Chương 107: Dương Thành Quân Hùng Thác (2)
Chương 107: Dương Thành Quân Hùng Thác (2)Chương 107: Dương Thành Quân Hùng Thác (2)
Bách Lý Bạt tính toán rất chính xác, chờ đến 29 tháng 10, Hùng Thác dẫn theo 8 vạn đại quân đi tới gần Yên Thủy.
Khi tới gần Yên Thủy, bởi vì không biết tình hình phía trước, Hùng Thác lệnh toàn quân đi chậm, cử người đi do thám tình hình.
Không ngờ trinh sát báo lại, quân Ngụy trốn ở trong doanh, không thấy động tĩnh.
Nghe tin này, Hùng Thác sững sờ.
Bởi vì chưa từng có một đội quân sau khi thắng lại làm ra hành động không muốn tăng thêm chiến công như vậy.
Đang lý ra, quân Ngụy phải thuận thế thu phục đất mất mới đúng?
Hùng Thác cau mày, quân Ngụy làm việc không theo lẽ thường, khiến hắn không biết làm sao.
Mà Tể Tuyên tướng quân ở bên cạnh nghe xong tình hình, trâm giọng nhắc nhở: "công tử, quân Nguy... Có chủ soái cao minh"
"Dù sao cũng đánh bại Hùng Hổ..." Hùng Thác thở dài, đưa tay day day lông mày.
Đúng vậy, hắn rất đau đầu.
Bởi vì quân Ngụy phản ứng, hoàn †oàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn tưởng rằng quân Ngụy sẽ lựa chọn nam tiến, thuận thế thu phục đất mất, mà Hùng Thác hắn liền có thể dựa vào ưu thế quân số, đè bẹp đối phương.
Thật không ngờ, đối phương yên Tĩnh suốt sáu ngày.
Điều này có nghĩa gì?
Hiển nhiên đối phương đã bỏ ra sáu ngày để tằng cường phòng thủ doanh trại.
Có lẽ chủ soái quân Ngụy cũng cân nhắc đến vấn đề binh lực, nên từ bỏ chủ động tấn công, chuyển sang cố thủ.
Phải thừa nhận đây là cách làm thông minh.
Không phải ai cũng có thể giữ tỉnh táo sau một trận đại thẳng. Tỉnh táo phân tích tỉ lệ thăng bại, thay vì mù quáng cho rằng có thể tiêu diệt 6 vạn quân Sở tiên phong, liền có thể đánh bại Hùng Thác gần mười vạn đại quân.
Ï Khó ! Khá khó! j
Cau mày suy nghĩ một lát, Hùng
Thác thúc ngựa chậm rãi tiến lên, trong miệng nói: "Tể Tuyên, Tử Xa, hai người các ngươi đi trước xem tình hình, để Liên Bích chỉ huy quân đội."
"Rõ"
Mệnh lệnh được đưa ra, 8 vạn quân Sở nghỉ ngơi chờ lệnh. Mà Hùng Thác thì dẫn theo Tể Tuyên, Tử Xa và mười thân vệ, tiến về phía Yên Thủy đại doanh.
Đi được một lúc, Hùng Thác đã mơ hồ nhìn thấy quân Ngụy Yên Thủy đại doanh.
Thấy vậy, hắn tìm liếm xung quanh, nhìn thấy phía trước có một ngọn đồi, thế là cùng những người khác xuống ngựa, leo lên đồi, nhìn phía xa xa Yên Thủy đại doanh.
"Tê..."
Đứng trên sườn đồi, híp mắt nhìn Yên Thủy đại doanh, chỉ thoáng qua, hắn đã hoảng sợ. Trong mắt hắn, đó nào phải doanh trại?
Rõ ràng là một tòa thành trì kiên cố!
Chỉ thấy bên ngoài đại doanh quân Ngụy, từng cây trường thương cố định trên mặt đất. Trên tường gỗ, khảm vô số lưỡi đao, có những thứ này, khiến cho toàn bộ Yên Thủy đại doanh nhìn như con nhím.
Không dễ ăn!
Ï Khá lắm... J
Mặc cho Hùng Thác đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
[Chỉ sáu ngày, quân Ngụy xây nên một thứ đáng sợ như vậy?... Èm, không đúng. ]
Suy nghĩ một lúc, Hùng Thác phiên muộn nói: "xem ra, Hùng Hổ không những chiến bại mà cả đại doanh cũng bị chiếm..."
Tể Tuyên cùng Tử Xa liếc nhau, không nói gì.
Đúng là chỉ có cách giải thích này, mới có thể lý giải tại sao quân Ngụy có thể trong sáu ngày ngắn ngủi tạo ra một thành lũy như vậy.
"Trận chiến này, e rằng không dễ đánh..."
Tể Tuyên thầm nói.
Trước mặt tòa thành lũy này, dù quân Sở có nhiều người lại có tác dụng gì? Bọn hắn thậm chí còn không có cơ hội leo lên tường của doanh trại.
Leo lên?
Leo cái gì? Chẳng lẽ leo lên cái kia bức tường giống như núi đao kia?
Tay bám lưỡi đao, chân đạp lưỡi đao, từ bức tường toàn đao kia tiến vào?
Sợ rằng bộ binh Sở quốc còn chẳng thể đến nổi chân tường để mà leo!
Chẳng lẽ coi rừng thương bên ngoài là đồ trang trí2 Coi đám cung thủ lính nỏ là người chết?
"Thật sự quá hèn hạ..."
Hùng Thác vẻ mặt phức tạp lẩm bẩm, bởi vì nhìn tòa doanh trại đằng xa, hắn nhìn thấy sự vô sỉ giống với chiến thuật đám ky binh sử dụng.
Trong đầu của hắn có một suy đoán chắc chắn: chủ trương xây dựng doanh trại, cùng kẻ nghĩ ra chiến thuật của đám ky binh kia, tuyệt đối là cùng một người!
"Hai người các ngươi nghĩ sao?" Hùng Thác hỏi Tể Tuyên và Tử Xa.
Tể Tuyên nhíu mày nói: "mặc dù có thể đánh... Nhưng loại thành lũy như con nhím này, thần cho là, nếu quân ta cưỡng ép tấn công, thương vong nặng nề không nói..." Hắn lắc đầu, tiếp tục: "chưa chắc có thể đánh hại"
Sau khi nói xong, Tử Xa nhíu mày tiếp lời: "ta cũng khuyên công tử không nên tấn công... Quân Ngụy rõ ràng là đã có chuẩn bị, biết được quân ta sẽ đến, bởi vậy xây thành thế này... Thật sự không biết miêu tả ra sao. Ừm, xa xỉ... Xa xỉ thành lũy."
Ï Xa xỉ... ¡
Hùng Thác cười khổ gật đầu.
Đúng là xa xỉ, phải biết số lượng đao kiếm trường thương, cũng đủ để trang bị cho đội quân vạn người.
Trên đời này tuyệt sẽ không có đội quân thứ hai xa xỉ đến vậy, vì kiến tạo một tòa thành lũy mà dùng binh khí của mấy vạn người. Mà quân Ngụy đối diện lại làm như vậy, bởi vì bọn hắn dã tiêu diệt hết 6 vạn quân Sở tiên phong, đoạt lại vô số vũ khí áo giáp, nên mới không chút đau lòng đưa hết chỗ vũ khí đó dùng một cách phí phạm đến vậy.
Mà điều khiến Hùng Thác càng thêm tức giận là bọn hắn biết nguồn gốc của chỗ vũ khí này.
Ï Đánh? Hay không đánh? ¡I
Hai vấn đề này quanh quẩn trong đầu Hùng Thác.
Hắn thấy, đối mặt với loại thành lũy kiểu này, e rằng bất kỳ danh tướng nào cũng sẽ cảm thấy bất lực.
Nếu có thể. Hắn thực sự không muốn đối mặt với loại "quái vật" này.
Nhưng hắn không thể.
Đầu tiên, nếu như Hùng Hổ còn sống, tám chín phần mười là bị giam trong doanh trại trước mặt, tình cảm nhiều năm giữa hai người. Khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, coi như không thấy.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất.
Đó chính là, quân Sở không thể cứ vậy vòng qua toà quân doanh này đi tập kích thành trì sau lưng nó.
Phải biết, từ khi Sở Vương tuyên chiến, Hùng Thác hắn công chiếm thành trì, đến nay cũng được 3 tháng, hắn đã chuẩn bị tiếp tục tiến công. Chiến tuyến một khi mở rộng, đến lúc đó mấy tháng không công phá nổi một thành trì là chuyện bình thường.
Dù sao Ngụy quốc cũng đã có chuẩn bị.
Việc này Hùng Thác cùng việc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh hạ nước Ngụy sáu tòa thành là hoàn toàn khác biệt.
Huống chỉ, bây giờ đang là mùa đông, mặc dù chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ đang giảm nhanh chóng, lúc này tiến vào sâu trong Ngụy quốc, mà mặc kệ doanh trại này tồn tại, đến lúc đó, quân Ngụy trong doanh cắt đứt đường lui của bọn hắn, đừng nói là 8 vạn người, coi như có 80 vạn người thì cũng chết cóng, chết đói tại nơi đất khách quê người.
Bởi vậy, tòa doanh trại này phải trừ bỏ, chỉ như vậy, Hùng Thác mới có thể yên tâm bắc tiến.
Đi từng bước là ổn thỏa nhất .
Nhưng muốn đánh... Nói thật, Hùng Thác không có chút tự tin nào. Nguyên nhân là, quân doanh trước mặt quá dọa người. Đến mức hắn không nắm chắc có đánh hạ nổi hay không.
"Thôi, quay về trước đi."
Chính mắt thấy kẻ địch mà mình phải đối mặt, Hùng Thác liền quay trở về chỗ đóng quân.
Ngày đó, Hùng Thác hạ lệnh đóng quân ở một ngôi làng bỏ hoang. Đồng thời lệnh binh sĩ dưới trướng đi chặt cây xây dựng doanh trại.
Không có cách nào, bởi vì tất cả cây cối gân doanh trại quân Ngụy đã bị chặt hết để lại một tầm nhìn trống trải.
Nên Hùng Thác chỉ có thể ở ngoài hai mươi dặm xây dựng doanh trại.
Hi vọng trong quá trình dựng trại, có thể tìm được vài thứ hữu dụng trong thôn.
Nhưng đáng tiếc, không biết nơi này đã từng bị Hùng Hổ chiếm qua hay là bị quân Ngụy quét qua, tóm lại, cả thôn đã bị thiêu rụi, đừng nói nhà tranh, ngay cả một vách tường hoàn chỉnh cũng không có.
Sau một phen bận rộn, soái trướng là nơi dựng xong đầu tiên, đó là điêu chắc chắn.
Trong khi binh sĩ quân Sở đang bận dựng trại, thì Hùng Thác đang viết một bức thư.
Đây là một bức thư đe dọa, nhưng không phải là chiến thư.
Ý chính trong thư chính là để quân Nguy thả Hùng Hổ ra.
Đương nhiên, Hùng Thác cũng không nghĩ rằng chỉ dựa vào một bức thư liền có thể để Hùng Hổ bình an trở về, dù sao người Ngụy cũng không ngu, sao có thể dễ dàng bỏ đi một lá bài tốt như vậy. Mục đích hắn viết bức thư này, thứ nhất là kiểm tra xem Hùng Hổ có đùng là tù binh hay không, thứ hai, chính là "nhắc nhở' tướng Ngụy tâm quan trọng của Hùng Hổ, để đường huynh hắn không phải chịu khổ.
Dù sao là tù nhân quan trọng sẽ không bị ngược đãi.
Đây là điều duy nhất Hùng Thác có thể làm.