Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 146 - Chương 148: Khuyên Hàng (2)

Chương 148: Khuyên Hàng (2) Chương 148: Khuyên Hàng (2)Chương 148: Khuyên Hàng (2)

“Bản vương cho các ngươi nửa giờ để cân nhắc”

Nói xong câu cuối, Triệu Hoằng Nhuận bước xuống đài, cùng với Bách Lý Bạt và các tông vệ, nhìn 5 vạn tù binh, chờ bọn hẳn đưa ra lựa chọn.

Đối với binh Sở, bọn hắn hoàn toàn không cần cân nhắc đắn đo làm gì, Ngụy quốc thu thuế 2/10, mà ở Sở quốc thì bọn hẳn phải chịu thêm cả thuế của lãnh chúa, chịu mức 5/10, đồng nghĩa với?

Với việc dân Sở làm cực khổ một năm, nhưng lại chỉ có thể có một nửa thu hoạch. Còn một nửa khác, 3 phần nộp thuế, cao hơn các nước khác 1 phần, nhưng cũng có thể chấp nhận, nhưng khủng khiếp ở chỗ, ngoài 3 phần thuế nộp cho quốc gia thì dân Sở còn phải nộp thêm thuế cho các lãnh chúa, đây mới là lý do dẫn tới tình trạng nghèo đói của quân Sở.

Suy cho cùng vẫn là thể chế khác biệt.

Ở Ngụy quốc, tuy có rất nhiều hậu duệ của Cơ thị cũng có lãnh địa, nhưng chẳng qua là một trấn nhỏ do chính mình bỏ tiền xây dựng, chiếm diện tích cũng không nhiều, chỉ có thể coi là trang viên.

Người trong hoàng thất ở bên trong trang viên, ăn uống thả cửa, đắm chìm tửu sắc, cũng sẽ không có ai quan tâm.

Hơn nữa, những người này cũng không có quyền thu thuế ở các khu vực gần đó, bọn họ tiêu tiền đều là Tông phủ cung cấp, đây là khoản chỉ tiêu bình thường, để cung cấp cho người trong hoàng tộc.

Số tiên kia nói nhiêu không nhiều, nói ít không ít, tuy đủ để chỉ tiêu trong nhà, nhưng lại không đủ để sống xa xỉ. Về phần những người có thể sống xa hoa, phần lớn bọn hắn đều có sản nghiệp của mình.

Bởi vậy, mặc dù Cơ thị vương tộc nắm các sản nghiệp sinh lợi của Đại Nguy, nhưng không trực tiếp tổn hại tới lợi ích của nông dân, bởi vì giữa hai bên không có mối liên hệ trực tiếp nào.

Nhưng Hùng thị vương tộc lại khác, Sở quốc áp dụng phân phong đất: Sở Vương giao một khu vực cho con cháu Hùng thị, tỉ như Dương Thành Quân Hùng Thác. Hàng năm, Hùng Thác cần phải giao ra 3 phần thuế, ngoài ra, có thể kiếm chác được thêm bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh từng người.

Cũng bởi vì quy định này, Hùng thị vương tộc không tiếc tận thu người dân bên trong đất phong, so sánh với Cơ thị, thì ít nhất con cháu Cơ thị còn có nghề nghiệp, mà rất nhiều kẻ trong Hùng thị vương tộc chính là bọ hút máu, vì xa hoa hưởng thụ mà ép khô người dân trong đất phong.

Đương nhiên, không phải tất cả người trong Hùng thị đều như vậy, tỉ như Dương Thành Quân Hùng Thác. Hắn không những chỉ thu thêm có 1 phần thuế, càng là đem số tiền thuế này dùng cho quân đội, ngoài ra còn dùng mua chiến mã từ Ba quốc.

Đừng thấy Hùng Thác chỉ có 100 con chiến mã để cho các tướng lĩnh và hộ vệ sử dụng mà nhầm, nhìn khắp Sở quốc, hoàn toàn không có nổi một lãnh chúa có được trên trăm con chiến mã.

Còn về lý do, thứ nhất là Sở quốc không phải nơi sản xuất ngựa tốt, thứ hai là ngựa Ba quốc rất đắt. Còn lý do thứ ba, Hùng Thị quý tộc cho rằng, cưỡi ngựa không phong cách bằng ngồi kiệu do mười mấy người khiêng?

Nhưng ngay cả khi Hùng Thác chỉ thu thuế 4/10, thì so với thuế 2/10 của Ngụy quốc vẫn cao hơn gấp đôi.

Gấp đôi a!

Điều này có nghĩa là dân Sở muốn sống qua mùa đông giá rét, thì nam nhi trong nhà phải đi nhập ngũ đổi lấy một khoản tiền hỗ trợ.

Lấy Ngũ Kị làm ví dụ, hắn từng có một người cha, hai người anh, nhưng bây giờ, hắn là người đàn ông duy nhất trong nhà, còn phải nuôi sống bao nhiêu người? Một mẹ già bệnh liệt giường, hai chị dâu ở góa, một đệ đệ, một muội muội, còn có cháu trai cháu gái. Một mình hắn, liền phải nuôi sống bảy tám người.

Đây cũng là lý do người Sở nhập ngũ rất nhiều, bởi vì nếu không đi, bọn hắn một nhà sống không nổi.

Đương nhiên, Hùng Thác đưa cho “phí hỗ trợ” nhiều lắm chỉ đủ một nhà sống qua mùa đông, chờ đến sang năm, bọn hẳn vẫn phải chịu đói, mà lúc này lại cần thêm tiền.

Nếu có thể sống sót sau chiến tranh và đoạt được tiền bạc của người Ngụy là tốt nhất, nếu không, bất hạnh chết trận, thì sẽ giống như Ngũ Kị, nam nhân trong nhà sẽ nhập ngũ cho đến khi chết hết.

Đến lúc đó, vì sống, hai người chị dâu của Ngũ Kị chỉ có thể bán mình, gồm cả đệ muội của Ngũ Kị có lẽ cũng phải bán cho nhà có tiền, địa vị kém cả gia nô.

Đây chính tình cảnh chung của người dân Sở quốc.

Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận đưa ra đãi ngộ có sức hấp dẫn rất lớn với Sở binh: tùy ý khai hoang, miễn thuế 3 năm đầu, ba năm sau thu thuế 2/10, không có thuế khác, mà càng làm bọn hắn kích động là cho dù không nộp thuế, cũng có thể lao dịch thay thế, hoàn toàn không phải lo vì nộp thuế mà chết đói cả nhà.

Đây quả thực là quá nhân từ!

“Ngươi... Nói, nên làm sao?”

Một tên Sở binh kích động thảo luận với đồng bạn.

Tên kia nhỏ giọng hỏi lại: “ngươi nói trước đi.”

“Ngươi nói trước.”

“Ngươi nói trước.”

Bọn hắn cũng đã động lòng, nhưng không muốn nói trước, dù sao đầu hàng Ngụy quốc chính là đâu hàng địch, là việc mất thể diện.

Cuối cùng, cả hai nhìn nhau, một ngưởi trong đó thấp giọng nói: “thuế 2/10... Dù chỉ có 10 mẫu ruộng, thì một năm cũng sẽ còn chút tiền đúng không?”

“Đâu phải” tên còn lại nói: “vị Túc vương kia không phải đã nói sao, chỉ cần ngươi đủ sức, ngươi có thể khai khẩn đất hoang tùy ý, hai mươi mẫu, ba mươi mẫu tùy ngươi... Hơn nữa còn miễn thuế 3 năm đầu”

Cuộc trò chuyện của hai người, đã thu hút sự chú ý của một số binh Sở ở gần.

Có một binh Sở thấp giọng oán giận: “vì cái gì chúng ta Sở quốc có thuế cao tới 4,5 phần, mà ở Ngụy quốc chỉ có 2 phần?”

“Còn có thể vì cái gì?” một tên binh Sở khác cười lạnh nói: “Hạng Thành Quân lãnh địa các ngươi không phải chưa từng thấy?” Binh Sở xung quanh đều trâm mặc, bọn hắn cũng không phải đồ đần, sao không biết chuyện gì.

“Vấn đề là, vị ấp quân kia có đáng tin không” Một lão binh lo lắng nhắc nhở.

Vừa dứt lời, liền có một tên binh sĩ thuộc quân Hùng Hổ lên tiếng giải thích thay Triệu Hoằng Nhuận: “Ngụy quốc không có ấp quân, mà là phong vương, vị kia là Túc vương.”

“Vương, có thể tùy tiện phong sao?” một tên Sở binh không hiểu chuyện xen vào, dù sao ở Sở quốc, Sở Vương là duy nhất vương.

“Dĩ nhiên không phải tùy tiện phong, ngươi không nghe à, Túc vương là công †ử? Giống như Dương Thành Quân...Thân phận cao quý như vậy, hẳn là sẽ không nuốt lời?” Các cuộc thảo luận tương tự diễn ra ở nhiều nơi, hầu như tất cả Sở binh đều suy nghĩ chuyện này, dù sao cũng chuyện liên quan đến mạng sống của bọn hắn. Cũng liên quan đến tương lai của người thân bọn hắn.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Triệu Hoằng Nhuận lại lần nữa bước lên trên đài, hét lớn: “tốt, tin rằng các ngươi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Vậy thì... Người có ý định đầu hàng, đi theo miệng hố, đi đến chỗ đất trống bên kia.”

Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói xong.

Chỉ thấy binh Sở ở gân hố nhất đứng dậy, dưới sự hiệu lệnh của binh Ngụy gần đó, đi dọc theo mép hố, đi sang khu vực đất trống.

Có thể nhìn ra, những binh Sở đi đầu có áp lực tâm lý, tất cả đều cúi đầu do dự, có vẻ hơi xấu hổ, nhưng có bọn hắn đi trước, những binh Sở đi sau sẽ không cần phải lo lắng áp lực nữa.

Thấy có người đi trước, binh Sở ở phía sau không còn áp lực nữa, hơn 5 ngàn người đi qua miệng hố, không có một ai nhảy xuống.

Điều này không khó hiểu, dù sao quân Sở đều là do Hùng Thác “mua” về, bọn hắn phần lớn là nông dân, bọn hắn hoàn toàn không có cái gọi là lòng trung thành, trước đây bọn hắn không dám bỏ trốn vì có quân pháp, nhưng bây giờ, Hùng Thác đã chạy trốn, ở đây do Túc vương Triệu Hoằng Nhuận làm chủ, bọn hắn liền không còn sợ hãi.

Thậm chí có binh Sở còn nghĩ: chờ trận chiến này kết thúc, chúng ta sẽ trở thành người Ngụy quốc, đến lúc đó, liền kệ Hùng Thác thôi, làm đào binh thì sao? Đầu hàng địch thì sao? Ngụy quốc thu thế 2 phần, kẻ ngu mới quay về SởI Triệu Hoằng Nhuận cũng chẳng ngạc nhiên trước quyết định của binh Sở, dù sao không phải tất cả quân đội đều có sự gắn kết như Tuấn Thủy quân, Nãng Sơn quân.

Binh sĩ, Ngũ Trưởng, Thập Trưởng, Bách Phu Trưởng, các chức vụ này không có vấn đề, vấn đề ở chỗ Ngũ Bách tướng, Thiên tướng, thậm chí là Nhị Thiên tướng, Tam Thiên tướng.

Còn Những người này có thật sự đầu hàng Đại Ngụy không thì Triệu Hoằng Nhuận không hề chắc chắn.

Huống chỉ, cho dù những người này thật sự đầu hàng Đại Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám tin tưởng.

Xem ra, vẫn phải mời Hùng Hổ... Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng. Mặc dù Hùng Hổ có vết thương chưa lành, nhưng không còn cách nào, đây là lúc hắn phát huy tác dụng.
Bình Luận (0)
Comment