn xem hắn có thể giở trò gì!”

Thấy Ngụy Vương tựa hồ đối với trận cha con đấu pháp này rất có hứng thú, ba vị đại nhân có chút dở khóc dở cười, muốn thuyết phục lại không dễ mở miệng.

[Trong cung, sợ là muốn loạn...]

Liếc nhìn nhau, ba người thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment