Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 17 - Làm Lớn Chuyện

[Xem ra, hôm nay bát công tử không có ý định tới Thủy Cùng điện...]

Trong Thủy Cùng điện, ba vị đại thần chờ đến buổi chiều cũng không thấy bát công tử Triệu Hoằng Nhuận lộ diện, đây rõ ràng là một việc đáng giá để ăn mừng, nhưng không biết vì sao, bọn hắn lại có cảm giác mất mát khó hiểu.

Lại nói, hôm nay bọn hắn có hiệu suất làm việc cực kỳ thấp, trong lúc làm việc khó tránh khỏi sẽ quay đầu nhìn cửa sổ, xem xem bát công tử có đứng bên ngoài cười hì hì nhìn bọn hắn.

Đáng tiếc, không có bóng dáng bát công tử ngoài của sổ.

Tịch mịch... Bọn hắn lại cảm giác một sự tịch mịch trong lòng.

[Thực sự là đứa trẻ tồi...]

Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cười một cái tự giễu.

Là một đại học sĩ, tại Thủy Cùng điện trợ giúp Ngụy Vương xử lý tấu chương đã nhiều năm, đây là lần đầu không chuyên tâm làm việc.

Quay đầu nhìn phía đối diện Ngu Tử Khải, Lận Ngọc Dương buồn cười phát hiện vị đồng liêu này giống như đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nhưng trên thực tế, hai chồng tấu chương trước mặt lại không giảm bớt chút nào.

Lại nhìn sang trung thư lệnh Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương cảm giác tinh thần của vị lão đại này chẳng ra sao cả, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng cần uống trà để nâng cao tinh thần, nào có mạnh mẽ như lúc quỳ trước mặt Ngụy Vương cầu xin cáo lão hồi hương?

[...Thực sự là đứa trẻ tồi.]

Lận Ngọc Dương lắc đầu.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy đương kim Ngụy Vương nói một câu.

“Xem ra Hoằng Nhuận hôm nay không định tới ...”

Lận Ngọc Dương mơ hồ cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ, sau khi Ngụy Vương nhắc tới bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận, hắn cùng hai vị đồng liêu đều phấn chấn tinh thần.

“Bệ hạ chớ có buông lỏng cảnh giác!” Hà Tương Tự vuốt râu nhắc nhở.

“Vi thần cho là, bát điện hạ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ...” Ngu Tử Khải vẫn cho ý kiến như cũ .

[Này này này, các ngươi còn có cốt khí không? Mấy ngày trước bị bát điện hạ trêu chọc, từng người đều làm ra vẻ phiền muộn không thôi...]

Nghĩ vậy, nhưng Lận Ngọc Dương lại nhịn không được cũng nói: “thần cho rằng, bát điện hạ là đang suy nghĩ bước kế tiếp!”

Quân thần 4 người nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười.

Đùa vui một chút, làm hiệu suất xử lý công việc lại tăng nhanh không ít.

Nhìn một màn này, thái giám Đồng Hiến thực sự không nhịn được cười, nhưng lại không dám cười, đành phải cúi đầu nín xuống.

Không biết qua bao lâu, có một tên thái giám vội vã đi vào Thủy Cùng điện, phịch một tiếng quỳ trước long án.

“Bệ hạ, việc không ổn rồi, bát điện hạ cùng Trần Thục ái đánh nhau.”

[U Chỉ cung Trần Thục ái?]

[Bệ hạ yêu thích nhất Trần Thục ái?]

[Bát điện hạ tại sao lại cùng Trần Thục ái đánh nhau? Mặc dù hành vi của bát công tử luôn kỳ lạ, nhưng không giống người sẽ làm chuyện này nha.]

Ba vị đại thần cùng vểnh tai lắng nghe, mặc dù chuyện này là chuyện nhà của bệ hạ, bọn hắn không có tư cách xen vào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn hắn ở bên nghe lén.

“Trần Thục ái? Triệu Nguyên Tư đặt bút lông xuống, không hiểu hỏi: “ vì sao Hoằng Nhuận lại cùng Trần Thục ái đánh nhau?”

Vừa dứt lời, thái giám Đồng Hiến ở bên nhỏ giọng nói: “bệ hạ, lão nô có lẽ biết một hai...” Nói xong, hắn liền đem chuyện buổi sáng hôm nay Trần Thục ái dẫn theo một đám cung nữ đến Ngưng Hương Cung gặp Trầm thục phi nói cho Ngụy Vương.

Ít ai biết rằng, thái giám Đồng Hiến ngoại trừ làm tổng quản trong hoàng cung, vẫn là thủ lĩnh đứng đầu một cơ cấu giám sát, thay Ngụy Vương giám sát toàn bộ hoàng cung.

Không ngoa khi nói bất kỳ chuyện gì trong hoàng cung, cho dù cực kỳ kín đáo, Ngụy Vương có lẽ không biết, nhưng lại không giấu diếm được Đồng Hiến.

“Trần Thục ái sáng đi Ngưng Hương Cung?” Ngụy Vương nghe xong liền hiểu được chuyện gì xảy ra, dù sao Trần Thục ái có tiếng ngang ngược, thường ngày hắn cũng nghe thấy.

Theo hắn đoán, Trần Thục ái làm gì đó tại Ngưng Hương Cung, cho nên, buổi chiều Triệu Hoằng Nhuận mới tìm tới cửa.

“Đồng Hiến, ngươi đi xem.” Trầm tư một hồi, Triệu Nguyên Tư nói.

“Rõ.” Đồng Hiến khom người một cái, nhỏ giọng hỏi: “bệ hạ, ngài không đi sao?”

“Trẫm... Trẫm sẽ không đi.” Ngụy Vương không vui trừng mắt Đồng Hiến, trong lòng thầm nghĩ ngươi là đang làm trẫm khó xử đúng không?

Đúng thế, một bên là ái phi, một bên là nhi tử hắn yêu thích, có câu lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ngươi nói trẫm phán quyết chuyện này như thế nào?

Còn không bằng đứng ở bên ngoài, để Đồng Hiến đi phụ trách vẫn hơn.

Đồng Hiến cung kính cáo lui.

Hắn cũng không phải ngu ngốc mới hỏi Ngụy Vương một câu ngu xuẩn như vậy, hắn chỉ muốn thăm dò mà thôi, muốn biết trong lòng vị này, Trần Thục ái cùng bát công tử địa vị ai cao hơn.

Chỉ khi biết rõ điểm này, hắn mới xử lý vấn đề dễ dàng được.

Nhưng Ngụy Vương trả lời lại làm cho Đồng Hiến giật mình: bát công tử Triệu Hoằng Nhuận chỉ dùng nửa tháng ngắn ngủi đã khiến địa vị trong lòng Ngụy Vương lại cao như vậy.

Lúc Ngụy Vương đang nóng lòng chờ tin, Đồng Hiến đã mang theo thái giám báo tin cùng mấy chục tên tuần tra cấm vệ chạy tới U Chỉ cung.

Một nén nhang sau, Đồng Hiến đã đến U Chỉ cung, nhưng vừa bước vào tiền điện, liền trợn mắt há mồm.

Là một trong những phi tần được Ngụy Vương yêu thích, đồ trang trí và cách bài trí trong U Chỉ cung vẫn luôn xa hoa, nhưng hôm nay Đồng Hiến đang nhìn thấy cái gì?

Hắn chết lặng khi thấy U Chỉ cung tiền điện bị đập tan nát, ngoại trừ những cây cột nguyên vẹn, tất cả đồ vật khác đều chỉ còn mảnh vỡ.

[Bát điện hạ lại...]

Đồng Hiến không kịp nghĩ nữa, bởi vì hắn nghe được một câu càng làm hắn khiếp sợ.

“Điện hạ bị thương!”

“Trần Thục ái ngang nhiên dám hành hung điện hạ!”

[Cái gì? Bát điện hạ bị thương?]

Đồng Hiến càng thêm lo lắng, vội vàng từ trong ngực lấy ra Ngụy Vương kim bài, giọng the thé hô: “dừng tay! Bệ hạ kim bài ở đây, tất cả đều dừng tay lại!”

Lúc này trong điện mới yên tĩnh lại, nhìn thấy kim bài trong tay Đồng Hiến, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Mắt Đồng Hiến nhìn qua một lượt, chỉ thấy từ trước đến nay vênh váo hống hách Trần Thục ái, bây giờ mặt mũi hoảng sợ ngồi trên mặt đất, trong cả đại điện, chỉ có bát công tử Triệu Hoằng Nhuận ngạo nghễ mà đứng.

“Tê...”

Đồng Hiến cẩn thận nhìn bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, kinh hãi hít vào, vì hắn thấy rõ trên cổ cùng mặt của Triệu Hoằng Nhuận có mấy vết máu, vừa nhìn là biết bị nữ nhân cào.

Kết hợp với việc Trần Thục ái sợ hãi ngồi trên mặt đất, Đồng Hiến đại khái đoán được việc gì xảy ra.

“Điện... hạ? Nhanh, nhanh truyền ngự y...”

Thấy Triệu Hoằng Nhuận có ý quỳ xuống hành lễ với kim bài, Đồng Hiến vội vàng thu hồi kim bài, bước lên đỡ lấy Triệu Hoằng Nhuận, lo lắng hô cấm vệ đi mời thái y.

Công tử bị thương, đây chính là đại sự!

Nhưng mà, Triệu Hoằng Nhuận vẫn giữ thái độ không nóng không vội, cười ha hả nói với Đồng Hiến: “chuyện này không vội, Đồng công công tới đây, chắc là phụng lệnh phụ vương mà đến?”

Nghe xong câu này, Trần Thục ái giống như tìm được chỗ dựa, đứng dậy, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận cắn răng nói: “Đồng công công, bát công tử không có tôn ti, đến chỗ bản cung hành hung... Ngươi nhìn, nhìn U Chỉ cung của bản cung, đều bị đập thành dạng gì?... Bệ hạ đâu? Bản cung muốn gặp bệ hạ!”

“...” Nhìn Trần Thục ái tóc tai bù xù, Đồng Hiến không khỏi có chút đau đầu, quay đầu nhìn về Triệu Hoằng Nhuận, thận trọng nói: “điện hạ, U Chỉ cung là Trần Thục ái tẩm cung, bị ngài đập thành thế này, không hay lắm...”

“Đập?” Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: “bản điện đập cái gì?”

“Còn không phải...” Đồng Hiến nhìn tiền điện bừa bãi, muốn nói lại thôi.

Đoán được Đồng Hiến tâm tư, Triệu Hoằng Nhuận mặt không đổi sắc nói: “ồ, đây là do bản công tử không cẩn thận trượt tay mà thôi.”

“Trượt tay...”

Đồng Hiến còn chưa kịp hiểu, đã thấy Trần Thục ái thở hổn hển mắng: “hắn đang trả thù! Trả thù bản cung làm vỡ... Không, là vô ý trượt tay Trầm thục phi bình sứ, chắc chắn là hắn đang trả thù! Trả thù!”

Hai lần đều nghe được[trượt tay], Đồng Hiến sắc mặt trầm ngâm

Vị thái giám này hầu hạ Ngụy Vương nhiều năm đương nhiên không phải hạng người vô năng, hắn có thể đoán đươc một phần chân tướng.

Chẳng qua là Trần Thục ái ỷ được bệ hạ sủng ái, vênh váo tự đắc, đến Ngưng Hương Cung làm chuyện bát điện hạ không thích, cho nên bát điện hạ lập tức mang theo tông vệ đến trả thù.

Đúng, trả thù!

Đồng Hiến khó xử nhìn Triệu Hoằng Nhuận “điện hạ cho dù trượt tay, cũng không đến mức biến U Chỉ cung thành như vậy đi?”

“Ha ha, đương nhiên không chỉ tay trượt, bản chân ta cũng trượt, cả người đều trượt, ngay cả tông vệ sau lưng cũng trượt... A, giống như Trần Thục ái nói, vô ý, là vô ý đúng hay không?”

[Trần trụi trả thù...]

Đồng Hiến cười khổ lắc đầu, hắn vốn tưởng bát điện hạ cùng Trần Thục ái ầm ỹ một hồi, không nghĩ tới, toàn bộ tiền điện của U Chỉ cung đều bị hủy, liền mặt bát điện hạ cũng bị thương.

[Cái này, làm sao mà xử?]

Đồng Hiến lập tức nhức đầu, nói: “chuyện này can hệ trọng đại, lão nô không dám tự quyết, không bằng...”

Hắn vốn muốn nói không bằng để bệ hạ quyết định, không ngờ được, Triệu Hoằng Nhuận lại ngắt lời hắn.

“Đồng công công không cách nào phán quyết cũng không sao, vì bản công tử đã sớm báo cho Tông phủ, người bên Tông phủ sắp đến rồi.”

[Tông phủ?]

Đồng Hiến nghe vậy cảm thấy không ổn, hắn nhìn vết thương trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, há to miệng.

[Xong, lớn chuyện rồi...]

Bình Luận (0)
Comment