Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 149 - Chương 151: Tấm Lòng Và Tin Tưởng

Chương 151: Tấm Lòng Và Tin Tưởng Chương 151: Tấm Lòng Và Tin TưởngChương 151: Tấm Lòng Và Tin Tưởng

"Túc vương điện hạ."

Gặp được Triệu Hoằng Nhuận, Khuất Thăng tiến lên hành lễ, sau đó bắt đầu báo cáo tiến độ làm việc với Triệu Hoằng Nhuận: "ngoại trừ vài người, còn lại hơn 50 tên tướng lĩnh đều đầu hàng... Trong đó, Tam Thiên tướng 2 người, Nhị Thiên tướng gần 10 người, Thiên tướng hơn hai mươi người."

"Tốt!" Triệu Hoằng Nhuận nghe xong rất vui, nhưng trong lòng lại nghĩ, sao khi mình thuyết phục bọn hắn đầu hàng lại không được thuận lợi như vậy.

Khi đó hai mươi mấy tên tướng lĩnh, cũng chỉ có 4 người Khuất Thăng đồng ý quy hàng.

"Chỉ vì điện hạ đánh bại Dương Thành Quân Hùng Thác."

Khuất thăng nói trúng nguyên nhân cơ bản.

"Thì ra là thế."

Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra gật đầu.

Rõ ràng, trước đây hẳn khuyên hàng không được thuận lợi, đó là vì phần lớn tướng Sở không cho rằng quân Ngụy có thể đánh bại Hùng Thác đại quân, nhưng bây giờ, 11 vạn đại quân toàn quân bị diệt, đám tướng Sở kia đã không còn hy vọng.

Nghĩ đến, ngay cả Hùng Hổ phải nhượng bộ, đề xuất bãi binh, chứ đừng nói đến những tướng lĩnh bình thường.

"Chuyện này để sau, bản vương muốn nói với ngươi một chuyện khác..."

Triệu Hoằng Nhuận liền nói chuyện Hùng Hổ cầu xin cho Khuất Thăng nghe, hắn muốn xem Khuất Thăng nghĩ thế nào.

"Mặc dù bản vương không nghỉ ngờ tính chân thực trong lời Hùng Hổ, nhưng không thể hiểu được... Dù sao, tuy Đại Ngụy ở Dĩnh Thủy chiến trường giành được đại thắng, nhưng ở Tống quận... Lại bị đánh bại hoàn toàn."

Khuất Thăng nghe vậy mỉm cười, thấp giọng giải thích: "mạt tướng hiểu điện hạ muốn hỏi cái gì... Điện hạ không rõ tình hình Sở quốc, nên mới hoang mang như vậy. Tiến công Tống quận, chính là Cố Lăng Quân Hùng Ngô, nói thẳng ra, Hùng Ngô có thành tích càng huy hoàng, Hùng Thác cùng Hùng Hổ lại càng thêm khó chịu... Vì vậy, Hùng Hổ đưa ra đề nghị, là muốn điện hạ đến đất Tống."

"Mượn đao giết người?" Triệu Hoằng Nhuận hiểu ý trong lời Khuất Thăng. "Không đến mức đó." Khuất thăng cười, nói: "Hùng Thác cùng Hùng Ngô chính là huynh đệ, đều có thể trở thành Sở Vương, vốn dĩ Hùng Thác có danh tiếng cao hơn Hùng Ngô, nhưng trải qua trận đại bại này. Hùng Thác sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu, bởi vậy, Hùng Hổ là đang hy vọng điện hạ đi chi viện đất Tống, tốt nhất là làm Hùng Ngô đại bại một trận, chật vật về nước..."

"Hoắc." Triệu Hoằng Nhuận gật gật đầu, hỏi tiếp: "Hùng Ngô so với Hùng Thác, thế nào?”

Khuất Thăng nghe câu hỏi, cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới thấp giọng trả lời: "thực lòng, Hùng Ngô không bằng Hùng Thác, suy xét lâu dài, nếu Hùng Ngô ngồi trên vị trí Sở Vương, so với Hùng Thác thành Sở Vương dễ đối phó hơn nhiều."

F....J Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Khuất Thăng, trong lòng nghĩ: nếu lời này là thật thì Khuất Thăng đã hoàn toàn đầu hàng.

"Trong số đám con trai của Sở Vương, Hùng Thác khó đối phó nhất?"

"Vậy thì không phải." Khuất Thăng lắc đầu, nói: "trong quá khứ, Lật Dương quân Hùng Thịnh, tức người được chủ cũ của mạt tướng ủng hộ..."

"Hùng Thịnh?" Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, suy nghĩ nói: "là người đang ở lại phòng thủ..."

"Đúng vậy... Chính là vị đang ở biên cảnh Sở quốc, đề phòng Tê Lỗ, Lật Dương Quân Hùng Thịnh."

Đề phòng Tề, Lỗ, đây không phải một công việc tốt... Bị ghét sao?”

Lật Dương Quân Hùng Thịnh phải đi làm công việc phòng ngự trong thời điểm Sở quốc tiến đánh Ngụy quốc, đây hoàn toàn là việc cực nhọc mà chẳng có tí lợi ích nào, làm sao bằng Hùng Thác Hùng Ngô đi cướp đoạt tiền tài ở Ngụy quốc. Có thể thấy tình hình Hùng Thịnh ở Sở quốc đang không tốt.

"Cụ thể mạt tướng cũng không rõ. Chỉ lờ mờ nghe đồn, trước đây vì chuyện nào đó, Hùng Thịnh bị Sở Vương biếm truất, từ đó về sau, Hùng Thịnh không được quý tộc chào đón..."

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hiểu qua về quan hệ giữa Hùng Thác, Hùng Ngô, Hùng Thịnh.

Khuất Thăng nói không sai, nếu Hùng Ngô không có tài bằng Hùng Thác, vì lợi ích lâu dài, Triệu Hoằng Nhuận phải tiếp tục chèn ép Hùng Thác, mà bỏ mặc Hùng Ngô tấn công đất Tống.

Dù sao một Sở Vương tâm thường mới có lợi với Ngụy quốc.

"Tốt, Hùng Hổ đề nghị tạm thời gác lại, lại nói về vấn đề hàng binh..."

Khuất Thăng nghe đến đó, lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận dò hỏi: "là vấn đề bố trí 5 vạn quân Sở sao?”

"Là hàng binh, Đại Ngụy hàng binh." Triệu Hoằng Nhuận sửa lại.

"Đúng đúng đúng.” Khuất Thăng nhận ra mình lỡ lời, sau đó hỏi: "không biết điện hạ muốn ai thống lĩnh hàng binh?"

Hắn vừa mới hỏi, Triệu Hoằng Nhuận đã đưa tay chỉ.

"Ta?" Khuất Thăng vừa vui mừng vừa bất an, vẻ mặt hoảng hốt, luôn miệng nói: "xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh."

Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ, cười hỏi: "ngươi sợ cái gì?" Khuất Thăng thấy Trầm Úc, Trương Ngao sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, không thấy các tướng quân của Tuấn Thủy doanh, bèn thấp giọng nói: "điện hạ đang đẩy mạt tướng vào hố lửa"

"Không đến nỗi." Triệu Hoằng Nhuận xua tay, vừa cười vừa nói: "bỏ suy nghĩ vớ vẩn của ngươi đi, bản vương nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, mặc dù bản vương vẫn chưa hoàn toàn tin ngươi, nhưng thái độ ngươi thể hiện, bản vương vẫn nhìn thấy... 5 vạn hàng binh, bản vương không có ý định xếp vào Tuấn Thủy doanh, mà dể đám tướng Sở các ngươi chỉ huy."

Nghe vậy, Khuất Thăng rất bất ngờ, dù sao những lời Triệu Hoằng Nhuận nói, là giao toàn bộ 5 vạn quân cho hắn, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu và Ngũ Kị, thậm chí còn không có tướng Ngụy giám sát.

Đây là tin tưởng đến mức nào! "Nhưng ta cũng nói trước... Mặc dù để ngươi chỉ huy, nhưng bản vương sẽ sắp xếp vài tông vệ làm hộ vệ cho ngươi..."

"Nên thế, nên thế." Khuất Thăng liên tục gật đầu.

Hắn tự hiểu, Triệu Hoằng Nhuận phái tông vệ làm hộ vệ cho hắn, ngoại trừ bảo vệ hắn, cũng có ý giám sát hắn, nhưng không thành vấn đề, dù sao Khuất Thăng hắn đã hạ quyết tâm đầu hàng hàng Đại Ngụy, ôm chặt bắp chân Túc vương, đừng nói mấy cái tông vệ, cho dù toàn quân đều xếp vào tông vệ, hắn cũng không quan tâm.

"Vậy thì tốt." Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, quay đầu nói với Trâm Úc: "Trầm Úc, gọi Vệ Kiêu, Mục Thanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, tạm thời để 4 người bọn hắn đảm nhiệm hộ vệ cho Khuất tướng quân, nhất định phải bảo vệ Khuất tướng quân an toàn."

"Rõ." Trâm Úc chắp tay, gật đầu nói: "đợi lúc nữa ti chức sẽ đi gọi Vệ Kiêu bọn hắn."

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, quay lại nhìn Khuất Thăng, thấy hắn còn đứng ở đó, ánh mắt giống như đang nói: đã xong việc, ngươi còn đứng ở đây làm gì?

Khuất Thăng dường như hiểu được ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận, sững sờ một lúc, ngập ngừng nói: "điện hạ, mạt tướng còn chưa nói về sự bố trí các tướng lĩnh..."

"Chuyện này ngươi cứ bàn với Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị là được... Bản vương giao 5 vạn người cho ngươi, ngoại trừ việc ghi chép công lao để ban thưởng. Bản vương sẽ không can thiệp."

Nghe được câu này, Khuất Thăng cảm động.

Là một tên hàng tướng, lại được tin tưởng đến mức này, thì còn cầu mong gì hơn?!

Khuất Thăng chắp tay trịnh trọng nói: "mạt tướng nhất định không phụ sự coi trọng của điện hại"

"Được!... Ngươi đi trước đi, mau chóng bố trí, bản vương hy vọng ngày mai đại quân có thể xuất phát!"

"Tuân lệnh!"

Khuất Thăng chắp tay rời đi.

Thấy Khuất Thăng đi xa, Trương Ngao nhíu mày nói: "điện hạ an bài như thế, quá nguy hiểm... Ti chức vẫn đề nghị tách 5 vạn quân Sở ra, xếp vào Tuấn Thủy doanh."

Đối với đề nghị này, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu. Kỳ thực hắn cũng đã nghĩ qua: thăng tất cả binh sĩ Tuấn Thủy quân lên một cấp, cho dù là binh sĩ phổ thông, cũng thăng lên Ngũ Trưởng, dẫn theo 4 binh Sở, nhưng nghĩ kỹ lại, làm vậy chẳng khác gì làm giảm sức chiến đấu của Tuấn Thủy quân.

Trong một đội quân, sự tin tưởng giữa các binh sĩ có vai trò then chốt trên chiến trường, chỉ khi có lòng tin với nhau mới yên tâm để đồng đội hỗ trợ.

Còn việc để một binh Ngụy dẫn theo 4 binh Sở thì không biết nên chống lại kẻ thù trước mặt hay đê phòng đồng đội sau lưng

Bởi vậy, cách sắp xếp khiến năng lực chiến đấu sụt giảm kiểu này, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không làm.

"Dù vậy, điện hạ cũng nên phái một tướng lĩnh tin được." nghe Triệu Hoằng Nhuận bác bỏ đề nghị của Trương Ngao, Trâm Úc thấp giọng hỏi.

"Không thể" Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, trầm giọng nói: "Sở binh không sẵn sàng chết vì Hùng Thác, là đáng giá tín nhiệm, nếu xếp một tướng Ngụy chỉ huy, sẽ khiến bọn hắn cảm thấy, chúng ta không tin tưởng bọn hắn... Đã vậy, chỉ bằng chúng ta tập hợp binh Sở thành một đội quân. Ừm, cũng là thêm chuyện để Khuất Thăng đi làm... Bản vương chỉ cần giám sát Khuất Thăng, chỉ cần hắn trung thành, như vậy dù hẳn bố trí ra sao, cũng sẽ giám sát độ trung thành của binh sĩ dưới trướng. Tóm lại, Khuất Thăng sẽ bố trí hết , bản vương không cần"

Trâm Úc cùng Trương Ngao nhìn nhau, giật mình về sự độ lương của điện hạ.

"Truyền lệnh xuống, để binh sĩ chặt thêm củi đốt thêm lửa, hôm nay chúng ta ở lại nơi này một đêm, chờ đến giữa trưa ngày mai, đại quân công Sở!"

"Điện hạ không có ý định thu phục Lâm Dĩnh, Triệu Lăng?' Trầm Úc giật mình hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt nói: "Hùng Thác đại bại, chờ tin tức truyền đến Lâm Dĩnh, Triệu Lăng, đám Sở binh còn dám ở lại sao? Bản vương sẽ thông báo cho các huyện lệnh ở An Lăng, đối phó với quân ở mất tỉnh thần chiến đấu, binh địa phường là đủ rồi... So với điều này, bản vương càng muốn phản công Sở quốc, tốt nhất là trước khi Hùng Thác quay về lãnh đị, đánh đất phongl... Đi truyền lệnh đi!"

"RõI"

Trầm Úc chắp tay nhận lệnh.
Bình Luận (0)
Comment