Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 161 - Chương 163: Thói Quen

Chương 163: Thói Quen Chương 163: Thói QuenChương 163: Thói Quen

Dự cảm của Yến Mặc đã trở thành sự thật.

Khi Triệu Hoằng Nhuận hạ lệnh binh sĩ kiểm soát toàn thành, đồng thời tự thân dẫn 5 trăm binh sĩ đến chỗ phát ra tiếng ồn, hắn ngạc nhiên phát hiện, ở trên đường, khắp nơi đều là thi thể người dân, trẻ có già có, nam có nữ có.

Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn về Hầu Bách đang hổn hển chạy tới, sau khi Hầu Bách thấy thi thể khắp nơi cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Triệu Hoằng Nhuận đang muốn nói, bỗng nhiên phía trước có tiếng nữ nhân la khóc, hắn vội giục ngựa đi qua.

Không lâu sau, Triệu Hoằng Nhuận cưỡi ngựa đi đến một dãy nhà làm bằng bùn, chỉ thấy bên ngoài phòng, mười mấy tên binh sĩ thuộc Bình Dương quân đang hi hi ha ha đùa giỡn, thấy Triệu Hoằng Nhuận thúc ngựa đến, hoảng sợ quỳ xuống.

Triệu Hoằng Nhuận là ai, Bình Dương quân không ai không biết.

Triệu Hoằng Nhuận không để ý đám binh sĩ, xuống ngựa, đi tới một gian phòng, một cước đạp cửa.

Ngay lập tức, trong nhà im lặng, vài tên binh sĩ trong phòng theo bản năng cầm vũ khí lên, nhưng khi phát hiện người đạp cửa là Túc vương điện hạ, từng người đều trở nên luống cuống.

Lúc này, Trầm Úc, Trương Ngao, cùng với Bình Dương quân Yến Mặc, Hầu Bách cũng đi vào.

Ï Đáng chết! ,¡

Yến Mặc cùng Hầu Bách trong lòng

mắng to một câu. Bởi vì bọn hắn thấy, bên trên mặt đất có một thi thể nam nhân, mặc dù người đã tắt thở nhưng trên mặt vẫn còn vẻ phẫn nộ, ở trên giường, có một nữ nhân đang cuốn chăn khóc thút thít. Ở giường bên cạnh vân còn mấy tên binh sĩ đang đứng sững sờ, trong đó có một tên không mặc gì, đang cúi đầu trốn sau đồng bọn.

Ï Đám rác rưởi này... 1

Yến Mặc nghiến răng nghiến lợi.

Giờ phút này hắn xấu hổ tột đỉnh, hắn hận không thể giơ đao chém chết đám người trước mặt.

Quá mất mặt! Thật sự quá mất mặt!

Lén nhìn sang, thấy Triệu Hoằng Nhuận không vui. Yến Mặc không khỏi nghĩ tới chuyện hôm qua.

Nhớ lại sau khi đến Nhữ Nam, Triệu Hoằng Nhuận từng hỏi hắn, có quấy nhiễu dân chúng trong thành không, lúc đó hắn không có suy nghĩ nhiều, chỉ nói " Tuấn Thủy quân tướng sĩ đều rất quy củ".

Khi đó, biểu cảm Triệu Hoằng Nhuận hơi kỳ lạ.

Yến Mặc lúc đó cũng không nghĩ nhiều, đến bây giờ, hẳn mới hiểu: thì ra Túc vương điện hạ không phải lo lắng Tuấn Thủy Doanh, mà là binh sĩ Bình Dương quân!

Ai có thể cam đoan, những binh sĩ đã từng làm đủ việc ác với người Nguy, khi đối đãi với đồng bào sẽ không độc ác?

Chuyện này... Xử lý thế nào? ¡

Yến Mặc không khỏi lúng túng.

Không thể không nói, vấn đề này thực sự khó giải quyết.

Bình thường tướng Sở cũng không hạn chế binh sĩ cướp bóc, dù sao đây là cách binh Sở kiếm thêm, dù sao quân Sở ngoại trừ một ít "phí hỗ trợ", thì chẳng có thêm gì, muốn kiếm thêm chỉ có đánh cướp sau khi phá thành, nếu ngăn lại, sẽ khiến binh sĩ bất mãn.

Bởi vậy, các tướng lĩnh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt với việc này.

Nhưng bây giờ, người đứng đầu là Túc vương Triệu Hoằng Nhuận, mà hôm qua vị Túc vương này đã cho Yến Mặc thấy lập trường của hắn: chúng ta là binh, không phải cướp!

Nghĩ đến đây, Yến Mặc cay đắng nhìn sang Hầu Bách.

Hầu Bách chú ý tới ánh mắt Yến Mặc, không khỏi cảm thấy oan uổng, hắn thâm nghĩ: ta chưa từng ủng hộ đám rác rưởi này hãm hại dân chúng, ta chỉ để bọn hẳn đóng quân ở đây. Nhưng dù vậy, hắn vẫn hiểu ý Yến Mặc, trầm giọng quát lên: "người tới!... Lôi mấy tên khốn khiếp này ra ngoài chém!"

Lời vừa dứt, đã có binh sĩ chạy vào, bọn hắn cũng ngạc nhiên trước mệnh lệnh của Hầu Bách, nhưng không dám trái lệnh.

Thấy vậy, mấy tên binh sĩ trong phòng hoảng sợ quỳ xuống đất, liên thanh khóc cầu đạo: "tướng quân tha mạng! Tướng quân tha mạng!"

Yến Mặc cùng Hầu Bách chán ghét quay đầu đi, trong lòng bọn hắn cũng rất phân hận đám người dám ra tay với đồng bào.

Bọn hắn bây giờ không còn mặt mũi gặp binh Ngụy.

Lúc ở lãnh thổ Ngụy quốc, bọn hắn làm đủ chuyện ác với dân Ngụy, nhưng khi tiến vào Sở quốc quân Ngụy chưa từng lấy oán báo oán, chưa bao giờ cướp giết dân Sở.

Quân Ngụy hiểu rất rõ khái niệm "kẻ địch', trên chiến trường, bọn hắn tuyệt sẽ không buông tha kẻ địch vẫn chưa đầu hàng, nhưng khi rời chiến trường, bọn hắn cũng sẽ không đi giết người dân tay không tấc sắt.

Đây mới là tố chất mà một đội quân tỉnh nhuệ phải có.

Từ góc độ này, quân Sở chính là một đám ô hợp! Một đám sơn tặc! Một đám thổ phi!

Căn bản không có tư cách gọi là quân đội!

Có lẽ là do Yến Mặc, Hầu Bách không để ý tới bọn hắn, mấy tên binh sĩ trong phòng liền khóc lóc cầu xin Triệu Hoằng Nhuận. "Túc vương điện hạ, chúng ta thành tâm đầu hàng ngài, đầu hàng Đại Ngụy... Chúng ta đã coi mình là người Ngụy, cho nên... Người Sở là kẻ địch của chúng ta, ngài nói có đúng không?"

Ï Lời này cũng dám nói? ¡

Trong mắt Yến Mặc lộ rõ vẻ chán ghét.

Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chỉ cần Triệu Hoằng Nhuận nói ra chữ "giết", hắn sẽ lập tức rút đao chém chết lũ rác rưởi trước mặt.

Hắn thấy, đám rác rưởi này không xứng là người Sở, chứ đừng nói là người Ngụy!

Dưới con mắt của Yến Mặc, Triệu Hoằng Nhuận đứng nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài: "đúng, bản vương từng nói. Đã đầu hàng bản vương, bản vương sẽ đối xử công bằng, nhưng... bản vương muốn là binh, không phải tặc!" Nói rồi, hắn nhìn đám binh sĩ đang tuyệt vọng, trầm giọng nói: "các ngươi quy hàng bản vương, lại giúp Khuất Thăng chiếm được thành trì, nên có công, nhưng việc các ngươi làm. Lại không thể tha thứ... Công tội bù nhau, bản vương không giết các ngươi, nhưng, các ngươi cũng không còn là binh lính của Bình Dương quân nữa. Các ngươi đi đi, mang theo tiền bạc cướp được, rời tòa thành này, trở về cố hương!"

*Túc vương điện hạ..."

Triệu Hoằng Nhuận giơ tay cắt ngang lời cầu xin của bọn hắn, lạnh lùng nói: "đây là giới hạn của bản vương... Nếu các ngươi không đi, các ngươi liền đi không được."

Ï Đúng là thưởng phạt phân minh... / Yến Mặc, Hầu Bách cùng với binh sĩ vừa vào phòng nghe xong, trong lòng càng thêm kính trọng.

Bọn hắn kính trọng thái độ của Triệu Hoằng Nhuận đối với việc không được làm gì dân chúng. Cũng kính trọng việc Triệu Hoằng Nhuận thưởng phạt phân minh, ngay cả khi đó là một đám rác rưởi.

"Còn không mau cút!" Yến Mặc tức giận quát lên.

Mấy tên binh sĩ của Binh Dương quân, không, không thể coi là Bình Dương quân nữa, bọn hẳn hoảng sợ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, càng sợ Yến Mặc mặt mũi đằng đằng sát khí, cúi đầu nhặt lấy tiền bạc cướp được, vội vã rời đi.

Nhìn nữ nhân đang khóc trên giường, lại nhìn người đàn ông đã chết trên đất, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, rồi trầm giọng gọi: "Yến Mặc."

"Có mạt tướng!"

"Ngươi lấy danh nghĩa bản vương đi truyền lệnh cho Bình Dương quân: bản vương quyết định cho Bình Dương quân sĩ quân lương, số tiên tương đương Yên Lăng binh, còn tiên bạc lấy được từ chỗ đại thị tộc, sau khi kết thúc chiến tranh, sẽ ban thưởng tương ứng cho toàn quân. Nhưng, từ ngày hôm nay, Bình Dương quân không thể tiếp tục cướp bóc, nếu để bản vương gặp được, giết không tha!"

"Tuân lệnh!"

Yến Mặc kính phục, chắp tay trả lời.

"Hầu Bách."

"Có mạt tướng."

"Từ giờ, Tuấn Thủy Doanh sẽ tiếp quản thành trì. Nếu lúc này có binh sĩ giết người cướp bóc, lập tức trục xuất khỏi Bình Dương quân, mang theo tiền bạc trở về quê hương."

"Tuân lệnh!"

Sau nửa canh giờ, tất cả binh sĩ Bình Dương quân đều biết được mệnh lệnh mới mà Triệu Hoằng Nhuận ban.

Hầu hết binh sĩ đều rất vui vẻ, dù sao Triệu Hoằng Nhuận đã quyết định phát quân lương cho bọn hắn, hơn nữa số tiền nhận được sẽ bằng Yên Lăng binh, chưa kể Triệu Hoằng Nhuận đã nói, sau khi kết thúc chiến tranh, sẽ đem một phần tài sản của đại thị tộc ra làm phần thưởng.

Điều này đã nâng cao uy tín của Triệu Hoằng Nhuận trong Bình Dương quân.

Nhưng đoạn sau của mệnh lệnh, mới là điều khiến binh sĩ Bình Dương quân khó hiểu. Cái gì? Giết cướp dân Sở? Binh sĩ Bình Dương quân giết cướp dân Sở?

Điều này... Điều này sao có thể?

Bình Dương quân đều là người Sở, nếu là người Sở, sao có thể giết người cướp bóc trên đất Sở?

Tuy nhiên, kết quả thăm dò, lại làm binh sĩ Bình Dương quân phải trố mắt: thì ra trong bọn hắn, thật sự có loại người rác rưởi như vậy.

Bọn hắn không thể chấp nhận nổi việc: người Ngụy còn chưa làm hại dân Sở, nhưng đồng bào của bọn hắn, lại mặc kệ tình cảm dân tộc, làm ra chuyện trơ trến đến mức vậy.

Tâm trạng của bọn hắn liền trở nên Tồi tệ.

Sau khi nhận được lệnh, Tuấn Thủy Doanh nhanh chóng tiếp quản Ï Bành thành1 , lúc này Bành thị đã sớm đầu hàng, Triệu Hoằng Nhuận cũng không giết bọn hắn, để lại cho bọn hắn 1/10 tài sản, rồi cưỡng chế đưa bọn hắn về thành Nhữ Nam.

Còn lại 9/10, Triệu Hoằng Nhuận sai Yên Lăng binh chất lên xe ngựa, chở về Nhữ Nam, chờ sau này đưa về Đại Ngụy.

Về phân gia nô, ruộng đồng của Bành thị, Triệu Hoằng Nhuận tuyên bố khế ước vô hiệu, bảo những người này chuyển đi Nhữ Nam.

Nhưng bởi vì có binh sĩ Bình Dương quân làm ra vài chyện khó chấp nhân, nên người Sở trong thành cũng không tin đội quân kết hợp giữa người Ngụy và người Sở.

Đúng lúc này, Khuất Thăng cũng đã phá được thành trì của đại thị tộc tiếp theo.

Nghe nói là Ÿ Lư thành,¡..
Bình Luận (0)
Comment