Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 48 - Nến (2)

Đến giờ Dậu, liền có một đám tiểu lại khác đi đến. Bọn hắn cũng xách theo hai giỏ nến, lần lượt hỏi thăm sĩ tử.

Không cần mở miệng, chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là có thể giao tiếp.

Cả sĩ tử bị Triệu Hoằng Nhuận dọa vào buổi sáng dường như cũng đang chờ đợi chỗ nến này.

Tiểu lại xách theo giỏ nến đến chỗ sĩ tử, hỏi thăm sĩ tử này có cần nến hay không.

Chỉ thấy sĩ tử kia liếc nhìn đối phương, yên lặng làm một động tác.

Tay trái duỗi ngón trỏ, tay phải xòe ra, giống như muốn sáu cây nến.

Mà tên tiểu lại kia tựa hồ hiểu ra điều gì, từ giỏ bên trái lấy ra một cây nến trắng, lại từ giỏ bên phải lấy ra năm cây nến trắng, lần lượt đặt lên trên bàn.

Sĩ tử nhìn cây nến lấy từ giỏ bên trái, sau đó xếp nó xuống cuối cùng, tiếp đến lấy ngẫu nhiên một cây trong năm cây từ giỏ bên phải, đặt vào bát, mời tên tiểu lại kia đốt nến.

Tiểu lại kia hiểu ý, lấy ra “chiết hỏa tử”, thắp nến thay sĩ tử.

Tiểu lại rời đi, mà sĩ tử vẫn ngồi trước bàn, như thể vẫn đang đọc đề.

Một cây nến có thể sáng nửa canh giờ, tên sĩ tử kia đốt năm cây nến, sáng được đến giờ Tý.

Giờ Tý đã rất khuya, hấu hết sĩ tử đều đã nghỉ ngơi.

Nhưng còn không ít sĩ tử vẫn chưa ngủ, chẳng hạn như tên sĩ tử vừa rồi. Lúc này, tuần khảo đã không còn đi kiểm tra, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi cầm cây nến cuối cùng lên.

Nhìn từ vẻ ngoài, nó không khác gì những cây nến trước.

Nhưng kỳ lạ là...

“Rắc.”

Một tiếng gãy vang lên, sĩ tử kia bẻ gãy nửa dưới của cây nến.

Phía dưới cây nến có điều kỳ lạ.

Tên sĩ tử cẩn thận nghe ngóng bốn phía, thấy xung quanh không có động tĩnh gì, rút ra một cuộn giấy nhỏ từ trong cây nến.

Hắn cẩn thận mở ra cuộn giấy, chỉ thấy cuộn giấy càng lúc càng lớn, cuối cùng thành một tờ giấy to bằng lòng bàn tay.

Trên giấy, viết chữ nhỏ dày đặc.

Nếu để cho những sĩ tử khác nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ giật mình... vì trên giấy viết rõ đáp án của đề thi lần này.

Thấy không có ai chú ý, sĩ tử này liền chép đáp án vào bài thi, mất một lúc thì xong.

Sau khi xong, hắn liền đốt tờ giấy đi, đồng thời đập vụn nửa dưới cây nến, bỏ hết vào bát.

Tờ giấy nhanh chóng bị đốt cháy, trong bát chỉ còn sáp nến, hắn tiện tay ấn mấy khối nến vụn đã bẻ vào trong sáp nến.

Đợi đến khi cây nến cuối cùng cháy hết, thì sáp nến đã đông thành một khối dày, và mọi chứng cứ đều biến mất.

Sau đó an tâm đi ngủ, chờ sáng mai giám khảo đi thu bài.

Gian lận hoàn hảo, quả thực là thiên y vô phùng.

Chỉ là hắn không ngờ tới, ở trên nóc phòng, có một đôi mắt đang yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Mãi cho đến khi tên sĩ tử kia đi ngủ, thì đôi mắt đó mới biến mất.

Không lâu sau, chủ nhân của đôi mắt kia lặng lẽ đến chỗ Triệu Hoằng Nhuận đang ngủ say.

Không sai, chủ nhân của đôi mắt kia chính là tông vệ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, Vệ Kiêu.

Mà mấy tông vệ còn lại, có nhiệm vụ yểm trợ Vệ Kiêu giả bộ đi kiểm tra, thực chất là vì ngăn cản người đến gần chỗ Vệ Kiêu đang nằm trên nóc phòng.

Vì lý do này, Vệ Kiêu còn đặc biệt thay một bộ đồ màu đen.

“Mang cho ta một chậu nước.”

Sau khi tỉnh dậy, Triệu Hoằng Nhuận ngáp một cái, nói.

Liền có một tông vệ chạy đi lấy một chậu nước đến.

Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, đi đến chậu rửa mặt, múc nước vỗ vỗ hai má, lúc này mới tỉnh ngủ.

“Thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi.

Chỉ thấy Vệ Kiêu chắp tay, nhỏ giọng trả lời: “đúng như điện hạ đã đoán, trong nến có mảnh giấy”. Hắn kể lại toàn bộ điều mình nhìn thấy cho Triệu Hoằng Nhuận nghe.

Không thể không nói, thủ đoạn gian lận này thật tinh vi khiến Triệu Hoằng Nhuận vô cùng ngạc nhiên.

Bởi vì, bất luận là phương pháp, thời gian cùng với thủ đoạn tiêu hủy bằng chứng đều khiến Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác sống uổng một thế.

『Xem ra Lại Bộ có một bộ kỹ năng gian lận rất cẩn thận...』

Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.

Theo hắn phán đoán, sĩ tử gian lận chắc chắn không ít, chỉ không biết có bao nhiêu thôi.

Nhìn từ phương pháp gian lận, Triệu Hoằng Nhuận đoán rằng người tham gia không ít. Đầu tiên, nhất định phải có người viết câu trả lời, hơn nữa số lượng không ít. Bằng không, đáp án sĩ tử giống nhau, chẳng phải là quá lộ liễu sao?

Thứ hai, những tiểu lại bán nến, bọn hắn là người trung gian, nghe lệnh cấp trên làm việc, theo cách nói này, cấp trên của bọn họ chắc làm đám giám khảo.

“Điện hạ đang nghĩ gì?” Hà Miêu hiếu kỳ hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu: “cái gì?”

“Ý của ti chức là, nếu đã có phát hiện, sao điện hạ không đi cáo trạng những người kia?”

“Bằng chứng đâu?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi lại.

“Chứng cứ không phải là...” Hà Miêu vô thức mở miệng, nhưng chưa nói hết câu, liền hiểu ra: chứng cứ đã bị hủy, căn bản là không có bằng chứng.

“Không phải còn có những tiểu lại bán nến sao?” Chu Phác nhắc nhở.

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mỉm cười, lắc đầu nói: “chẳng lẽ các ngươi không biết bỏ xe giữ tướng sao?... Coi như ngươi bắt được những tên tiểu lại kia, thì sao? Chỉ cần đám quan viên kia khăng khăng rằng do người dưới tự tiện làm, cho dù có lời khai của những tiểu lại kia, cũng không làm gì được bọn hắn, đừng quên, sau lưng bọn hắn còn có Thái tử.”

“Cho dù là lấy được những ngọn nến kia cũng không được sao?” Trầm Úc lên tiếng.

“Được thì được, nhưng mà không đủ chấn động....” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, lộ ra nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: “muốn chơi thì chơi lớn chút.”

“...” Các tông vệ nhìn nhau, lắc đầu không hiểu.

Dù sao cũng là tâm phúc của mình, Triệu Hoằng Nhuận không thèm che giấu, gọi tông vệ tới gần, thấp giọng nói cho bọn hắn ý định của mình, chỉ thấy cả đám trợn mắt há mồm.

“Đi chuẩn bị đi!”

“Rõ!”

Việc này không nên chậm trễ, các tông vệ chia ra mà đi, còn Triệu Hoằng Nhuận thì tiếp tục lên giường đi ngủ, không phải do hắn lười biếng, chỉ là nếu không ngủ đủ giấc, thì hắn không thể chịu đựng cho tới khi kế hoạch được thi hành.

Một mực cho tới khi mặt trời lên cao, Triệu Hoằng Nhuận mới thong thả tỉnh dậy.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là dẫn theo hai tông vệ, đi thị sát ngày thi cuối cùng.

Đề thi cuối cùng là『Thao lược』, chia ra làm『phá án』,『 xây dựng』,『 dân sinh』,『kiểm toán』,『nhạc phủ』năm loại. Mỗi loại có hai câu hỏi, chỉ yêu cầu sĩ tử trả lời câu hỏi mà mình biết, không giới hạn số câu trả lời.

Tất nhiên, nếu ngươi trả lời đúng càng nhiều, thì tỷ lệ được chọn càng lớn, còn nếu chỉ trả lời được một câu, thì trừ khi là trường hợp đặc biệt nếu không tỷ lệ được chọn rất nhỏ.

Sau khi ghi nhớ đề bài, Triệu Hoằng Nhuận giả vờ đi thị sát một khoảng thời gian, sau đó liền về nghỉ ngơi.

Trong lúc này, các tông vệ còn lại đã chuẩn bị xong bút, mực và giấy.

Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, liền chọn câu hỏi [dân sinh] để viết.

Sau thời gian một nén nhang, hai bài văn ngắn liền viết xong.

Hắn cẩn thận nhìn kỹ, lại thay đổi vài phần, lúc này mới buông bút xuống.

“Bút lông chuột.”

Một tông vệ nhanh chóng đưa tới một cái bút lông chuột, đồng thời đưa những tờ giấy đã cắt nhỏ tới trước mặt hắn.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền cầm bút lông chuột, cẩn thận sao chép từng chữ lên những mảnh giấy.

Trong vài giờ, hắn hầu như không ngừng.

Phải biết, dùng bút lông chuột để viết là chuyện cực kỳ tốn sức, chưa kể đó là viết hàng trăm trang, sau khi viết xong khiến cánh tay hắn không thể nhấc nổi.

“Được rồi.” Triệu Hoằng Nhuận đặt bút một bên, ra lệnh cho Cao Quát, Chủng Chiêu: “hai người các ngươi lập tức mang những thứ này tới Công Bộ, mời thợ bắt chước những cây nến đó, đem giấy giấu vào trong nến, nhất định phải xong trước khi trời tối, sau đó giao cho ta.”

“Đã hiểu!” Cao Quát, Chủng Chiêu sớm đã biết toàn bộ kế hoạch, tiến lên cẩn thận bọc chỗ giấy kia vào trong vải, giấu vào trong ngực, lặng lẽ rời đi.

『Trong một phòng thi, nếu có cả trăm sĩ tử trả lời giống hệt nhau... Thì chuyện này sẽ rất đặc sắc!』

Lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, Triệu Hoằng Nhuận cười nham hiểm.

Bình Luận (0)
Comment