Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 26 - Hỏi Hạc

“ai --”

Trên lầu ba, trong nhã gian[Thúy Tiểu Hiên], Tô Cô nương ngồi bên giường, cánh tay đặt trên cửa sổ, nằm sấp nhìn Đô Giang Cừ.

Thật lâu sau, thở dài.

Không thể phủ nhận, quy nô quả nhiên không khoa trương, vị Tô cô nương này nằm trên bệ cửa sổ, chỉ nhìn từ phía sau cũng đủ gọi mỹ nhân tuyệt sắc.

Tóc rủ xuống, da trắng hơn tuyết, mặt như ngọc, lông mày nhăn lại, đôi mắt long lanh liếc nhìn, con ngươi trong veo, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.

“Kẹt kẹt --”

Cửa mở ra, một nha hoàn kích động đi vào phòng, vén tấm rèm mỏng, đi vào trong phòng, đặt đáp án của các vị khách lên bàn, quay đầu nhìn về phía Tô cô nương đang thẫn thờ.

“Tiểu thư?”

Tô cô nương xoay đầu lại, vẻ đẹp đó kết hợp phong thái lười biếng, khiến cả nha hoàn kia cũng cảm thấy động tâm.

“Tiểu thư, ngài quả nhiên là mỹ nhân đẹp nhất Nhất Phương Thủy tạ.”

Tiểu nha hoàn tán dương.

Tô cô nương cười nhạt một tiếng, dùng ngữ khí bình thản thì thào nói: “đẹp... Lục nhi, ngươi biết không,[đẹp]chính là[dê], [đại] nghĩa là béo khỏe... Người xưa đem dê con nhốt trong chuồng, đợi đến khi khách quý tới, chủ nhân liền sẽ đem con dê mập nhất giết chết, nấu thành món ngon... Mà ta, cùng những con dê kia chẳng khác là bao.”

“Tiểu thư, người như vậy không tốt...” Tiểu nha hoàn Lục nhi trách móc: “ngài suốt ngày nhốt mình trong phòng, như thế làm sao có cơ hội quen biết quyền quý trong thành? Ngài nhìn, lầu hai[U Trúc Hiên], Vương cô nương còn không đẹp bằng một nửa ngài, nhưng người ta vẫn leo lên một phú hào đấy thôi, căn cứ ta tìm hiểu, vị khách kia đã bỏ ra mấy ngàn lượng bạc trên người Vương cô nương, còn chưa tính, kẻ đó còn muốn chuộc thân cho nàng đưa về trong phủ làm thiếp.”

“Tại nhà giàu sang làm thiếp chưa chắc sẽ sống tốt.” Tô cô nương cười: “phụ thuộc vào Nhất Phương Thủy tạ, cùng với thuộc về một người khác, có gì khác biệt sao?”

“Tốt xấu cũng có một đường, tiểu thư không thể cả một đời ở lại đây đâu? Nếu như có thể leo lên công tử quyền quý, tiểu thư cũng có thể xoay người nha.”

Tô cô nương liếc nhìn nha hoàn Lục nhi, lắc đầu khẽ nói: “cho dù làm thiếp, cũng chỉ là đồ chơi thôi, mà ở chỗ này vẫn còn có cơ hội cự tuyệt...”

Tiểu Lục Nhi không vui bĩu môi, cầm xấp giấy đưa cho Tô cô nương, trịnh trọng nói: “Dù sao ta vẫn cảm thấy ra khỏi đây tốt hơn... Tiểu thư, thừa dịp ngài còn là thanh quan nhi (gái bán nghệ), vẫn nên nhanh chóng tìm chốn về thích hợp, nhỡ có một ngày bị ép buộc, mất đi trinh tiết, đến lúc đó, hối hận không kịp... Mặt khác, theo ta nghe được, quản sự trong lâu đối với việc: tiểu thư nửa năm này không gặp một ai đã có chút bất mãn.”

“Chốn về thích hợp sao?” Tô cô nương tự giễu nói: “người sống một đời, muốn tìm một người hiểu mình, nói nghe thì dễ? Huống chi là ở nơi này... Người chính trực ngay thẳng, ai sẽ đến loại địa phương này?”

“Mặc kệ, tiểu thư vẫn nên xem một chút, nhỡ đâu hôm nay gặp được người hiểu tiểu thư đâu?” Nói xong, Lục nhi rút một tờ giấy, hai mắt sáng lên, nói: “tiểu thư, ta cảm thấy người này viết không tệ.[Hạc, thiên địa linh vật, nổi bật giữa muôn loài. Vươn cổ cao, vỗ cánh múa..]”

“Có giải thích vì sao hạc đứng một chân không?” Tô cô nương nhàn nhạt hỏi.

“Ách… Giống như không có giải thích.” Tiểu Lục Nhi tỉ mỉ nhìn mấy lần, mới phát hiện đây là một bài văn ca ngợi hạc, mà câu hỏi vì sao hạc đứng một chân, vị công tử này cũng không viết gì.

“Vậy thì không chọn hắn, ngươi đặt sang một bên.”

“...” Lục nhi chần chờ nhìn Tô cô nương, thận trọng nói: “tiểu thư, người không phải là cố ý ra một câu hỏi mà không ai đáp được đúng không?”

“Vì cái gì người nghĩ như vậy?”

“Bởi vì...Nửa năm nay, người cũng không gặp bất kỳ ai.”

“Đó là vì những người kia không đáp đúng.” Tô cô nương lạnh nhạt nói.

Lục nhi vẻ mặt không tin, hỏi: “vậy đáp án như thế nào mới phù hợp với tâm ý của tiểu thư?”

Tô cô nương trầm mặc phút chốc, ngẩng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thì thào: “ta sẽ nói...Sở dĩ hạc đứng một chân, chỉ vì không muốn một chân khác cũng hãm trong bùn.”

“Tiểu thư, người nói như vậy là có ý gì? Ta không hiểu.” Lục nhi nghi hoặc hỏi.

“Không hiểu cũng tốt, nếu có một ngày, ngươi có thể hiểu những lời này... Vậy cũng không tốt.”

Lục Nhi cái hiểu cái không, gật gật đầu, dần đọc câu trả lời của từng vị khách, đáng tiếc là không có một ai đáp đúng cả.

Đối với điều này, Tô cô Nương cũng không ngoài ý muốn, chỉ ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên, Lục nhi không biết nhìn thấy cái gì, phá lên cười.

Tô cô nương sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Lục nhi, chỉ thấy người sau che miệng vui vẻ nói: “tiểu thư, tiểu thư, người này trả lời thú vị lắm. Hắn nói...[sở dĩ hạc đứng một chân, co một chân, là bởi vì nếu là hai cái chân đều co lại thì chính là đang quỳ rồi.]”

“Phốc --”

Cho dù Tô cô nương đang ưu sầu, nghe được câu này cũng vui lên.

Lục Nhi cũng chú ý tới vẻ mặt Tô cô nương, hỏi dò: “tiểu thư, hay là thử gặp người này?”

“Cái này...” Tô cô nương có chút do dự.

Nếu nàng đồng ý, người này cũng không có nói đúng đều nàng muốn, nhưng nếu là không đồng ý, nàng lại cảm thấy có chút tiếc nuối bởi vì người này trả lời thực sự rất thú vị.

“Gặp đi, gặp đi, nói không chừng là một người vừa có tiền, vừa có tướng mạo lại giàu có đâu!” Lục Nhi thấy tiểu thư nhà mình lộ vẻ do dự, ở bên giật dây.

[Nhìn ở việc, người này có thể để ta cười...]

Đã không biết bao nhiêu ngày không cười qua, Tô cô nương đã có quyết định.

“Vậy... Gặp một chút... Vị công tử kia tên là gì?”

“Khương nhuận!”

Lục Nhi vui vẻ chạy ra ngoài, đứng trên lầu hai, cao giọng nói: “vị nào là Khương Nhuận Khương công tử? Thúy Tiểu Hiên Tô cô nương cho mời.”

“Ồ --”

Lập tức cả sảnh đường xôn xao, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Ai mà không biết, Thúy Tiểu Hiên Tô cô nương, từ nửa năm trước ở Nhất Phương Thủy tạ treo bài, chưa từng đơn độc gặp qua bất cứ ai, không nghĩ tới hôm nay vậy mà phá lệ.

“Ai! Không biết là kẻ nào!”

Một công tử cay đắng nói, trong mắt đầy vẻ ghen ghét.

[Khương Nhuận?... Đó không phải là điện hạ sao?]

Mới đầu Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục còn phẫn hận Tô cô nương có mắt không tròng, không chọn bát điện hạ, nhưng lại chợt nhận ra, Khương Nhuận không phải là tên giả điện hạ vừa dùng sao!

TRong khi bọn hắn đang kinh ngạc, Triệu Hoằng Nhuận chầm chậm đứng lên, chắp tay sau lưng, đi lên cầu thang: “bất tài, chính là tại hạ!”

“...”

Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận mới mười bốn mười lăm tuổi vậy mà có thể có được vinh dự đó, đám người trong sảnh vô cùng kinh ngạc.

Mà nha hoàn Lục Nhi càng là mắt trợn tròn, há hốc mồm mà nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Phải biết, nàng rất hy vọng Tô tiểu thư có thể leo lên một vị có tiền có thế quyền quý, bởi vậy mới hết sức thuyết phục, thật không nghĩ đến, vị công tử có câu trả lời thú vị như vậy, lại ăn mặc keo kiệt, mà tuổi còn nhỏ hơn so với nàng.

Tiểu Lục Nhi hận không thể mắng chửi một trận: tiểu tử thúi, không hảo hảo ở nhà, đến Nhất Phương Thủy tạ chơi bời làm gì?

“Ngươi... Ngươi chính là Khương Nhuận?” Lục Nhi muốn xác nhận một lần, nàng vẫn có chút khó mà tiếp nhận hiện thực.

“Chính là.”

Nghe được Triệu Hoằng Nhuận lần nữa xác nhận, Lục Nhi bất đắc dĩ thở dài, qua loa nói: “đi theo ta, tiểu thư muốn gặp ngươi.”

Có lẽ là thấy, Triệu Hoằng Nhuận không giống con em nhà giàu, Lục Nhi cũng không nhiệt tình đối đãi.

Nhưng mà khi nàng định dẫn Triệu Hoằng Nhuận lên lầu ba, nàng mới phát hiện, ngoại trừ Triệu Hoằng Nhuận, còn có ba người đi theo sau.

“Ngươi... Các ngươi đi lên làm gì?”

Trầm Úc nhíu mày, nói: “ba người chúng ta phụ trách bảo hộ công tử, công tử đến đâu, bọn ta tự nhiên theo đến đó.”

[Công tử? Nào có công tử nào ăn mặc như thế? Xem ra, dù là công tử nhà nào, cũng không phải là nhân vật có tiền.]

Tiểu Lục Nhi nghiêng đầu đánh giá Triệu Hoằng Nhuận nửa ngày, không khách khí nói: “không được, Tô cô nương chỉ gặp một mình hắn.”

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Trầm Úc: “Trầm Úc, không bằng các ngươi ở đại sảnh chờ ta.”

“Không thể.” Trầm Úc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “bất luận thế nào, nhất định phải có một người đi theo công tử.”

Nói đùa, tông vệ có ý nghĩa tồn tại là gì? Còn không phải liền là bảo hộ điện hạ sao.

“Không bằng thế này, Mục Thanh, ngươi đi theo công tử, ta và Lữ Mục sẽ ở ngoài cửa trông coi.”

Ba người tự thương lượng với nhau.

Xét cho cùng cũng là vì an nguy của công tử, đây là vấn đề nguyên tắc, các tông vệ sẽ không thỏa hiệp, nhất định phải có một người đi theo Triệu Hoằng Nhuận, cam đoan Triệu Hoằng Nhuận an toàn, mà những người còn lại cũng sẽ không rời đi quá xa.

“Cứ như vậy đi.” Mục Thanh gật đầu, không để ý tới Lục nhi tức giận, giậm chân nói “không được”, đưa tay đẩy cửa Thúy Tiểu Hiên: “công tử, mời.”

“Các ngươi... Các ngươi...” Lục nhi tức giận, muốn ngăn cản bọn hắn, chính lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh mềm mại của Tô cô nương: “Lục nhi, đừng ngăn cản. Nếu là hộ vệ của Khương công tử, đi vào cũng không sao.”

“... Vâng.” Lục nhi không vui bĩu môi, nói: “nếu tiểu thư đã lên tiếng, các ngươi đi vào đi.”

Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục không nói lời nào, đi theo Triệu Hoằng Nhuận vào trong phòng, người đứng trước cửa sổ, người đứng sau cửa, cùng với đứng trong góc tường, ở ba chỗ này khoanh chân ngồi xuống, đem căn phòng bao vây lại.

Mà Triệu Hoằng Nhuận thì giật mình nhìn những bức tranh treo trên bốn bức tường.

Hạc, tất cả đều là hạc!

Bình Luận (0)
Comment