Chương 132: Phục Binh
Chương 132: Phục BinhChương 132: Phục Binh
Đầu tháng 11, quân Ngụy đánh lui quân Sở, bảo vệ Yên Thủy đại doanh, đồng thời ép quân Sở phải dùng đường thủy.
Hai ngày sau, Tử Xa dẫn theo 3 vạn binh sĩ, khoảng 80 chiến thuyền, đi ngược Thái Hà, muốn tập kích Đại Lương.
Nhớ lúc đưa kế sách lên, trong lòng hắn có một dự cảm không tốt, nhưng được Hùng Thác an ủi, lại làm hắn bớt lo.
Cách nghĩ của Hùng Thác không sai, bây giờ đang là mùa đông, lượng nước không nhiều, nếu muốn xây đập chứa nước để tiêu diệt chiến thuyền cũng là điều không dễ.
Nhưng Hùng Thác tuyệt đối không ngờ rằng, hai tháng trước, Túc Vương Triệu Hoằng Nhuận vừa đến Yên Lăng, đã dùng một tấm kim lệnh, lệnh Bách Lý Bạt xây dựng đập nước, đồng thời để lại 5 trăm người đóng quân.
Mà người lãnh đạo đội quân này, chính là người đứng lên chống đối Triều Hoằng Nhuận lúc ở doanh trại Tuấn Thủy, quân hầu Đoạn Ương.
Mặc dù Đoạn Ương có ác cảm ban đầu với Triệu Hoằng Nhuận, nhưng đấy là do Triệu Hoằng Nhuận đã xúc phạm quân kỳ của bọn họ, sau khi hiểu ra, Đoạn Ương cũng không có ý kiến.
Là một trong trong vô số binh sĩ Tuấn Thủy doanh bị khích tướng, Đoạn Ương cũng có nhiệt huyết, một lòng suy nghĩ xông ra chiến trường, giết địch lập công, bảo vệ quốc gia.
Nhưng không ngờ, hắn xui xẻo, trở thành người đóng quân ở đập nước.
"Không biết tình hình Yên Lăng thế nào..."
Giống 5 trăm người dưới trướng, quân hầu Đoạn Ương cắn một cọng cỏ, nằm trên mặt đất, nghĩ ngợi đủ chuyện.
Không riêng gì hắn mà 5 trăm người dưới trướng hắn đã rảnh rỗi đến phát chán.
"Lão Đoàn. Ngươi nói xem, có phải vì ngươi đắc tội Túc vương điện hạ, nên Túc vương điện hạ bảo tướng quân giao việc này cho ngươi?"
Một người ngồi cạnh Đoạn Ương trêu trọc hắn.
"Có trời mới biết." Đoạn Ương bĩu môi.
Lời vừa dứt, những binh lính xung quanh bắt đầu bàn tán.
Cũng không phải Đoạn Ương hay những người khác có ý kiến với Triệu Hoằng Nhuận nhưng bọn hắn quá rảnh rỗi, rảnh đến nhàm chán.
Sau khi nói vài câu, đám người liền chuyển chủ đề từ Ÿ Túc vương giở trò. , chuyển sang Ï ai vừa cưới vợi , một đám rảnh rỗi nói chuyện vợ kẻ đó có đẹp không, một người nói xấu, mặc dù bọn hắn chưa từng gặp qua.
Trò chuyện một lúc, chủ đề dân dần trở nên khó nghe. Dù sao đối với đám lính quanh năm trong doanh, chủ đề chỉ có, Ÿ bạo lực), nữ nhân¡, Ÿ chửi bới.)..
Chính vì vậy, trong chiến tranh, các binh lính thường xuyên giết người, cưỡng hiếp nữ nhân, đừng tưởng Ngụy quốc chưa từng xảy ra, chỉ là quân Ngụy kỷ luật nghiêm minh, nên ít khi xảy ra, không như Sở quốc, dung túng binh sĩ cướp bóc giết người gian dâm. Đúng, lão Đoàn, ngươi biết Lưu Hạ không?"
"Lưu Hạ?' Đoạn Ương ngẩn người, hỏi: "là thiện xạ doanh Lưu Hạ sao?”
"Có quen sao?"
Đoạn Ương vò đầu, dở khóc dở cười nói: "ta thuộc bộ binh doanh, hắn là thiện xạ doanh, tuy cùng thuộc Tuấn Thủy doanh, nhưng muốn nói quen: thì... Chuyện gì?"
"Nghe nói Lưu Hạ trong nhà có 3 muội muội, đều đã đến tuổi lấy chồng, Lưu Hạ đang sắp xếp... Thiện xạ doanh ai cũng biết."
"Sao, tiểu tử ngươi có ý à?" Đoạn Ương cười cười nhìn binh sĩ vừa nói.
Có câu "gần quan được ban lộc”, tỷ muội của binh sĩ trong doanh, đều sẽ ưu tiên cho binh sĩ trong doanh, đây là quy tắc bất thành văn của Tuấn Thủy doanh. Bách Lý Bạt vô cùng ủng hộ chuyên này, dù sao điều này sẽ tăng cường gắn kết giữa các binh sĩ, mà đám binh sĩ cũng ủng hộ, bọn hắn hy vọng tỷ muội của mình kết hôn với người trong doanh, để khi có một người chết thì sẽ có người khác lo cho gia đình mình.
Nhưng chuyện như vậy, sẽ chỉ giới hạn trong quân doanh của từng người, tỉ như Lưu Hạ sẽ chỉ giới thiệu muội muội cho người thiện xạ doanh, về phần 4 doanh khác, thì xin lỗi, tuy cùng thuộc Tuấn Thủy quân, nhưng binh Ngụy cùng doanh sẽ quen thân hơn.
Vì vậy, Đoạn Ương dội gáo nước lạnh: "bỏ ý nghĩ đó đi, thiện xạ doanh có 5 ngàn người, trừ phi Lưu Hạ có 5 ngàn muội muội, bằng không không đến lượt ngươi."
Vừa dứt lời, có một binh lính khác hét lơn: "coi như Lưu khúc hầu có 5 ngàn muội muội, thì cũng không tới lượt ngươi, tiểu Chương, ai ở đây chẳng mạnh hơn người?" Nói xong, tên binh sĩ kia giơ nắm Tay.
"Ha ha ha."
Đám binh sĩ phá lên cười.
Đoạn Ương cũng cười, lắc đầu, lập tức rơi vào trầm tư.
Hai tháng qua, Đoạn Ương từng nhiều lần đoán mục đích xây đập, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng chỉ đưa ra một kết luận, đó chính là Túc vương điện hạ đề phòng quân Sở dùng chiến thuyền đi ngược Thái Hà đánh lén Đại Lương.
Đối với kết luận này, hắn hoàn toàn không tin.
Theo hắn biết, Hùng Thác có 16 vạn quân, chiếm được rất nhiều thành trì Đại Ngụy, không đến mức mạo hiểm tập kích Đại Lương. Đại Lương chính là đô thành Ngụy quốc, người Sở có kiêu ngạo, cũng sẽ không đến mức nghĩ rằng chỉ bằng mấy chiến thuyền mà đánh hạ nó chứ.
Có thật quân Sở sẽ tập kích Đại Lương không?
Đoạn Ương hỏi đi hỏi lại chính mình.
Hắn ngược hy vọng là có, chỉ có như vậy, hắn cùng 5 trăm binh sĩ ở đây mới có ý nghĩa, bằng không, hai tháng này bọn hắn chỉ tốn công vô ích, bỏ lỡ cơ hội ra chiến trường lập công.
Đáng tiếc, mỗi một lần hẳn hy vọng quân Sở tiến đến, kết quả lại làm hẳn thất vọng.
Mỗi ngày chờ đợi, đợi đến khi mặt trời lặn, sau đó 5 trăm người lại đi kiếm đồ ăn.
Thời gian dân qua, Đoạn Ương cũng không kỳ vọng quá nhiều, dù sao mấy ngày gần nhất, Thái Hà đã nổi băng mỏng, đồng nghĩa con sông sắp đóng băng, đến lúc đó, chiến thuyền càng sẽ không tới.
Mà đồng thời, Thái Hà đóng băng cũng khiến công sức của 5 trăm người trở nên vô nghĩa.
Nhưng hôm nay, tình huống có chút đặc biệt.
Mặt trời chưa xuống núi, Đoạn Ương lại mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa từ phía hạ nguồn.
Số lượng không nhiều, chỉ hai ba mươi người mà thôi.
Rõ ràng, đó là do thám hắn phái đi.
Mặc dù 5 trăm người đều là bộ binh, nhưng Tuấn Thủy quân rời đi, đã lưu cho Đoạn Ương 50 con chiến mã, để hắn giám sát khu vực Thái Hà. F...J
Đoạn Ương lắc đầu nhìn mặt trời, đứng dậy, nụ cười trên mặt dần tắt.
Bởi vì hắn biết, nếu không phải tình huống khẩn cấp, do thám hắn phái đi tuyêt sẽ không về trước mặt trời lặn.
Chẳng lẽ... ¡
Đoạn Ương cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Lúc này, hai mươi người giục ngựa chạy tối, một người trong đó vội vã hô: "quân hầu, tới, tới."
"Cái, cái gì tới?" Đoạn Ương cố nén hưng phấn, cẩn thận hỏi.
"Hạm đội Sở quốc, là chiến thuyền!" Một người khác cũng mừng rỡ hô.
Đoạn Ương liếm môi, vì cẩn thận, hắn thận trọng hỏi lại: "các ngươi đã nhìn kỹ? Thực sự là chiến thuyên Sở quốc?" "Không sai... Tổng cộng có khoảng 80 chiếc chiến thuyền, Đại Ngụy ta không có loại chiến thuyền này! Trên mỗi chiến thuyền đều treo cờ Sở quốc..."
"Làm sao ngươi biết đó là quân kỳ Sở quốc?"
"Trên lá cờ viết ” Sở Dương Thành Quân, người mù cũng biết."
"Quá tốt rồi!" Đoạn Ương hưng phấn xoa tay, quay đầu nhìn những binh lính xung quanh, nhếch miệng cười: "các huynh đệ, chúng ta có việc... Tất cả đứng dậy!"
"ồ" Quân Ngụy sốt sắng đứng lên, rốt cuộc, sau khi chờ đợi hai tháng, điều bọn hắn hy vọng đã đến.
"Thả Ÿ cọc gỗ j xuống sông."
Đoạn Ương ra lệnh, quân Ngụy gần đó cắt đứt dây thừng buộc những khúc gỗ bên cạnh, một tiếng động lớn vang lên, ba chồng gỗ gần đó rơi thẳng xuống sông.
Những khúc gỗ được vót nhọn, sau khi rơi xuống Thái Hà, bởi vì rễ nặng hơn, nên đầu nhọn sẽ xuôi dòng.
"Phá đập!"
Đoạn Ương hét lớn.
Kỳ thực, binh sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Đoạn Ương ra lệnh.
Bọn hắn cắt đứt tất cả dây thừng dùng để nối các phần bằng gỗ của con đập, một tiếng nổ lớn vang lên, dòng nước trong tích tắc phá đập nước, giống như một con rồng gầm thét, cuốn mấy trăm chiếc cọc gỗ về hạ nguồn.
"Các huynh đệ, đã đến lúc chúng ta lập công!"
"Ác ác -I"
Dưới sự chỉ huy của Đoạn Ương, 5 trăm binh sĩ chạy vê phía hạ nguồn con sông.