Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 2 - Quái Thơ Và Lời Phản Đối

[Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!]

Đám người trong điện Văn Đức bị dọa đến quỳ trên đất, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư tức giận nắm lấy tay vịn của long ỷ, không chịu buông tay.

Đương nhiên, Hắn hiểu được bát công tử Hoằng Nhuận muốn biểu đạt gì qua quái thơ: ta Hoằng Nhuận không nghĩ tới muốn làm thái tử, các ngươi làm gì là chuyện của các ngươi, ta về ngủ .

Mặc dù vì tuổi tác, Triệu Nguyên Tư cũng không có đem bát tử Hoằng Nhuận đặt trong danh sách hoàng trữ. Còn nữa, bát tử Hoằng Nhuận ám chỉ muốn rời khỏi việc tranh đoạt hoàng vị, điều này cũng có lợi cho hoàng gia ổn định, giảm mạnh trình độ kịch liệt khi tranh đoạt ngôi vị đế vương, với tông tộc, với quốc gia, cũng là một chuyện tốt.

Nhưng vấn đề là Hoằng Nhuận cứ như vậy hời hợt ám chỉ sẽ rời khỏi hoàng trữ tranh đoạt, khiến Triệu Nguyên Tư có cảm giác khó mà chấp nhận.

Đây chính là hoàng vị, Đại Ngụy quyền lực tối cao, dựa vào cái gì ngươi, Triệu Hoằng Nhuận liền tiện tay vứt bỏ? Giống như đang vứt bỏ một đôi giày hỏng?

Mà để cho Triệu Nguyên Tư khó mà bỏ qua, vẫn là trong quái thơ[ha ha] hai chữ này khiến cho Ngụy Vương cảm nhận được một loại mỉa mai lớn lao!

Ý nghĩa của câu thơ kia phảng phất như là: ha ha ha, ta Triệu Hoằng Nhuận khinh thường hoàng vị, loại đồ vật này, để các ngươi đi tranh đi đoạt thôi, ta về ngủ.

Đúng vậy, khinh thường!

Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư từ câu[ha ha] cảm thấy được sự khinh thường, đây là điều hắn không thể chịu được!

Dù sao Đại Ngụy hoàng vị là tổ tông họ Triệu lưu lại cơ nghiệp, các đời đế vương, tông tộc vì tổ tông cơ nghiệp mà cố gắng, dựa vào cái gì mà ngươi Triệu Hoằng Nhuận coi hoàng vị không quan trọng? Có phải hay không tổ tông cơ nghiệp trong mắt ngươi không đáng nhắc tới?

“Cuồng vọng! Cuồng vọng!” Triệu Nguyên Tư vỗ long ỷ, tức giận mắng: “đem nghịch tử quái thơ xé cho trẫm!”

Tên tiểu thái giám đang muốn xé tờ giấy kia, chợt nghe trong điện có người vội kêu lên: “đừng xé!”

Tiểu thái giám nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện người gọi hắn lại là lục công tử, nổi danh kinh thành[Kỳ Lân Nhi], Hoằng Chiêu.

Thấy vậy Triệu Nguyên Tư cũng là buồn bực, nghi ngờ nhìn công tử được mình thương yêu nhất, Triệu Hoằng Chiêu.

Chỉ thấy Hoằng Chiêu chắp tay nói: “phụ vương, có thể hay không ban bài thơ đó cho hoàng nhi?”

Không đợi Triệu Nguyên Tư nói chuyện, cùng Hoằng Nhuận quan hệ thân thiết, Hoằng Tuyên không nhìn nổi, giọng nói mang vẻ tức giận: “Lục Hoàng huynh có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn để bát ca tiếp tục bị xấu hổ sao?”

Triệu Hoằng Chiêu nghe vậy mỉm cười, nhìn Hoằng Tuyên nói: “cái gì gọi là tiếp tục bị xấu hổ? Mặc dù thể thơ trong bài thơ của Bát hoàng đệ kỳ quái, ý thơ vần thơ không sai, trong mắt của ta, bài thơ này vô cùng tốt. Cái gì gọi là bị xấu hổ?... Trong bài thơ kia có sự tiêu sái, ý cảnh cao, cửu đệ, ngươi chưa thể hiểu được.”

Thấy Triệu Hoằng Chiêu không có ý bỏ đá xuống giếng, Hoằng Tuyên trong lòng thở phào, thế nhưng có chút không hài lòng với câu nói của lục ca, lẩm bẩm: giả bộ cái gì, Triệu Hoằng Chiêu ngươi cũng chỉ lớn hơn ta năm tuổi thôi!

Lời của Triệu Hoằng Chiêu, khiến các Đại học sĩ sững sờ, ngay cả Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cũng cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Nguyên Tư phất tay để đám người bình thân, sau đó hỏi: “Hoằng Chiêu, ngươi nói bát đệ ngươi viết tốt?”

“Không phải tốt, là vô cùng tốt!” Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu nói: “phụ vương chắc là vì một câu cuối cùng mà tức giận, nhưng theo hoàng nhi thấy, một câu cuối cùng, lại là vẽ rồng điểm mắt! Vô luận là câu[Thế nhân đều nói công tử tốt, ngờ đâu công tử cũng khó khăn], vẫn là[thứ dân không lên ta đã lên, thứ dân đã ngủ ta không ngủ], cũng không bằng một câu cuối cùng[ha ha, theo hắn đi thôi]! Nhất là [ha ha] hai chữ, quả thực là thần lai chi bút, hàm ý phi phàm, dư vị vô cùng, dù ngàn vạn chữ cũng khó có thể diễn tả hai chữ [ha ha] hàm ý.”

Nhìn Triệu Hoằng Chiêu biểu lộ, tất cả Đại học sĩ đều yên lặng, mới vừa rồi còn bởi vì... câu thơ này mà tức giận Triệu Nguyên Tư cũng không khỏi tỉ mỉ đánh giá lại.

Phải biết Triệu Hoằng Chiêu là trời sinh Kỳ Lân Nhi, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tài cao học rộng không thua kém gì những cái kia Đại học sĩ, những thơ từ do hắn viết, được kẻ sĩ tôn sùng, ngay cả Hàn Lâm viện thái sử lệnh Vương Lâm Tông cũng kinh hô: lại có người trời sinh đã biết a?

Bất kể cái tin đồn này có phải khuếch đại hay không, không thể phủ nhận, lục công tử Triệu Hoằng Chiêu được ca tụng là Đại Lương kiệt xuất nhất tài tử, danh tiếng trong sĩ nhân cũng hơn xa mấy vị công tử còn lại, cho dù là Hàn Lâm viện những Đại học kia cũng không dám nói rằng có đủ tư cách làm giảng sư cho vị Kỳ Lân nhi này.

Mà Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cũng bởi vì vậy mà đối với hắn yêu thương vô cùng, bằng không, Triệu Hoằng Chiêu năm nay mười tám tuổi, đã sớm có thể xuất các khai phủ, làm gì còn phải ở lại trong cung. Ngụy Vương sở dĩ lưu đứa con trai này lại trong cung, chính là vì không nỡ để hắn rời đi thôi.

Chưa kể, sau khi Triệu Hoằng Chiêu phân tích, Triệu Nguyên Tư lần nữa đọc lại quái thơ, đúng là cảm nhận được mấy phần hàm ý tự do phóng khoáng. Chính như Hoằng Chiêu nói, hai chữ [ha ha] kia bỏ qua ý trào phúng không nói, thật đúng là [dù có ngàn vạn lời cũng không đủ để nói].

Vốn dĩ Triệu Nguyên Tư cảm thấy bài quái thơ này cũng chỉ có câu[thứ dân không lên ta đã lên, thứ dân đã ngủ ta không ngủ] xuất sắc nhất, nhưng sau khi cảm nhận lại, câu thơ này đúng là không sánh được hai chữ [ha ha].

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều tán thành lời của Lục điện hạ, càng nhiều người tỏ ra xem thường, tỉ như những vị Đại học sĩ kia, bọn hắn liền không cảm thấy bài thơ này có cái gì xuất sắc, thơ thể quái dị, vần điệu không nhiều, số từ trong câu thì kỳ quái, có bốn chữ, có sáu chữ, có bảy chữ, là một đống lộn xộn vô nghĩa, rắm chó không kêu.

Nhưng bọn hắn cũng không nói nhiều, theo bọn hắn nghĩ, Triệu Hoằng Chiêu chỉ muốn giảng hòa mà thôi, dù sao Triệu Hoằng Nhuận quái thơ để Ngụy Vương giận tím mặt, ai sẽ đi vạch trần, coi lời này là thật?

Đối với điều này, Triệu Hoằng Chiêu chỉ có thể lắc đầu , hắn chỉ có thể nói những người này không đủ trình độ, không thể nào hiểu được thơ của bát hoàng đệ cao thâm mạt trắc.

Một bên cẩn thận đem tờ giấy kia gấp gọn, thu vào trong tay áo, một bên Triệu Hoằng Chiêu suy nghĩ khi nào thì đi bái phỏng Bát đệ, mặc kệ người khác nghĩ gì, nhưng phong cách thơ mới lạ này khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Một bài《 văn đức điện loạn phú》đưa tới náo động, cứ như vậy bị Triệu Hoằng Chiêu hóa giải, trong điện đám người coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng bởi vì chuyện này, Triệu Nguyên Tư cũng dần dần đối với nhi tử thứ tám Triệu Hoằng Nhuận sinh ra hứng thú.

Hắn bỗng nhiên muốn nhìn Triệu Hoằng Nhuận《 quốc phú luận》, xem xem đệ bát tử có xuất sắc giống như hắn thương yêu nhất nhi tử Triệu Hoằng Chiêu nói hay không.

Bất quá, hắn cũng không dám lại để cho người khác đọc, miễn cho lại xuất hiện rắc rối gì.

Thế là, Ngụy Vương mượn việc kiểm tra mấy vị hoàng nhi thành quả, chầm chậm đi rới bàn của bát tử Hoằng Nhuận, ra vẻ không để ý chút nào, tiện tay cầm lên trang giấy còn lại.

Nhưng chỉ liếc qua một cái, vị Ngụy Vương này liền nhíu mày.

Lần này không phải viết hay hay không hay, mà là bát tử Hoằng Nhuận《 quốc phú luận》 thực sự viết quá đơn giản, toàn thiên chỉ có bốn chữ, [Dân Phú quốc cường].

Nhất định làm qua loa đại khái.

“Rắm chó không kêu!” Triệu Nguyên Tư nhẫn nhịn không được lẩm bẩm một câu, thầm nghĩ trong lòng hoàng nhi Triệu Hoằng Chiêu phân nửa là nhìn lầm, cái này bát tử Hoằng Nhuận nào giống như có cái gì tài học? Rõ ràng là một cái bao cỏ!

Nhưng khi Triệu Nguyên Tư thở phì phò chuẩn bị đem bát tử Hoằng Nhuận ném sau đầu, định đi kiểm tra bài thi của vài vị công tử còn lại, hắn bỗng nhiên nhận ra được cái gì đó, cầm tờ giấy kia lên, cẩn thận nhìn lại.

[Dân Phú quốc cường?]

Nhìn kỹ mấy lần, Ngụy Vương ngây ngẩn cả người.

Phải biết, thế tục phổ biến là[quốc phú dân cường], mà bát tử Hoằng Nhuận viết là [dân phú quốc cường], mặc dù chỉ đổi vị trí hai chữ, nhưng hàm ý trong đó, lại hoàn toàn khác biệt .

Nhưng hắn không đi sâu vào vấn đề này, một bên thấp giọng lẩm bẩm “rắm chó không kêu”, dùng lời này để che mắt người trong điện, một bên lặng lẽ đem tờ giấy nhét vào trong ống tay áo.

Bởi vì bốn chữ kia, can hệ quá lớn!

Đám người trong điện đều bởi câu nói “rắm chó không kêu” mà trong lòng cười thầm, cho rằng bát công tử Hoằng Nhuận lại viết vớ vẩn văn chương, lại rất ít người chú ý tới Triệu Nguyên Tư đem tờ giấy kia thu vào trong ống tay áo, tỉ như hoàng thứ tử [Ung Vương] Hoằng Dự, tam công tử[Tương vương] Hoằng Cảnh, cùng với lục công tử Hoằng Chiêu.

Không thể không nói, sau khi đọc qua câu [dân phú quốc cường] của Hoằng Nhuận, các bài《 quốc phú luận》của các công tử còn lại, để cho Triệu Nguyên Tư có chút nhàm chán, vô luận là thánh nhân học thuyết, vẫn là tương đối bá đạo [dùng võ cường quốc kế sách], hoặc là phân tích triều đình chính sách lợi và hại, dù là viết tinh tế đi nữa, đều để Ngụy Vương có cảm giác nhàm chán.

Mà được Triệu Nguyên Tư sủng ái lục tử Hoằng Chiêu, hắn viết cường quốc luận cũng là xuất sắc nhất, nói trúng những điểm lợi và hại của chính sách triều đình. Nhưng dù như vậy, cũng không ngăn nổi bài văn vẻn vẹn bốn chữ của Triệu Hoằng Nhuận.

Đương nhiên, dù vậy, khảo thí lần này Triệu Nguyên Tư vẫn chọn bài văn của lục tử Hoằng Chiêu là bài văn xuất sắc nhất, để các công tử cùng các Đại học sĩ truyền nhau đọc.

Dù sao bát tử Hoằng Nhuận bốn chữ kia, Triệu Nguyên Tư cảm thấy không thích hợp nói ra.

Nhưng có một điều mà Ngụy Vương đã xác định, đó chính là, bát tử Hoằng Nhuận, giống như lục tử Hoằng Chiêu nói, thực sự có tài!

Khảo thí hoàn tất, Ngụy Vương ban thưởng cho mấy vị công tử có văn chương xuất sắc, đồng thời cũng ban thưởng các Đại học sĩ có công dạy dỗ, sau đó, Triệu Nguyên Tư liền để bọn hắn lui xuống.

Ngồi trên long ỷ, bên cạnh chỉ có thái giám Đồng Hiến, lúc này, Triệu Nguyên Tư lại nhịn không được lấy ra tờ giấy kia, tập trung tinh thần xem trên giấy viết [dân phú quốc cường] bốn chữ.

Cũng không biết qua bao lâu, thái giám Đồng Hiến ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: “bệ hạ, đã đến giờ, nên di giá Thủy Cùng điện.”

“Ừm.” Ngụy Vương gật đầu một cái.

Thủy Cùng điện, là nơi Ngụy Vương xử lý triều chính, phê duyệt tấu chương, có hàm ý “không làm gì mà cai trị” , đại khái là Ngụy Vương đời thứ nhất hy vọng con cháu của mình gì cũng không làm, mà Đại Ngụy cũng là vĩnh viễn thái bình, bởi vậy đem nơi Ngụy Vương xử lý quốc chính mệnh danh là Thủy Cùng điện.

Nhưng trên thực tế, các đời Ngụy Vương, chỉ cần là tài đức sáng suốt quân vương, không ai là không phải ở trong Thủy Cùng điện mệt mỏi đến mức ho ra máu, cho nên cái tên này thực sự rất mỉa mai.

Khi Triệu Nguyên Tư di giá Thủy Cùng điện, trong điện đã có ba vị thần tử hỗ trợ phê duyệt tấu chương. Ba vị này thần tử này theo thứ tự là trên sáu mươi tuổi trung thư lệnh Hà Tương Tự, vẫn còn tráng niên trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương, cùng với trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải.

Ba vị này hiệp trợ Ngụy Vương phê duyệt tấu chương, trung thư tỉnh quan viên, cũng không phải triều thần, có thể hiểu là trợ lý riêng, mặc dù chức quyền không sánh bằng thượng thư, tướng quân, nhưng địa vị siêu nhiên, dù sao cũng là trung thư tỉnh quan viên, là Ngụy Vương “nội triều thần tử”, rất nhiều chính sách cần cân nhắc kỹ, Ngụy Vương sẽ cùng mấy vị “Nội Triêu thần tử” này thương nghị.

Đương nhiên, chính vụ liên quan đến lục bộ, Ngụy Vương cũng sẽ triệu tập lục bộ thượng thư cùng nhau thương nghị.

Về phần mỗi ngày lâm triều, thật ra là các bộ thượng thư báo cáo công việc cho Ngụy Vương cùng với để đồng liêu khác biết, hoặc là xuất phát nhu cầu chính trị cần phải diễn kịch, chân chính có thể quyết định chính sách của Ngụy quốc, là Ngụy Vương thiết lập tại Thủy Cùng điện “nội triều”.

Bởi vì nội triều địa vị siêu nhiên, bởi vậy tấu chương đưa tới đây, về cơ bản là liên quan đến toàn bộ giang sơn Đại Ngụy, tỉ như nói biên cảnh bị địch quốc quấy nhiễu, nuốt không trôi cơn giận này muốn đánh lại, điều này sẽ phát động hai nước chiến tranh, cũng không phải là binh bộ có thể làm chủ .

Tấu chương của biên cảnh thủ tướng sẽ được đưa đến trung thư tỉnh, cũng chính là Thủy Cùng điện, để Ngụy Vương tự mình định đoạt. Ngụy Vương nói đánh, vậy thì đánh, Ngụy Vương nói không đánh, vị thủ tướng kia cũng chỉ có thể nhịn cơn tức này.

Về phần cứu trợ thiên tai, loại chuyện hết sức khẩn cấp như vậy sẽ không đưa đến Thủy Cùng điện, mà hộ bộ sẽ tự động xử lý chuyện này, sau khi hộ bộ quan viên tiếp nhận khẩn cấp công văn sẽ hạ lệnh điều động lương thực chẩn tai, bằng không ngay cả chuyện này đều phải thông qua lâm triều hoặc nội triều, những nạn dân sớm đã chết đói.

Cho nên nói, tại Thủy Cùng điện xử lý chính vụ, trên cơ bản cũng là những chuyện không khẩn cấp, nhưng lại liên quan đến Đại Ngụy tương lai thịnh suy, tức là quốc sách. Tỉ như đào kênh, kiến tạo hoàng lăng, tăng giảm thuế má, hoặc cùng nước khác thiết lập quan hệ ngoại giao, kết minh và các chuyện khác.

Đương nhiên, trừ những việc đó, trung thư tỉnh còn phải hỗ trợ Ngụy Vương giám sát công tác của lục bộ, phê duyệt những công việc lục bộ đưa lên. Nếu còn thiếu hoặc có sai sót, thì phải trả về các bộ, để bọn hắn sửa chữa.

Tuy chỉ là bước phê duyệt cuối cùng, nhưng trên thực tế số lượng công việc cực nhiều, cho dù là có trung thư tỉnh quan viên hỗ trợ, các đời Ngụy Vương cũng là vô cùng khổ cực, mỗi ngày chính là nhìn đủ loại đủ kiểu tấu chương, thẩm tra các bộ tình hình.

Ròng rã công tác của lục bộ đã đề cập tới toàn bộ Đại Ngụy, mỗi ngày đều đưa lên Trung Thư tỉnh mấy trăm bản tấu chương, cũng khó trách Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư mới bốn mươi hai tuổi mà tóc mai đã điểm bạc.

“Bệ hạ.”

Thấy Triệu Nguyên Tư đi vào Thủy Cùng điện, đang phê duyệt tấu chương trung thư lệnh Hà Tương Tự, trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương, cùng với trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải liền vội vàng đứng lên lễ bái.

“Miễn lễ.” Triệu Nguyên Tư phất phất tay, đi đến chính mình long án giật ngồi xuống.

Lúc này, ba vị trung thư tỉnh đại thần đã đem một số nhạy cảm tấu chương, đều đặt trên long án, một chồng lại một chồng, chất cực cao, khẽ đếm thôi cũng có mấy chục bản.

Mà đây cũng chưa hết, bởi vì khi Triệu Nguyên Tư phê duyệt tấu chương, lục bộ sẽ lần lượt phái người đem tấu chương mới nhất đưa tới, mà ba vị trung thư tỉnh đại thần sau khi xem xét sẽ chon ra tương đối nhạy cảm tấu chương, trình lên Ngụy Vương.

Đây là một vòng tuần hoàn, cho dù Triệu Nguyên Tư là tài đức sáng suốt quân vương, cũng không có khả năng đem tấu chương toàn bộ xử lý hết. Nếu như có một ngày trên long án thật sự không còn tấu chương, vậy thì có ý nghĩa Đại Ngụy sắp mất nước.

Qua hai, ba canh giờ, số lượng tấu chương trên long án cũng không thấy giảm bớt.

Nhìn trên long án một chồng lại một chồng tấu chương, Triệu Nguyên Tư thở dài: “thế nhân đều nói hoàng đế tốt, ngờ đâu hoàng đế cũng khó khắn...”

Ba vị trung thư tỉnh đại thần nghe vậy, dừng bút lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Nguyên Tư, tán dương.

“Thơ hay!”

“Câu thơ hay a, thưa bệ hạ!”

Triệu Nguyên Tư vuốt râu, trầm tư một phen lại ngâm lên: “bách quan không lên trẫm đã lên, bách quan đã ngủ trẫm không ngủ. Không bằng Lũng Hữu phú ông giàu, mặt trời năm trượng còn đắp chăn.”

Ba vị trung thư tỉnh đại thần nghe vậy động dung, dù sao bài thơ này đã không thể dùng tốt và không tốt để đánh giá.

Ba người nhao nhao rời chỗ lễ bái, trong miệng hô to: “bệ hạ thánh minh, ta Đại Ngụy có bệ hạ, thật là may mắn! Đó là phúc của Đại Ngụy, phúc của xã tắc, phúc của vạn dân!”

“Các ngươi làm gì vậy? Mau dậy đi mau dậy đi, trẫm chính là lẩm bẩm mà thôi.”

Triệu Nguyên Tư phất phất tay bảo ba vị đại thần đứng dậy, kỳ thực trong lòng của hắn cũng cao hứng, dù sao hắn chỉ là đem bài thơ của bát tử Hoằng Nhuận hơi thay đổi, đồng thời thêm vào hai câu, liền thoải mái mà nói ra mười mấy năm qua buồn khổ.

“Hôm nay bệ hạ đối với thơ có hứng thú rất cao nha.” Trung thư lệnh Hà Tương Tự vuốt vuốt râu, vừa cười vừa nói. Mặc dù hắn biết thể thơ cũng không phải xuất từ Kinh Thi, nhưng thấy Ngụy Vương cao hứng, hắn tự nhiên sẽ không lắm miệng.

“Nào có, trẫm cũng chỉ là...” Triệu Nguyên Tư đang muốn nói, hắn chỉ là nghe xong bát tử Hoằng Nhuận quái thơ biểu lộ cảm xúc, bỗng nhiên trong lòng xúc động, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy Hoằng Nhuận viết [dân phú quốc cường], gọi ba vị đại thần đến bên cạnh, hỏi: “ba vị ái khanh, các ngươi cảm thấy câu nói này như thế nào?”

Ba vị đại thần tò mò đi đến trước long án, liếc mắt nhìn trên long án tờ giấy kia.

“Dân phú... Quốc cường?”

Lập tức, ba người nhìn nhau, sắc mặt hơi có chút thay đổi.

Bọn hắn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám mở miệng.

Chỉ là bốn chữ, lại có uy lực làm cho ba vị đại thần không biết nói gì.

Bình Luận (0)
Comment