Chương 155: Bàn Việc Quân
Chương 155: Bàn Việc QuânChương 155: Bàn Việc Quân
Nhớ lại mấy tháng trước, Triệu Hoằng Nhuận được Ngụy Vương hỏi về kế sách làm giàu đất nước, đã từng đề cập tới khí giới.
Lúc đó Triệu Hoằng Nhuận đưa ra ý “khí giới thay vì sét trong kho, hay biến thành nông cụ, chỉ bằng bán cho nước khác, cho dù có phải địch hay không.
Lúc đó, lời Triệu Hoằng Nhuận đã dọa Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải, theo ý bọn hắn, nếu bán cho một vài nước nhỏ thì được, nhưng mà bán cho địch quốc, rõ ràng là thông đồng với địch.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không nghĩ như vậy, hắn thấy: chỉ cần Đại Ngụy có kỹ năng luyện sắt và kỹ thuật rèn vũ khí vượt xa các nước khác, thì dù cho có bán ra những binh khí lạc hậu, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quân Ngụy.
Tóm lại, Triệu Hoằng Nhuận ủng hộ bán vũ khí cũ cho nước khác, cho dù đó có là địch quốc.
Nhưng bây giờ, hắn từ miệng Yến Mặc biết được, khí giới Đại Ngụy luôn vụng trộm bị bán cho Sở quốc, hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Khí giới là tài sản quốc gia, dù có bán ra cho nước khác, số tiền kia cũng cần phải nộp lên quốc khố, hoặc dùng để phát triển Đại Ngụy, lúc nào đến phiên tư nhân bỏ vào trong túi?
Binh Bộ chế tạo khí giới không cần tiền? Công Bộ tỉnh luyện quặng sắt, không cần tiền?
Phải biết, số tiền Đại Ngụy đầu tư vào luyện sắt, vũ khí mỗi năm chiếm một tỉ lệ khá lớn trong tổng chỉ tiêu mà Hộ Bộ thống kê, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra biện pháp hóa giải thiếu hụt ngân sách Binh Bộ, lại không ngờ, sớm đã có người dùng cách này kiếm tiền.
Đây là chuyện Triệu Hoằng Nhuận không thể tha thứ.
Nhưng hiện tại, hắn tạm thời bỏ ý nghĩ này qua một bên, dù sao việc trước mắt là làm sao đánh hạ lãnh địa của Hùng Thác.
Không đúng, phải nói là đánh hạ Nhữ Nam, mở ra con đường thông tới Sở quốc.
Khi quân Ngụy tiến vào Thượng Thái cổ thành, 1 vạn Yên Lăng binh cùng hơn 5 vạn Bình Dương quân trở nên bận rộn: bọn hắn dọn dẹp rác do quân Sở để lại và tìm kiếm vật tư có ích.
Phải nói là, Triệu Hoằng Nhuận cực kỳ may mắn khi có Bình Dương quân thông thạo nơi đây, bởi vì.. Với sự trợ giúp của bọn hắn, quân Ngụy rất dễ dàng tìm được một lượng lớn lương thảo, áo bông và nhiều vật tư khác.
Hiển nhiên, đây đều là đồ do Hùng Thác chuẩn bị, chẳng qua lúc đó thời tiết còn chưa đủ lạnh, lại thêm nhận được tin tức Hùng Hổ chiến bại, Hùng Thác vội vàng rời đi, mới giấu chỗ vật tư này ở Thượng Thái.
Kết quả, những vật tư rơi vào tay quân Ngụy.
Chẳng trách Yến Mặc nói, Thượng Thái là nơi đóng quân tốt nhất.
Trong khi các binh sĩ bận rộn phân phát vật tư. Yến Mặc dẫn đường, đưa Triệu Hoằng Nhuận tới chỗ nhà Hùng Thác từng ở.
Nói dễ nghe là nhà, trên thực tế cũng chỉ là một căn phòng lớn, nhưng đối với điều này Triệu Hoằng Nhuận đã rất hài lòng: có thể ở trong thành trì đổ nát như Thượng Thái tìm được một căn phòng chắn gió, còn cầu mong gì hơn?
Thế là, ngôi nhà này trở thành “soái trướng”.
“Các ngươi cứ đi bố trí, sau nửa tiếng, thì đến đây bàn bạc.”
Triệu Hoằng Nhuận đánh giá xong căn phòng, liền hạ lệnh cho các tướng lĩnh.
Các tướng thức thời lui xuống. Bọn hẳn đoán được Triệu Hoằng Nhuận muốn làm gì.
Phải, Triệu Hoằng Nhuận đang muốn tắm rửa.
Nghĩ lại thì, từ lúc hắn rời Yên Lăng đến nay, vân chưa được tắm rửa. Cũng không đổi quần áo, đối với một công tử mà nói, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nhưng không có cách nào, trong chiến tranh chính là gian khổ như vậy, Bách Lý Bạt không phải cũng đầu bù tóc rối, toàn thân có mùi sao?
Nước trong quân là dùng để uống, không phải dùng để tắm, chính bởi vì biết rõ điểm này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói ra yêu cầu như vậy.
Đương nhiên, cũng vì hành động này của hắn, khiến cho Tuấn Thủy doanh các đại tướng đều kính nể Túc vương điện hạ, dù sao Túc vương điện hạ mấy ngày nay cùng ăn cùng ở với bọn hẳn, hoàn toàn không giống một vị công tử sống trong nhung lụa.
Nhưng bây giờ đã tới Thượng Thái, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng có thể tắm rửa, dù sao bên trong Thượng Thái chất đầy củi mà Hùng Thác đã cho quân chặt cây, vê phần nước, tuyết trong thành chất đống như núi, tùy lấy một ít cho vào thùng đun lên là được.
Việc này không cần Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh, Trâm Úc đã kêu vài tên binh Ngụy đi chuẩn bị.
Sau nửa tiếng, Triệu Hoằng Nhuận tắm rửa và thay quần áo xong, ngồi trong sảnh đợi các tướng lĩnh đến.
Một lúc sau, Bách Lý Bạt, dẫn Lý Ngập, Cung Uyên, Ngô Bí, Vu Thuần tới trước, tiếp đó, Đô Úy Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương, cùng với Khuất Thăng, Yến Mặc, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục cũng đến.
Ngoại trừ những tướng lĩnh này ra, còn có Huyện Lệnh Bùi Chiêm, Công Bộ Tả Thị Lang Mạnh Ngõỗi cũng tuân lệnh Triệu Hoằng Nhuận đi tới.
Đây là lần họp đầu tiên sau khi Bình Dương quân được chỉnh đốn. “Ngồi đi”
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi bên cạnh đống lửa sưởi ấm, nhìn mọi người lần lượt đi tới, cũng lười chào hỏi, vây tay gọi bọn hắn ngồi quanh bên cạnh đống lửa.
Các tướng lĩnh Bình Dương quân thức thời ngồi cách xa Triệu Hoằng Nhuận, nhưng có vị trí dễ thấy, chỉ có Khuất Thăng cùng Yến Mặc ngồi bên phải Triệu Hoằng Nhuận. Khuất Thăng cùng Yến Mặc đã dần hiểu tính khí Túc vương, cũng không sợ hãi gì, nhưng Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục vẫn có sự sợ hãi và dè dặt.
Về phía bên trái Triệu Hoằng Nhuận, đó là dành cho Bách Lý Bạt cùng các tướng lĩnh Tuấn Thủy doanh quân, cho dù là Khuất Thăng cũng không dám cướp vị trí. Chỉ khổ Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương. Bọn hắn vốn định ngồi bên phải Triệu Hoằng Nhuận, nhưng bởi vì xấu hổ, kết quả là Khuất Thăng ngồi trước, không còn cách nào, đành ngồi đối diện Triệu Hoằng Nhuận.
Ï' Có thể ngồi đối diện với điện hạ, cũng không tệ. ¡
Bọn hắn chỉ có thể tự an ủi mình.
Còn Bùi Chiêm cùng Mạnh Ngỗi không quan tâm vị trí ngồi, thấy tất cả tướng lĩnh đã ngồi xuống, liền tìm một chỗ trống ngồi xuống.
“Các vị ngồi đây, chắc vẫn chưa biết mặt nhau?”
Lời dạo đầu, Triệu Hoằng Nhuận trước tiên giới thiệu mọi người với nhau, đây là để Bình Dương quân tướng lĩnh nhanh chóng hòa nhập và đám người, nhất 4 người Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra, không riêng gì Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục dè dặt, mà Tuấn Thủy doanh các tướng lĩnh, cũng không tin tưởng bọn họ, từ việc bọn hắn liên tục dò xét 4 người là không khó nhìn ra.
Đối với chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có biện pháp, dù sao niềm tin không phải một hai ngày là có, lúc đầu, Bách Lý Bạt cũng không tin mấy người Khuất Thăng, mà bây giờ, hắn gặp mặt Khuất Thăng còn có thể chào hỏi.
Niềm tin, cần thời gian để phát triển.
“Được rồi, chúng ta vào việc chính... Tình trạng hiện tại, quân ta đóng ở Thượng Thái, phía đông, chính là lãnh địa Hùng Hổ. Mà phía nam, từ thành Nhữ Nam, chính là lãnh địa Hùng Thác. Bình Dư Quân Hùng Hổ đã là tù binh, chỉ có Dương Thành Quân Hùng Thác đang chạy trốn, tin rằng không cần mấy ngày, hắn sẽ trốn về đất phong, bởi vậy, bản vương muốn các vị tướng quân, trước khi hùng Thác trở lại đất phong, đánh hạ Dương thành!”
Dừng một chút, Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục nói: “vào Sở, quân ta trước mắt có hai con đường, một là phía đông, chiếm Bình Dư và các huyện lân cận một là đi về phía nam, đánh hạ Nhữ Nam, thẳng đến Dương thành... Bản vương thiên về phía nam, các vị thấy thế nào?”
Hắn thiên về Dương thành, đó là vì Hùng Hổ đã thành tù binh, lãnh địa của hắn Triệu Hoằng Nhuận có thể chiếm bất cứ lúc nào, nhưng Hùng Thác thì không giống, hắn không bị bắt, bởi vậy, đề phòng đêm dài lắm mộng, Triệu Hoằng Nhuận vẫn quyết định mục tiêu đầu tiên là Dương thành. Lý do Triệu Hoằng Nhuận chọn Dương Thành, đám người đang ngồi đều có thể hiểu, nhưng không lấy Bình Dư huyện trong tầm tay, lại đi lấy Dương thành khó nhằn, làm các tướng Ngụy cảm thấy đáng tiếc.
“Chia binh... Ữm, có vẻ không ổn” Lý Ngập vừa định đưa ra đề nghị Ÿ chia binh hai đường.¡ , nhưng lập tức tự phủ quyết.
Nghĩ cũng phải, bây giờ dưới quyền Triệu Hoằng Nhuận có 3 đội quân, nhưng 3 đội quân đang ở tình thế vô cùng vi diệu.
Tuy nói Bình Dương quân chưa chắc sẽ phản, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, công thêm Tuấn Thủy quân các tướng lĩnh vẫn chưa tin các tướng lĩnh Bình Dương quân, nên Tuấn Thủy doanh sẽ không đi lấy Bình Dư huyện . Mà Yên Lăng binh cũng không đủ khả năng, bởi vì binh lực quá ít, chỉ có hơn vạn người, chỉ dựa vào từng ấy binh lực thì không đủ chiếm Bình Dư huyện.
Về phần để Bình Dương quân đi đánh Bình Dư huyện, ha ha, Bình Dương quân chủ soái Khuất Thăng từng là thuộc hạ của Hùng Hổ, để hắn xua quân tiến đánh cố hương? Lý ngập không nói ra đề nghị này.
Hơn nữa, lương thực cũng là vấn đề.
Trong phòng trở nên tĩnh lặng, ai cũng không lên tiếng, từng vị tướng quân nghiêm chỉnh, nhìn đống lửa suy nghĩ.
Đúng lúc này, một câu nói phá vỡ cục diện bế tắc.
“Mạt tướng xin lệnh chiếm Bình Dư!”
Mọi người quay đầu lại nhìn, thì thấy Tam Thiên tướng mới nhận chức Ngũ Kị đang chắp tay xin Triệu Hoằng Nhuận đưa ra chỉ thị.