Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 32 - Tai Bay Vạ Gió

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đang suy nghĩ, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên chầm chậm đi vào trong phòng.

“Là ai, gây sự ở Nhất Phương Thủy tạ?”

“Là Từ Thượng tổng quản.” nhìn thấy người này, Tô cô nương hiện vẻ kinh ngạc, nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận: “đây là Nhất Phương Thủy tạ tổng quản.”

Quả nhiên, sau khi lướt nhìn qua căn phòng, người trung niên hướng về La Vanh cùng Triệu Hoằng Nhuận chắp tay, khiêm tốn giới thiệu: “tại hạ Từ Thượng, được chủ nhân của Nhất Phương Thủy tạ ủy thác, thay mặt quản lý nơi đây.”

La công tử La Vanh lúc này đang bực bội, nghe vậy, tức giận nói: “ngươi chính là Nhất Phương Thủy tạ quản sự?... Các ngươi làm ăn như thế nào? Dung túng lưu manh hành hung, đường đường kinh đô Đại Lương, dưới chân thiên tử, còn có vương pháp sao?!”

Nói xong, hắn lại một lần nữa báo gia môn: “gia phụ là lại bộ Lang Trung!”

Từ Thượng nhíu mày, cúi đầu nhìn mấy tên gia nô, sau đó lại lướt nhìn ba người Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục.

[Ừm?]

Ánh mắt Từ Thượng hiện vẻ kinh ngạc.

Không phải vì hắn đã nhìn thấu Trầm Úc thân phận, mà hắn cảm thấy, khí chất ba người cùng lối ăn mặc tầm thường thật sự không phù hợp.

[Đánh tùy tùng của công tử nhà lại bộ Lang Trung, mà ba người này cũng không mảy may hoảng sợ, xem ra... Lai lịch không nhỏ]

Liếc thấy Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt bình tĩnh, Từ Thượng chắp tay hỏi: “vị công tử này xưng hô thế nào?”

“Khương nhuận.” Triệu Hoằng Nhuận ôm quyền, hoàn lễ nói.

Nghe vậy, Từ Thượng lập tức suy nghĩ, sau khi cân nhắc một lúc, cũng nghĩ không ra trong kinh có vị công tử nào gọi là Khương Nhuận.

Nhưng thấy tư thế cùng thái độ bình tĩnh của Triệu Hoằng Nhuận, lại làm cho Từ Thượng kiêng kị.

Tuy nhiên Tô cô nương tựa hồ hiểu sai ý, cho là Từ Thượng chuẩn bị trách cứ Triệu Hoằng Nhuận, vội vàng thay hắn giải thích: “Từ tổng quản, chuyện này không liên quan đến Khương công tử. Khương công tử chính là nô gia quý khách, nô gia đang cùng hắn trò chuyện, ngờ đâu La công tử tùy tiện xông vào, mở miệng vô lễ, bởi vậy mới phát sinh những chuyện này.”

La Vanh nghe vậy giận dữ, gân cổ mắng: “đồ tiện tỳ, dám đổi trắng thay đen!... Từ quản sự, đôi cẩu nam nữ này rõ ràng là câu đáp thành gian...”

Vừa nói đến đây, đột nhiên hắn im bặt, bởi vì hắn đã thấy Từ Thượng đang lạnh lùng nhìn hắn.

“La công tử, Tô cô nương chính là người Nhất Phương Thủy tạ, nàng không muốn tiếp khách, đó là ý muốn của nàng, cùng người khác không liên can gì... Đương nhiên nếu Tô cô nương cam tâm tình nguyện làm bạn với Khương công tử, thì mời La công tử rời đi!”

“Ngươi!” La Vanh giận dữ, nghiến răng mắng: “gia phụ là lại bộ Lang Trung!”

Từ Thượng trong mắt hiện vẻ trào phúng, từ tốn nói: “Tô cô nương đã nói, nàng đang nói chuyện cùng quý khách, cho nên không thể chiêu đãi La công tử, La công tử nếu không chê, tại hạ có thể giúp La công tử đổi một vị cô nương khác.”

“Loại này nghèo kiết hủ lậu này cũng coi như quý khách? Hừ! Bản công tử chỉ muốn cái tiện tỳ này!” La Vanh lướt nhìn Tô cô nương, mắng.

“Xem ra La công tử đã hạ quyết tâm muốn gây sự, đã như vậy, xin mời La công tử trở về.... Nhất Phương Thủy tạ, không chào đón kẻ không tuân quy củ.”

“Ngươi, ngươi đuổi ta đi?” lời Từ Thượng, khiến La Vanh giật mình, khó tin nói: “gia phụ chính là lại bộ Lang Trung, sao ngươi dám đuổi ta đi?”

Lúc này, Từ Thượng đã không còn bộ dạng cung kính, châm chọc nói: “đừng nói là nho nhỏ lang trung, coi như cha ngươi là lại bộ Thượng Thư, thì trước mặt chủ nhân nhà ta cũng không tính là gì!... Nếu La công tử là tới tầm hoan, tại hạ sẽ giới thiệu trong lâu cái khác cô nương, nhưng nếu là La công tử muốn gây sự, thì mời trở về... Chẳng lẽ còn muốn Từ mỗ nói chữ “lăn”, lại sai người đem La công tử đuổi ra sao?”

[Người này?... Xem ra, Nhất Phương Thủy tạ lai lịch rất lớn...]

Triệu Hoằng Nhuận tò mò đánh giá Nhất Phương Thủy tạ tổng quản Từ Thượng.

Hắn đang đoán Từ Thượng trong miệng “chủ nhân” thân phận, nhưng La vanh La công tử hiển nhiên không có cái tâm tình này, chỉ thấy hắn chỉ vào Từ Thượng, nói: “Rất tốt! Ngươi chờ ta!”

Đối với lời đe dọa này, Từ Thượng ngoảnh mặt làm ngơ, từ tốn nói: “ta khuyên La công tử đi hỏi thăm một chút, miễn cho lệnh tôn đắc tội...Người không thể đắc tội.” Nói xong lời cuối cùng, mắt hắn trừng một cách hung tợn, làm La Vanh sắc mặt trắng bệch.

“...” La Vanh nhìn Từ Thượng thật lâu, sau đó hung hăng quét mắt qua Triệu Hoằng Nhuận cùng Tô cô nương, miệng lẩm bẩm “cẩu nam nữ” , sắc mặt tái nhợt, phất tay áo rời đi.

Bọn gia nô vội vàng từ dưới đất bò dậy, chạy theo nhà mình thiếu chủ.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, chắp tay hướng về Từ Thượng nói: “đa tạ Từ tổng quản thay ta giải vây.”

Không thể không nói, Từ tổng quản xem như đã giúp Triệu Hoằng Nhuận một đại ân.

“Đâu có, đâu có.” Từ Thượng nhìn Tô cô nương, thấy trong mắt nàng mang ý cảm kích, trong lòng mỉm cười, chắp tay nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Khương công tử là người tuân quy củ, Nhất Phương Thủy tạ chỉ hoan nghênh người tuân quy củ.”

[Đây là... Cảnh cáo?]

Triệu Hoằng Nhuận hơi sững sờ, vội vàng nói: “Từ quản sự yên tâm, tại hạ tự nhiên là tuân theo quy củ.”

“Tốt, tốt.” Từ Thượng nở nụ cười đáp lễ, nói: “Từ mỗ cũng thấy như thế, thôi, Từ mỗ không quấy rầy hai vị, cáo từ.”

“Từ quản sự đi thong thả.” Tô cô nương vội vàng nói.

Từ Thượng gật đầu, đi về phía cửa, đang định bước ra ngoài cửa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: “vị La công tử kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ, Nhất Phương Thủy tạ tự nhiên không sợ, nhưng Khương công tử... Mấy ngày này, Khương công tử phải cẩn thận nhiều hơn, chung quy tại kinh thành, không phải người nào cũng tuân theo quy củ .”

“Đa tạ.”

Mặc dù không để ý, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn chắp tay tạ ơn, dù sao cũng là người ta hảo ý.

Dường như đoán được Triệu Hoằng Nhuận không coi trọng chuyện này, Tô cô nương nhịn không được khuyên nhủ: “Khương công tử, lời Từ quản sự, nhất định không được xem thường... Chung quy La công tử phụ thân chính là đương triều lại bộ Lang Trung.”

Nàng cũng rất kinh ngạc khi biết Nhất Phương Thủy tạ lại có dựa mạnh mẽ, nhưng cẩn thận suy nghĩ, nàng lại không khỏi lo lắng cho Triệu Hoằng Nhuận.

Ai cũng có thể nhìn ra được, La Vanh sau khi trở về nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu đúng như lời Từ Thượng nói, kim chủ đứng sau Nhất Phương Thủy tạ là người hắn không đắc tội nổi, như vậy dưới cơn nóng giận, La Vanh tất nhiên sẽ tìm Triệu Hoằng Nhuận trả thù.

“Hôm nay, sau khi ngươi trở về, ở nhà vài ngày, tránh đầu gió.” Tô cô nương ân cần nói.

“Yên tâm, ta có bọn Trầm Úc bảo vệ.” Triệu Hoằng Nhuận an ủi nói: “được rồi, chúng ta tiếp tục đánh cờ, lại nói, Tô cô nương đang chín thua không thắng.”

“Hả?”

Vừa nhắc tới thắng thua, Tô cô nương liền có chút không vui, bởi vì sau khi đánh vài ván, nàng dần phát hiện ra vị tiểu công tử này có kỳ nghệ rất cao, cùng hắn đánh cờ, giống như là chịu bắt nạt.

“Không bằng... Ván này nhường nô gia sáu quân cờ?” Tô cô nương ngượng ngùng nói.

“Nhường 6 quân? Nhường cho ngươi mười quân có được không?” Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói.

“Tốt lắm... Quân tử nhất ngôn!”

“Phải, vậy ta trực tiếp nhận thua.”

Hai người vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm, đến khi sắc trời dần tối, Trầm Úc lại một lần nữa đi đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: “công tử, đến lúc rồi, chúng ta cần phải trở về.”

Triệu Hoằng Nhuận không vui nhìn bàn cờ, gật đầu một cái: “vậy đi thôi.”

Rồi hắn quay hướng Tô cô nương nói lời từ biệt.

[Lại là giờ này? Xem ra nhà hắn quản giáo thật sự rất nghiêm...]

Tô cô nương thở dài, nhẹ giọng nói: “công tử đi thong thả... Nhớ kỹ lời Từ quản sự nói, mấy ngày này cần phải cẩn thận.”

“Được rồi, ta đã biết.”

Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng Triệu Hoằng Nhuận căn bản không coi ra gì, ngẫm lại cũng phải, hắn chính là công tử, cho dù có đắc tội lại bộ Lang Trung, thì lại làm sao?

Thật không ngờ, khi hắn dẫn Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục rời đi Nhất Phương Thủy tạ, còn chưa ra khỏi ngõ liền đã bị chặn lại.

Không cần phải nói, dẫn người chặn hắn chính là La công tử La Vanh.

“Khương công tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn bình an vô sự chứ!” La Vanh cười lạnh.

Triệu Hoằng Nhuận cau mày, bởi vì hắn phát hiện bên cạnh La Vanh không chỉ có hộ vệ, còn có vài người mặc y phục công sai.

Trên mũ những công sai kia, thêu lên hai chữ[Đại Lý].

[Đại Lý Tự công sai?]

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đang lẩm bẩm, một tên công sai được La Vanh ra hiệu đi đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói: “Khương Nhuận đúng không? Cùng chúng ta đến Đại Lý Tự một chuyến!”

Trầm Úc chắn trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng hỏi: “xin hỏi công tử nhà ta phạm vào tội gì, lại kinh động đến Đại Lý Tự công sai.”

“Bớt nói nhảm, đều mang đi!”

Tên công sai kia không kiên nhẫn hét một tiếng, lập tức mấy chục tên công sai xông tới.

Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục 3 người gặp một lần, tất cả mặt mũi tràn đầy vẻ giận đem Tự Gia Điện Hạ bảo hộ ở sau lưng.

[Phiền toái...]

Triệu Hoằng Nhuận cau mày.

Những người này là Đại Lý Tự công sai, nếu nhưng hắn để tông vệ cùng Đại Lý Tự công sai phát sinh mâu thuẫn gì, thì ngay hôm sau sẽ danh truyền kinh thành, càng náo càng lớn.

Sẽ có rất nhiều người tò mò, ai phách lối như vậy, dám cùng Đại Lý Tự công sai đánh nhau, một khi điều tra, khó tránh khỏi sẽ tra được hắn, bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, đến lúc đó, việc công tử đi thanh lâu sẽ trở thành sĩ nhân trò cười, khiến hoàng thất mất hết thể diện.

Mà Tông phủ nhân sẽ không tha cho hắn?

Đấy là khi hắn có thể trốn thoát, càng tệ hơn chính là, Đại Lý Tự công sai lúc này mang đeo đao, mà Trầm Úc bọn người tay không tấc sắt, trong tình huống này, ba người bọn họ đánh với Đại Lý Tự công sai, mà vẫn có thể toàn thân trở ra chính là có quỷ.

Phải biết rằng, nếu bắt được nghi phạm, Đại Lý Tự công sai có quyền giết chết tại chỗ.

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận lập tức tỉnh táo nói nhỏ: “Trầm Úc, các ngươi đi.”

Trầm Úc đương nhiêu hiểu ý điện hạ nhà mình, chính là để ba người bọn hắn thoát vây, tìm cấm vệ quân tới giải vây.

Tuy gọi Cấm Vệ quân cũng tương đối bắt mắt, nhưng tốt xấu còn có thể che giấu một chút, dù sao Cấm Vệ kỷ luật nghiêm minh.

“Mục Thanh, ngươi đi.” Trầm Úc cùng Lữ Mục trao đổi qua ánh mắt.

Mục Thanh hiểu ý, quay người liền chạy. Lúc này không thể có nửa điểm chần chờ, hắn hiểu rằng: cần phải điều quân trước khi nhà mình điện hạ chịu khổ.

Thế là, Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc, Lữ Mục rất thức thời mà thúc thủ chịu trói, còn Mục Thanh thì thừa cơ trốn.

“La công tử, chạy một cái.”

Tên công sai kia a dua nịnh nọt nói với La Vanh.

Lúc này, La Vanh còn chưa nhận ra mình đã gây ra hoạ lớn ngập trời, cũng không thèm để ý Mục Thanh chạy trốn, vui vẻ liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười lạnh.

“Tôn Ban Đầu, đem phạm nhân mang về Đại Lý Tự.”

“Ti chức hiểu rõ, ti chức hiểu rõ.”

Bình Luận (0)
Comment