Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 7 - Phụ Tử Chiến Tranh

Ai có thể nghĩ rằng bởi vì chuyện “công tử xuất các”, mà Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư cùng bát công tử Triệu Hoằng Nhuận lại nháo đến ầm ĩ.

Cuối cùng, Triệu Nguyên Tư nổi giận đùng đùng về Thủy Cùng điện.

“Lẽ nào như vậy! Thân làm con mà dám ngỗ nghịch phụ thân, lẽ nào như vậy!”

Chỉ thấy trong Thủy Cùng điện, Ngụy Vương hai tay chắp sau lưng, mặt mũi tức giận.(╬▔皿▔)╯

“Bệ hạ bảo trọng long thể.” Thái giám Đồng Hiến một bên khuyên giải, một bên âm thầm nháy mắt với ba vị đại nhân.

Ba vị đại nhân nhìn nhau, trong lòng tự nhủ: đây là việc nhà, bọn hắn sao có thể tự tiện xen vào?

Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, Ngụy Vương nổi giận sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, vì vậy Hà Tương Tự bất đắc dĩ mở miệng.

“Bệ hạ không cho phép bát điện hạ xuất các, phải chăng không muốn để điện hạ dính vào chuyện hoàng trữ?”

Dựa theo tổ chế, chỉ có công tử tròn mười năm tuổi xuất các tích phủ phong vương, chưa đủ tuổi không có tư cách tham gia tranh đoạt hoàng trữ, đây cũng chính là nguyên nhân Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư không đưa bát tử Triệu Hoằng Nhuận vào trong danh sách hoàng trữ.

Đương nhiên, ý định ban đầu của Hà Tương Tự cũng không cho rằng bát công tử Triệu Hoằng Nhuận không có tư cách tham dự tranh đoạt hoàng trữ, hắn nói như vậy vì mở ra chủ đề này, nếu chủ đề này không nói ra, bọn hắn cũng không có cách thuyết phục bệ hạ bớt giận.

Quả nhiên, Ngụy Vương Triệu Nguyên Tử trúng chiêu, liếc mắt nhìn Hà Tương Tự cười lạnh nói: “tranh đoạt hoàng trữ? Tiểu tử kia thật muốn tranh đoạt hoàng trữ đã tốt!... Hắn tưởng trẫm không biết? Tên tiểu tử kia chính là không muốn ở trong cung.!”

[Lão đại nhân quả nhiên lợi hại...]

Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải bội phục nhìn Hà Tương Tự.

Hà Tương Tự mỉm cười, vuốt râu, tỏ vẻ không hiểu hỏi: “bệ hạ vì sao không cho phép Bát điện hạ xuất các?”

[Ngươi đã biết rõ còn cố hỏi sao?]

Ngụy Vương có chút không vui liếc nhìn Hà Tương Tự.

Thực ra nguyên nhân căn bản của chuyện này rất đơn giản, chẳng qua là Ngụy Vương dần dần thích Triệu Hoằng Nhuận, nhưng ngày trước phụ tử xa cách, nghĩ muốn gần gũi hắn nhiều hơn.

Dựa theo lẽ thường, được vương thượng sủng ái là vinh hạnh đặc biệt, mà bất cứ vị công tử nào đều muốn có, dù sao chỉ cần được Ngụy Vương sủng ái, thì tỷ lệ thành thái tử sẽ cao hơn.

Nhưng chỉ mình bát công tử Triệu Hoằng Nhuận có ý nghĩ khác, hắn căn bản không có ý định làm thái tử, một lòng chỉ muốn chơi đùa, tự nhiên sẽ không quan tâm đến sự sủng ái của phụ thân.

Điều này khiến Ngụy Vương có chút khó tiếp nhận. Xưa nay chỉ có các công tử tìm mọi cách muốn gần gũi vương thượng, há có chuyện ngược lại?

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nghĩ một chút, Triệu Nguyên Tư thở dài, âm thầm trách móc chính mình không nên khoe khoang, không nên hứa hẹn với Triệu Hoằng Nhuận.

Giờ thì tốt, Triệu Hoằng Nhuận đường hoàng hô lên “phụ vương nói không giữ lời”, thân là Ngụy Vương, Triệu Nguyên Tư lại không thể phản bác, chỉ có thể lợi dụng sự tức giận, phất tay áo rời đi.

“Tiểu tử này thật sự không thích gần gũi trẫm sao?”

Triệu Nguyên Tư vẻ mặt khổ sở hỏi ba vị đại thần.

“Đây là chuyện tốt.” Hà Tương Tự cười khuyên nhủ: “điều này nói rõ bát điện hạ lòng dạ phóng khoáng, cũng không có ý nghĩ xa vời.”

“Nói thì nói như thế...” Triệu Nguyên Tư nhíu mày, do dự hỏi: “ba vị ái khanh nghĩ thế nào, trẫm có nên hay không cho phép hắn?”

“Không nên!”

“Nên!”

Ba vị đại thần cùng nói một lúc, nhưng mà ý kiến lại bất đồng.

Trung thư lệnh Hà Tương Tự cùng trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cho rằng không nên phá lệ để một vị mười bốn tuổi công tử xuất các, mà trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải thì đứng về phe bát công tử Triệu Hoằng Nhuận.

“Hà ái khanh, trước tiên cho trẫm biết ý kiến của ngươi.”

“Vâng.” Hà Tương Tự chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói: “theo tổ chế quy định, hoàng tuổi tròn mười lăm mới có thể xuất các, khai phủ phong vương.”

Ngu Tử Khải nhíu mày đang muốn phản bác, đã thấy Hà Tương Tự bỗng nhiên chuyển chủ đề, thoải mái nói: “đây chỉ là nói cho người ngoài nghe, giống như bát điện hạ trời sinh đã biết, thuộc đặc biệt trường hợp đặc biệt, nới lỏng chút cũng không sao, dù sao các đời Ngụy Vương, thỉnh thoảng có công tử chưa đầy mười lăm mà xuất các phong vương... Lão thần chỉ lo lắng, bát điện hạ, liệu có thể thành đại thụ che trời, hay bởi vì bệ hạ nhất thời buông thả mà lệch lạc không.” Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Tư, dùng giọng nghiêm túc nói: “Nếu mầm non này mọc lệch, e rằng bệ hạ không còn mặt mũi gặp các đời tiên vương !”

Đám người nghe vậy trầm mặc, bởi vì điều Hà Tương Tự nói, vừa vặn là điều Triệu Nguyên Tư lo lắng nhất.

Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, xưa nay bị chỉ trích là ngang bướng ham chơi, không màng việc học, may mà vẫn ở trong cung, kẻ này còn không gây ra chuyện gì, nhưng nếu để tiểu tử này dời khỏi hoàng cung, đến lúc đó[trời cao hoàng đế ở xa], không biết sẽ chạy đi đâu, sau này Triệu Nguyên Tư muốn gặp hắn, chỉ sợ cũng là vấn đề.

“Thần cũng có ý này.” trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương chắp tay nói: “bát điện hạ nhìn xa trông rộng, không phải chúng thần có thể hiểu. Vi thần cả gan thỉnh bệ hạ nghiêm ngặt dạy bảo, để bát điện hạ có thể trở thành trụ cột cho Đại Ngụy, nếu có thể như thế, là phúc của Đại Ngụy!...Nếu như buông tha, thật là đáng tiếc!”

Khi Triệu Nguyên Tư đang suy nghĩ, trung thư hữu thừa Ngu Tử Khải cũng không mở miệng phản bác hai vị đồng liêu. Mặc dù hắn ủng hộ bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, cho rằng bệ hạ nên thực hiện hứa hẹn. Nhưng đứng từ góc độ xã tắc, Ngu Tử Khải cũng cho rằng điều Ngụy Vương cùng hai vị đồng liêu lo lắng không phải không có cơ sở.

Đến tột cùng là lời hứa của bệ ha quan trọng, hay là đem vị quỷ tài công tử kia bồi dưỡng thành Đại Ngụy trụ cột quan trọng? Lựa chọn này thực ra không khó.

Ngu Tử Khải không chút do dự mà từ bỏ ủng hộ Triệu Hoằng Nhuận. Dù sao hắn đã bị Triệu Hoằng Nhuận thuyết phục, hắn cũng không hi vọng bát công tử điện hạ bởi vì ham chơi mà uổng phí tài năng.

Nhưng mà lời nên nói, Ngu Tử Khải vẫn phải nói.

“Bát điện hạ sẽ không từ bỏ!”

“...” Ngụy Vương cùng Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương nghe vậy quay đầu liếc nhìn Ngu Tử Khải.

Hoàn toàn chính xác, một người cực kỳ thông minh, suy nghĩ kín đáo, hơn nữa dám nói ra “phụ vương nói không giữ lời” bát công tử Triệu Hoằng Nhuận, sẽ vì phụ thân Triệu Nguyên Tư tức giận mà từ bỏ lời hứa hẹn mình đáng có?

“Hừ! Trẫm cũng không tin tiểu tử kia có thể lật trời!”

Ngụy Vương kiên quyết hừ lạnh một tiếng, nhìn Đồng Hiến nói: “truyền trẫm khẩu dụ, để Tông phủ cắt giảm ba thành tiền tiêu hàng tháng của bát công tử Triệu Hoằng Nhuận... Không, cắt giảm hai thành, xem như giáo huấn!”

“Vâng!”

“Còn có, dỡ tấm biển[tiêu dao các]kia cho trẫm, khôi phục tên cũ[Văn Chiêu Các]!”

“...” Đồng Hiến mở miệng, cẩn thận từng li từng tí nói: “nếu bát điện hạ ngăn cản...”

“Phái cấm quân đi!”

“Vâng...”

Nhìn thấy thái giám Đồng Hiến vội vã bước ra khỏi Thủy Cùng điện, ba vị đại thần không khỏi rụt cổ lại, bọn hắn mơ hồ có dự cảm kỳ lạ.

Cuộc chiến giữa Bệ hạ cùng bát công tử, bởi vị chuyện này mà bắt đầu.

Gần gần một cái canh giờ sau đó, trong hoàng cung cấm quân liền tuân theo lệnh Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư, đem tấm biển[tiêu dao các]tháo xuống, một lần nữa đổi lại bảng hiệu[Văn Chiêu Các].

Từ đầu đến cuối, Triệu Hoằng Nhuận đứng ngoài hành lang, lạnh nhạt nhìn.

Chú ý tới mặt của chủ tử, tông vệ Mục Thanh vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “điện hạ đừng tùy tiện làm bậy a, đây chính là cấm quân...”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn đám người mặc giáp đứng ở bên ngoài sân.

[Má ơi, nguyên một đội cấm quân... Có cần phải như vậy hay không?]

Mười tên tông vệ sợ hãi vây quanh điện hạ nhà mình, sợ vị điện hạ gan to bằng trời này thật sự sẽ cùng đám cấm quân này đánh nhau.

Trước đây bọn hắn không phải chưa từng đánh với cấm quân, nhưng vấn đề là cấm quân lần này thật sự là nhiều lắm, ròng rã một đội năm trăm tên cấm quân.

Mà bọn hắn cũng chỉ có 10 người, làm sao đánh thắng được người ta?

Mười tên tông vệ nhìn nhau, trong lòng âm thầm suy đoán, xem đây có phải là Ngụy Vương ra oai phủ đầu.

“Truyền bệ hạ khẩu dụ, bát công tử Hoằng Nhuận, vi phạm tổ chế, tự mình thay đổi tên tẩm các, vô lễ với tổ tông, nể tình vi phạm lần đầu, phạt hai thành bổng lộc.”

Một vị cấm quân tướng lĩnh chắp tay với Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển[Văn Chiêu Các], lại nhìn về phía bên ngoài sân có năm trăm tên cấm quân đang đứng.

“Bát điện hạ, mạt tướng cáo từ.”

Sau khi thay xong bảng hiệu, cấm quân tướng lĩnh vội vàng cáo từ. Ai chẳng biết bát công tử Triệu Hoằng Nhuận có tiếng xấu, mặc dù lần này là ý của Ngụy Vương, nhưng bởi vì vậy mà bị vị điện hạ này ghi hận, thì ngày sau còn có quả ngon để ăn?

Nhìn năm trăm tên cấm quân cấp tốc rút đi, Triệu Hoằng Nhuận lại liếc mắt tấm biển[Văn Chiêu Các], không nói một lời đi vào trong các.

Mười tên tông vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đành cúi đầu đi theo bát điện hạ.

Văn Chiêu Các sảnh chính dùng để đãi khách, bày theo nghi lễ từ xưa truyền lại, bởi vậy chỉ có bàn không có ghế. (Thời xưa không có ghế chỉ dùng đệm để quỳ)

Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời ngồi trên đệm, ánh mắt lướt qua mười tên tông vệ đang quỳ dưới đất.(︶^︶)

“Mục Thanh, Trầm Úc, Vệ Kiêu, Chử hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Chu Quế, Hà Miêu, Chu Phác...”

Triệu Hoằng Nhuận đọc tên mười tông vệ .

Mười người này cũng không phải hộ vệ bình thường, đó là cận vệ do Tông phủ phái đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.

Những người xuất thân từ gia đình quân binh, chỉ là từ nhỏ mồ côi, bị Tông phủ thu dưỡng, truyền thụ võ nghệ, sau khi trưởng thành phái đến bên cạnh các vị công tử đảm nhiệm cận vệ.

Tuy có thân phận hộ vệ, nhưng trên thực tế là tùy tùng của các công tử, là cánh tay đắc lực, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, tuyệt không phản bội. Nếu có một ngày vị công tử mà mình hầu hạ đăng cơ, nước lên thì thuyền lên, hắn chắc chắn sẽ trở thành một phương đại tướng.

Đây là tổ chế.

“Thuộc hạ tại!”

Mười tên tông vệ mặc áo giáp, quỳ trên đất, không chớp mắt nhìn bát công tử.

Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận mặt không thay đổi, nói một câu.

“... Sắp có chiến tranh!”

Bình Luận (0)
Comment