Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 14 - Trầm Thục Phi

Phàm là hoàng đế thì đều có nhiều phi tử, để mà sinh nhiều con cái, cho dù là Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cũng không ngoại lệ, chỉ riêng số phi tử trong hậu cung cũng đã hơn hai mươi người, cũng không phải vì ý nghĩ trái ôm phải ấp, hưởng phúc nhân gian, mà là nghĩa vụ một vị hoàng đế phải làm.

Có câu [bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại] (trong ba tội bất hiếu thì tội không có con cháu lớn nhất), ngay cả như Ngụy Vương cũng không ngoại lệ, nếu như đem tổ tông xã tắc đặt tại vị thứ nhất, vậy xếp ở vị trí thứ hai , nghiễm nhiên là vấn đề con cháu. Về mặt này không những có Tông phủ nhìn chằm chằm, mà cả triều thần cũng sẽ yêu cầu Ngụy Vương nạp phi, vì bảo đảm hoàng thất chính thống huyết mạch không bị đoạn tuyệt.

Dựa theo tổ chế, phi tử trong hậu cung chia làm ngũ đẳng, nhất đẳng tự nhiên là hoàng hậu, mà nhị đẳng, chính là quý phi, quý tần, quý cơ gọi chung là[tam phu nhân], mà tam đẳng lại có thục ái, thục nghi, thục dung, chiêu hoa, chiêu nghi, chiêu dung, tu hoa, tu nghi, tu dung gọi là[cửu tần].

Gộp chung tam đẳng chính là[nhất hậu tam phu nhân cửu tần phi].

Mà xếp vào tứ đẳng có Thục Phi, Tiệp Dư, Dung Hoa, Sung Hoa, Thừa Huy, Liệt Vinh, cuối cùng là ngũ đẳng với Mỹ Nhân, Tài Nhân, Lương Nhân, địa vị không cao như ba đẳng cấp đầu.

Sắc phong phi tử có liên quan đến xuất thân, mà sau khi tiến cung, thì phải dựa vào việc có được Ngụy Vương sủng ái hay không, bất kể là dùng cách gì, từ tranh thủ tình cảm cho đến âm mưu thủ đoạn miễn dành được Ngụy Vương sủng ái thì đều dùng.

Mà Trầm thục phi không những là bát công tử Triệu Hoằng Nhuận dưỡng mẫu, còn là cửu công tử mẹ ruột, lại chỉ được sắc phong tứ đẳng Thục Phi, cũng là vì nàng không thích tranh giành.

Nói chung nữ nhân như vậy, tại một nơi đầy rẫy mưu mô như hậu cung là rất khó lên chức, trừ phi mẫu bằng tử quý, sinh một đứa con trai tốt. Tuy nhiên, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận nổi tiếng ngang bướng ai ai cũng biết, mà cửu công tử Triệu Hoằng Tuyên tuổi lại quá nhỏ, bởi vậy, địa vị Trầm thục phi trong lòng Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cũng không cao, giống như hai đứa con trai, đóng vai trò có cũng được không có cũng được.

Nhưng gần đây, bởi vì Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Ngụy Vương, nên Trầm thục phi cũng dần dần được Ngụy Vương coi trọng, chỉ tiếc Trầm thục phi vẫn luôn ốm yếu nhiều bệnh, phần lớn thời gian đều không thể phục vụ hoàng đế, không cách nào nắm lấy cơ hội quý giá này.

Cho dù như vậy, trong cung vẫn có không ít phi tử đố kỵ với nàng.

Giống như Trần Thục Ái luôn được Ngụy Vương sủng ái, hôm nay mang theo vài tên cung nữ, chạy đến Trầm thục phi[Ngưng Hương Cung], giọng điệu nói chuyện mang vẻ trêu ngươi.

Mặc dù Trầm thục phi không thèm quan tâm đến nàng, nhưng cung nữ tiểu Đào bên cạnh Trầm thục phi, lại rất tức giận.

“Trần Thục Ái thực sự quá đáng! Nếu không phải nương nương ngăn cản, nô tỳ đã đi lên lý luận với nàng.”

Tiểu Đào tay thì dọn dẹp mảnh vỡ khắp nơi, miệng thì phẫn uất nhắc đi nhắc lại.

“Được rồi.” Trầm thục phi mỉm cười khuyên nhủ.

Kỳ thật Trầm thục phi cũng không hồ đồ, Trần Thục Ái hôm nay tới Ngưng Hương Cung, đơn giản vì mấy ngày qua Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư không đến tẩm cung của nàng, nên đổ bình dấm mà thôi.

Phải biết rằng với tư cách là một trong những phi tần được Ngụy Vương sủng ái, đối thủ của Trần Thục Ái cũng chỉ có vài người, còn Trầm thục phi ở trong mắt nàng chỉ là tiểu nhân vật không quan trọng.

Thật không nghĩ tới, vì Triệu Hoằng Nhuận dần dần được Triệu Nguyên Tư sủng ái, nên địa vị Trầm thục phi trong lòng Ngụy Vương cũng dần dần tăng lên, dù cho Trầm thục phi vẫn không cách nào làm chuyện phòng the, nhưng Triệu Nguyên Tư vẫn vui vẻ chạy đến Ngưng Hương Cung, nghe Trầm thục phi kể một số điều thú vị về Triệu Hoằng Nhuận.

Mà hôm qua, theo tin đồn trong cung, Ngụy Vương ngay từ đầu là tới chỗ Trần Thục Ái, cũng không biết vì sao, nửa đường đổi ý tới Ngưng Hương Cung, khiến cho Trần Thục Ái rất tức giận.

Lần này, ân oán đã kết, Trần Thục Ái hôm nay cố ý chạy đến Ngưng Hương Cung rõ ràng là vì trút giận, mắng Trầm thục phi thân thể có bệnh, còn muốn tiếp cận Ngụy Vương, rõ ràng là không có lòng tốt, làm tiểu Đào mấy lần muốn lên tranh cãi với nàng mà mặc kệ tôn ti.

Mà quá đáng nhất chính là, Trần Thục Ái lúc rời đi còn cố ý làm vỡ chiếc bình sứ của Trầm thục phi.

Bởi vì cơ thể yếu ớt, tay chân cùng bụng của Trầm thục phi rất lạnh, vì làm ấm người, Trầm thục phi để tiểu Đào đốt than trong mỗi chiếc bình sứ, dùng vải bông bọc bên ngoài làm vật sưởi ấm.

Thời gian sử dụng ngày càng nhiều, Trầm thục phi cũng dần dần luyến tiếc chiếc bình sứ kia, không muốn thay đổi, không ngờ, trực tiếp bị Trần Thục Ái làm vỡ.

Nhưng mà Trầm thục phi là nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng hiểu vì sao Trần Thục Ái tức giận, thế là cũng không muốn cãi nhau với Trần Thục Ái, ngược lại nhiều lần căn dặn tiểu Đào, không được nói cho con trai cả Triệu Hoằng Nhuận biết chuyện này, dù sao bát công tử Triệu Hoằng Nhuận mấy ngày nay đang bận đấu pháp với Ngụy Vương.

“Người nha, đối với những kẻ đó quá khách khí rồi!”

Tiểu Đào tức giận phàn nàn.

“Được rồi được rồi, chuyện đã qua, không cần nhắc lại, đúng, bữa trưa hôm nay Nhuận nhi có lẽ sẽ tới, ngươi để công công phụ trách cơm nước chuẩn bị thêm một phần...”

“Nô tỳ đã biết.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, mặc dù con trai không nói nhưng mà Trầm thục phi lại hiểu được, thời gian mấy ngày nay của Triệu Hoằng Nhuận chắc chắn không dễ dàng gì, dù sao bổng lộc cũng đã bị cắt.

Quả nhiên, khi đến giờ ăn, Triệu Hoằng Nhuận liền đến chỗ mẫu phi ăn chực.

“Nương, tiểu Tuyên đâu?” Không thấy đệ đệ Hoằng Tuyên, Triệu Hoằng Nhuận hỏi.

“Đương nhiên là ở Cung Học, ngươi cho rằng hắn giống ngươi sao!” Trầm thục phi đưa tay phải ra, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên trán Triệu Hoằng Nhuận, khuyên nhủ: “Nhuận nhi, vi nương hiểu được ngươi trời sinh thông minh, nhưng cho dù như thế, ngươi cũng đừng kiêu ngạo, vẫn phải đi Cung Học nha...”

“Cung Học có thể học được cái gì? Tất cả đại học sĩ đều là một đám “chi hồ giả dã”(chỉ biết nói), không đi cũng được!”

“Ngươi!...Quên đi, ngươi cũng đã lớn, cánh cũng đã cứng, mẫu thân nói mà ngươi cũng không nghe rồi....” Trầm thục phi cố ý bày ra dáng vẻ[ngươi đã lớn cũng không cần lão nương nữa].

Dọa Triệu Hoằng Nhuận vội vàng nịnh nọt lấy lòng: “hài nhi đã biết, ngày khác ta liền đi Cung Học một chút, được không?”

Trầm thục phi lúc này mới hài lòng, mỉm cười, gọi nhi tử ngồi vào vị trí dùng cơm.

Triệu Hoằng Nhuận vừa ngồi xuống ghế, chợt phát hiện mẫu phi không dùng bình sứ sưởi ấm, liền hỏi: “nương, bình sứ người vẫn dùng đâu rồi?”

Tiểu Đào nghe vậy định nói chuyện đã xảy ra, lại thấy Trầm thục phi chăm chú nhìn mình, liền không dám lắm miệng.

“À, mẫu thân vô ý làm vỡ.” Trầm thục phi thản nhiên giải thích.

Triệu Hoằng Nhuận đang dùng đũa gắp một miếng thịt kho tàu, nghe vậy dừng động tác lại. Hắn biết rõ dưỡng mẫu là một người cẩn thận, làm sao có thể lỡ tay làm vỡ chiếc bình sứ mà người luôn coi như bảo bối.

Nhìn sang lại thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của tiểu Đào, Triệu Hoằng Nhuận lập tức hiểu ra.

Suy nghĩ một chút, đây chính là người khiến Ngụy Vương tức sùi bọt mép, lại có thể khiến ba vị đại thần đương triều đau đầu nhức óc, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, sao có thể dễ dàng bị lừa?

“Mảnh vỡ ở chỗ nào? Để hoàng nhi nhìn một chút?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt nói.

“Có gì đâu mà nhìn?” Trầm thục phi tự nhiên biết rõ mảnh vỡ do vô tình hay cố ý là hoàn toàn khác nhau, sao có thể để Triệu Hoằng Nhuận xem qua, chỉ nói đã mang đi bỏ.

Chỉ như thế, Triệu Hoằng Nhuận càng chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Sau bữa trưa, Triệu Hoằng Nhuận cùng Trầm thục phi hàn huyên vài câu, kể chuyện mấy ngày nay hắn làm cách nào quấy rối Thuỷ Cùng điện, Trầm thục phi nghe hắn kể mà một bên nói hắn “bất học vô thuật”, một bên lại cười hết sức vui vẻ.

Bởi vì Trầm thục phi cơ thể suy yếu, cứ đến buổi trưa là phải chợp mắt, bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có ở lâu, thấy Trầm thục phi lộ vẻ mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ.

Thấy vậy, Trầm thục phi cũng không ngăn cản, chỉ sai tiểu Đào đi tiễn Triệu Hoằng Nhuận, dù sao thì nhi tử đã bị phụ thân hắn cắt mất bổng lộc, nên thường xuyên đến Ngưng Hương Cung ăn chực, bởi vậy Trầm thục phi không lo không gặp được hắn.

Tiểu Đào đưa Triệu Hoằng Nhuận ra tận cửa, đang định trở về, thì bị Triệu Hoằng Nhuận gọi lại.

“Tiểu Đào, rốt cuộc bình sứ làm sao mà vỡ?”

“Hả?” Tiểu Đào ngẩn người, trong lòng nhớ lại Trầm thục phi căn dặn, không dám nói thật với Triệu Hoằng Nhuận: “Thục phi nương nương không phải đã nói rồi sao, là nương nương.... Không cẩn thận đánh vỡ.”

“Có thật không?” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nói: “tiểu Đào, trong chốn cung đình này, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Nếu bản điện muốn đi nghe ngóng, làm sao không nghe thấy gì? Chỉ là sớm muộn khác nhau thôi.... Ngươi nói đi, tiểu Đào.”

Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói như vậy, tiểu Đào do dự một chút, liền đem chuyện Trần Thục Ái đến Ngưng Hương cung gây sự kể lại.

“Ồ? Thật sao!” Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Nhìn thấy thế, tiểu Đào không khỏi có chút bối rối, nàng cũng mười phần hiểu rõ vị này tính tình, vội vàng hỏi: “điện hạ, ngài sẽ không... Sẽ không muốn làm gì a? Ngài cũng đừng gây chuyện, nếu không nương nương sẽ trách nô tỳ.”

“Yên tâm, yên tâm.” Triệu Hoằng Nhuận cười ha hả nói.

“Như thế thì tốt.” Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm, hướng Triệu Hoằng Nhuận hành lễ, sau đó quay vào trong.

“Người ta đã đánh tới cửa, làm gì có chuyện không đánh trả?” Quay đầu Ngưng Hương Cung, Triệu Hoằng Nhuận khẽ lắc đầu.

Hai tay chắp sau lưng, Triệu Hoằng Nhuận, lẩm bẩm trở về Văn Chiêu Các.

“Hừ! Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, ta còn đang suy nghĩ nên ra tay từ phi tử nào trong hậu cung để phụ vương gặp phiền phức, Trần Thục Ái đã tự động đưa tới cửa... Vậy trước tiên bắt nàng khai đao!”

[Đám người Trầm Úc đưa đề nghị thật kém, cho rằng bắt chút gà vịt thả trong ngự hoa viên liền có thể làm cho phụ vương đổi ý sao? Hừ! Muốn làm thì phải làm cho lớn! Trực tiếp quấy cho hậu cung không yên bình, để những phi tử kia tranh nhau đi tố cáo, làm cho phụ vương ban đêm không tìm được chỗ ngủ!!]

[Đây gọi là rút củi đáy nồi!!]

“Ngài liền chuẩn bị ngủ ở Văn Đức điện đi, phụ vương đại nhân! Oa ha ha ha --”

Phụ tử đại chiến, trận thứ hai mở màn!

Bình Luận (0)
Comment