Chương 136: Tâm Nhìn Xa
Chương 136: Tâm Nhìn XaChương 136: Tâm Nhìn Xa
- thời gian trở lại một ngày trước -
Khi Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương, ba người nói chuyện hạm đội cho Triệu Hoằng Nhuận biết, Bách Lý Bạt cũng nhận được tin, nên đã tới soái †rướng gặp mặt Triệu Hoằng Nhuận.
So với ba người Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương, Bách Lý Bạt bình tĩnh hơn nhiều, dù sao Triệu Hoằng Nhuận đã từng ra lệnh cho hắn xây dựng đập nước ở Thái Hà, nên khi biết quân Sở muốn ngược dòng Thái Hà tập kích Đại Lương, hắn không hề lo lắng.
Chẳng qua, hắn vô cùng kinh ngạc, trước khi rời Đại Lương, Triệu Hoằng Nhuận đã phái hắn xây đập, nói cách khác, Triệu Hoằng Nhuận đã đoán trước quân Sở sẽ tập kích Đại Lương. Đây cũng là mục đích Bách Lý Bạt đến soái trướng.
"Điện hạ đã đoán trước quân Sở sẽ tập kích Đại Lương?”
Ngồi trên ghế, Bách Lý Bạt không nhịn được hỏi.
Tuy nói người thông minh sẽ có tâm nhìn xa, nhưng Triệu Hoằng Nhuận "tầm nhìn xa", cũng quá xa rồi, biết trước hành động quân Sở hai ba tháng sau, thực sự là không thể tưởng nổi.
Đối mặt với câu hỏi của Bách Lý Bạt, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười giải thích: "Bách Lý tướng quân hiểu lầm, bản vương không hề biết chuyện hai tháng sau, mà là bản vương dự dịnh dẫn dắt quân Sở làm vậy..."
"." Đám người trong trướng đều lộ vẻ không hiểu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận giải thích thêm: "lúc còn ở Đại Lương, bản vương nghĩ cách đối phó quân Sở, kế hoạch sơ bộ: bước đầu tiên, giảm quân Sở nhuệ khí. Dù sao quân Sở có tới 16 vạn đại quân, đã chiếm vài tòa thành trì, tỉnh thân đang cao... Mặc dù quân Sở rất mạnh nhưng đánh thẳng nhiều trận sẽ khiến bọn hẳn trở nên khinh địch , nhằm vào điểm này, quân ta có thể bẫy giết một phần quân Sở."
Ba người Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương hiểu ra, lúc ở Yên Thủy, Triệu Hoằng Nhuận giả vờ bại trận, dụ Hùng Hổ truy đuổi Yên Lăng binh. Tiếp đó để quân Sở truy đuổi dân chúng Yên Lăng, khiến 6 vạn quân Sở tiêu hao thể lực, lúc này Tuấn Thủy quân mai phục trên đường, Tuấn Thủy quân chẳng tốn bao nhiêu sức đã dễ dàng đánh bại 6 vạn quân Sở, hơn nữa thương vong cực ít.
"Vậy bước thứ hai thì sao?" Bách Lý Bạt cực kỳ tò mò.
Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "Hùng Hổ toàn quân bị diệt, Hùng Thác đương nhiên không thể ngồi yên, tập hợp đại quân tấn công quân ta. Nhưng là 6 vạn quân tiên phong bị đánh bại, Hùng Thác tất nhiên sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để chúng ta có cơ hội. Nên bằng vào quân †a 3 vạn binh lực, muốn tiêu diệt Hùng Thác 10 vạn binh lực, là không thể... Vì vậy, bước thứ hai phải giảm nhuệ khí quân Sở, nhưng chỉ chặn đánh, làm quân Hùng Thác không thể tiến thêm, mà không phải ảo tưởng tiêu diệt hoặc làm quân Sở tổn thất nặng nề."
"Cho nên sau khi điện hạ chiếm được doanh trại này, cũng không vội vã †hu phục đất mất, mà để Mạnh Ngỗi đại nhân gia cố phòng ngự."
"Bản vương đã nói, khi đó xuôi nam, chưa chắc có thể đánh bại đại quân Hùng Thác, dù sao Hùng Thác vẫn còn 10 vạn quân. Chính diện chiến đấu, quân †a dù có thể thắng, e rằng thương vong cũng nặng nề, không đáng... Huống chỉ, còn chưa chắc thắng."
"Ừm." Bách Lý Bạt gật đầu đồng ý.
"Thế nên, bản vương mời Công Bộ gia cố doanh trại, vì để quân Sở Vương đây... Bản vương không có ý định xuất binh, nhưng không để Hùng Thác bắc tiến, bản vương muốn hai bên rời vào giằng co. Mặt khác, bản vương lại để Tào tướng quân quấy rối đường lương quân Sở, khiến lương thảo quân Sở không thể dùng lâu. Thả 3 vạn tù binh cũng vì tăng lượng tiêu thụ lương thảo, bất kỳ một đội quân nào chỉ cần không có lương thảo thì liền định sẵn sẽ bại." Triệu Hoằng Nhuận dừng một lúc, tiếp tục nói: "đương nhiên, bản vương vẫn muốn giành một trận thắng, bởi vì chỉ có bại trận mà hai bên vẫn giằng co, sẽ càng làm sĩ khí quân Sở giảm thấp... Hùng Thác cũng rất phối hợp, để 6 vạn quân Sở tấn công doanh trại, giúp quân ta có một trận thắng."
"Trận thắng kia, cũng rất nguy hiểm." Bách Lý Bạt hồi tưởng lại mấy ngày trước, lắc đầu cảm khái.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận hơi xấu hổ, cười khổ nói: "đó là ta tính sai, ta không ngờ Hùng Thác quyết đoán đến vậy, thấy lương thảo tiêu hao quá nhiều, hẳn liền lợi dụng thương vong để giảm lương thực tiêu thụ ... Nếu không có xe công thành cùng xe ném đá thì trận chiến sẽ rất vất vả... Cũng may trận chiến đã qua, bây giờ Hùng Thác nếu muốn tấn công doanh trại, sẽ không dễ dàng như trước."
"Ồ." Bách Lý Bạt cười một tiếng, suy đoán: "điện hạ muốn chặn Hùng Thác ở đây, chẳng lẽ là muốn hắn tìm cách khác, tỉ như, dùng chiến thuyền tập kích Đại Lương?"
"Sở quốc có rất nhiều chiến thuyền." Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, giải thích kế hoạch tác chiến: "nói chung, bước thứ hai là để quân Sở thất bại trên đường bộ. Ta muốn để Hùng Thác biết doanh trại dễ thủ khó công. Đến lúc đó, Hùng Thác chỉ còn hai con đường, hoặc là chờ đến đầu xuân tái chiến, hoặc là thừa dịp Thái Hà chưa đóng băng, dùng chiến thuyền tập kích Đại Lương, ép quân ta cứu viện Đại Lương... Nếu quân ta đi chỉ viện, thì doanh trại này có tường đồng vách sắt cũng vô dụng."
Lúc này, Vương Thuật hỏi thêm: "nếu Hùng Thác lựa chọn năm sau tái chiến thì sao?"
"Đây cũng chính là điều bản vương không muốn thấy." Triệu Hoằng Nhuận nhìn Vương Thuật, cười khổ nói: "nếu Hùng Thác lựa chọn năm sau tái chiến, vậy thì hắn không cần ở lại gân Yên Thủy. Mà sẽ chọn đưa quân trở về các thành trì đã chiếm... Nếu đúng vậy, quân ta nhất định phải chủ động tấn công. Bởi vì một khi để tới đầu xuân thì trận chiến này sẽ rất gian khổ... Mà bản vương cũng đang đánh cược, đánh cược Hùng Thác sẽ không chờ được. Từ chuyện hắn liên tục xua quân quấy rối nước ta, hắn là người có thù tất báo, mà loại người này, sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại, chỉ cần còn một cơ hội, hắn vẫn sẽ tấn công."
"Xem ra điện hạ đã đoán đúng.' Mã Chương vui vẻ nói: "bất kể dự báo hay dẫn dắt. Điện hạ xây dựng đập nước Thái Hà, rốt cuộc phát huy được tác dụng... Nhưng mạt tướng không hiểu, rõ ràng đập nước đã xây được hai tháng, nhưng vì sao quân Sở vẫn chưa phát hiện? Đáng lý ra, từ mực nước cao thấp bọn hắn phải phát hiện mới đúng."
"Bởi vì Tuấn Thủy quân không chỉ xây một đập nước." Bách Lý Bạt mỉm cười giải thích cho Mã Chương: "quân ta lúc đó xây dựng hai con đập, một con đập dùng để chứa nước, một con đập dùng để chặn thế nước, khiến cho dòng chảy thay đổi. Bởi vậy, quân Sở rất khó từ mực nước nhìn ra cái gì."
Bọn người Mã Chương nghe vậy hiểu ra.
Mà lúc này, Bách Lý Bạt đưa mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: "nhưng để cho ta bất ngờ, là điện hạ dùng tấm Kim Lệnh cuối cùng ra lệnh cho Tư Mã An... Tên kia, cũng không thân thiện."
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, từ lời Bách Lý Bạt nghe ra manh mối, nghi hoặc hỏi: "Nãng Sơn doanh Tư Mã An? Bách Lý tướng quân có quen người này sao?"
Bách Lý Bạt bật cười, lắc đầu nói: "hắn cùng ta đều là bệ hạ tông vệ, điện hạ nói xem quen hay không? Ta rất hiểu hẳn, chờ trận chiến kết thúc, điện hạ tốt nhất chuẩn bị một phần quà, lớn nhỏ không quan trọng, chỉ cần có tâm... Hắn, cho dù tuân theo mệnh lệnh điện hạ, cũng chỉ là do tấm Kim Lệnh, tên kia lòng dạ không lớn, hắn chỉ nghe bệ hạ điều động, điện hạ ép hắn xuất binh, tên kia mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng sẽ không vui."
"Không đến mức chứ?" Triệu Hoằng Nhuận hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng tông vệ ngày xưa của phụ vương đều dễ nói chuyện như Bách Lý Bạt.
"Điện hạ vẫn không tin." Bách Lý Bạt cười khổ, chân thành khen ngợi: "Tư Mã An có tài gấp mười lần ta, điện hạ cho rằng vì sao bệ hạ để hắn nắm quyền Nãng Sơn doanh, giám sát hàng tướng Nam Cung? Bởi vì lấy khả năng của Tư Mã An, đánh bại Nam Cung dễ như trở bàn tay. Đừng nhìn Tuấn Thủy quân có 2 vạn rưỡi, mà Nãng Sơn quân chỉ có 2 vạn người, nếu đánh nhau, Tuấn Thủy quân chưa chắc đã là đối thủ... Điện hạ chưa nhìn cách huấn luyện của hắn, quân dưới trướng hắn mới thật sự là tỉnh nhuệ!"
Nói đến đây, Bách Lý Bạt dừng lại, sau đó nói: "lần này Tư Mã An xuất quân, việc mai phục không thành vấn đề, nhưng điện hạ cũng không cần chờ tên kia đưa tù binh đến đây, tên kia bất kể chống kẻ thù từ bên ngoài hay dẹp loạn †rong nước, từ trước đến giờ không giữ tù binh."
"Hở?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, hắn đang cần rất nhiều tù binh, càng nhiều càng tốt, bởi vì... ảnh hưởng đến hành động trong tương lai, nhưng hôm nay nghe cách Bách Lý Bạt nói, hình như không cần chờ Tư Mã An chuyển tù binh cho hắn?
Quả nhiên, Đúng như Bách Lý Bạt nói, tối ngày hôm sau, Tư Mã An đã phái người đưa tin: nhiệm vụ hoàn thành!
Còn tù binh, một câu cũng không có.
Về sau Triệu Hoằng Nhuận mới biết được, Tư Mã An chỉ dẫn theo một nửa Nãng Sơn quân đi mai phục.
Tiêu diệt toàn bộ quân Sở, ngoại trừ bị buộc phải nhảy sông, còn lại binh Sở không còn ai sống.
Sau đó, Tư Mã An liền dẫn quân trở về Nãng Sơn hỗ trợ đất Tống.
Làm Triệu Hoằng Nhuận không thể †in nổi chính là, Tư Mã An lệnh cho người báo tin nói rõ hành tung: hắn, muốn đi quận Tống!
Quả nhiên là có khúc mắc... ¡
Hiểu được ý nghĩa đằng sau, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười khổ.
Hắn quyết định, chờ chiến sự kết thúc, nhất định phải đưa một phần quà đến Nãng Sơn doanh.
Cũng không phải sợ làm mất lòng Tư Mã An vì chuyện này, mà là Triệu Hoằng Nhuận thật sự rất tò mò, người được Bách Lý Bạt khen ngợi, làm cách nào dựa vòa 3,4 ngàn bộ binh, trong tình huống không có nhiều thương vong, lại tiêu diệt hơn vạn quân Sở.
Có thể nói là một vị tướng tài ba.