Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 167 - Chương 169: Tê Ngụy Liên Minh

Chương 169: Tê Ngụy Liên Minh Chương 169: Tê Ngụy Liên MinhChương 169: Tê Ngụy Liên Minh

Ở Đại Lương, lúc tin Túc vương Triệu Hoằng Nhuận chiến thắng lan truyền, thì ở Tề quốc Lâm Truy, Tê vương Lữ Hi đang gặp một vị khách quý, mà vị khách này chẳng phải người xa lạ, chính là Duệ Vương Triệu Hoằng Chiêu.

Triệu Hoằng Chiêu đến Lâm Truy từ tháng 10, sau khi đến nơi, hắn muốn lập tức thuyết phục Tề Vương, để Tề phát binh công Sở, giảm bớt áp lực cho Ngụy.

Nhưng sau khi Triệu Hoằng Chiêu đưa quốc thư, Tê vương Lữ Hi không hề tiếp kiến hắn, chỉ để hắn sống trong dịch quán.

Rơi vào đường cùng, Triệu Hoằng Chiêu chỉ đành mang vàng bạc hối lộ người bên cạnh Tê Vương, mong gặp Tề Vương càng sớm càng tốt, nhưng không thấy hiệu quả.

Ngược lại, ngân lượng trong tay Triệu Hoằng Chiêu đã tiêu gần hết, khiến cuộc sống của hắn và tông vệ trở nên cực kỳ khó khăn.

Càng tệ hơn là, người Tề trong dịch quán không thèm quan tâm hắn có là công tử hay không, thấy ngân lượng hẳn sắp hết, cũng không còn cung kính như trước.

Nhưng Triệu Hoằng Chiêu không hề tức giận, hắn hiểu rất rõ, đây chính là số phận của con tin. Thậm chí, cuộc sống của hẳn tương đối thoải mái, dù sao không ai theo dõi canh chừng hẳn.

Nói cách khác, nếu Triệu Hoằng Chiêu muốn về Ngụy, thì lúc nào hắn cũng có thể rời đi.

Nhưng Triệu Hoằng Chiêu không định cứ vậy về Ngụy, hắn hiểu rất rõ, quốc gia sinh ra hắn cần hẳn, cần hẳn thuyết phục Tề vương liên minh với Ngụy, kết thành liên minh Tê Ngụy Lỗ, cùng nhau kháng Sở.

Bởi vậy, hắn cứ lặng lẽ sống trong dịch quán, chờ Tê Vương triệu kiến.

Ước chừng hai tháng sau, gần thời điểm năm mới, Tê Vương Lữ Hi mới phái người triệu hắn vào cung, hơn nữa còn tiếp đãi hắn với quy cách sứ thần như các quốc gia khác.

Tê Vương Lữ Hi, Lữ thị họ Khương, Triệu Hoằng Chiêu đoán hắn tầm 34 tuổi, mặt dài, râu thưa, sắc mặt hơi tái, nếu không phải người có bệnh thì có thể là do đắm chìm nữ sắc gây ra.

Nhưng có thể đoán ra, Tề vương điều dưỡng tốt hơn Ngụy Vương.

Hơn nữa, từ cách trang trí trong cung điện mà phán đoán, thì Tê Vương có lẽ là người thích hưởng lạc, hắn có thể là một minh quân, nhưng nhìn chúng, không tận tâm như Ngụy Vương.

"Được Tề Vương triệu kiến, tiểu vương vô cùng cảm kích."

Từ lúc ngồi xuống, Triệu Hoằng Chiêu vẫn không biết tự xưng là gì, là con tin Ngụy quốc. , nhưng sau khi cân nhắc, hắn vẫn quyết định xưng tiểu vương, bởi vì có cảm giác, hôm nay Tề Vương triệu kiến hắn, có thể là do Sở quốc gặp chuyện, mà chuyện đó, làm thân phận con tin của hẳn trở nên không cần thiết.

"Tiểu Vương... Ha ha ha." Tê Vương Lữ Hi nghe vậy, cười lớn, giọng cười khàn khàn có phần lạnh lùng khiến Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy khó chịu.

"Cơ Chiêu, ngươi đang nghĩ gì?"

Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười nói: "có lẽ, tiểu vương suy nghĩ, gần giống Tề Vương."

Tê Vương Lữ Hi nhìn Triệu Hoằng Chiêu một lúc. Bỗng nhiên lắc lư cái đầu không hề có uy nghiêm đế vương nói: "được rồi được rồi.. Quả nhân không rảnh trêu ngươi, chúng ta nói thẳng."

F... J

Triệu Hoằng Chiêu bị hành vi của Tề Vương làm cho kinh ngạc, lúc sau mới nở nụ cười: "xin Tê Vương chỉ thị."

Chỉ thấy Lữ Hi đổi tư thế ngồi, dáng vẻ lười nhác, giơ tay chỉ vào Triệu Hoằng Chiêu, lơ đãng nói: "vốn dĩ quả nhân không thèm để ý ngươi... Ai bảo ngươi đến từ Ngụy? Cha ngươi Cơ Tư, hơn mười năm trước cùng Hùng Thác, tiêu diệt Tống quốc, món nợ này, quả nhân còn chưa tính với các ngươi!... Về chuyện này, ngươi nói sao?" Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười, không kiêu ngạo, không hèn mọn nói: "Ngụy quốc ta, nhất định có thể thay thế vị trí Tống quốc."

"A?" Tê Vương Lữ Hi kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Chiêu.

Triệu Hoằng Chiêu nói rất hay, không những lu mờ vệc Ngụy diệt Tống, còn cho thấy ý đồ và lập trường của hắn.

"Thú vị, thú vị...

Tê Vương Lữ Hi lắc đầu trái phải không có uy nghiêm của đế vương, nhìn chăm chú vào Triệu Hoằng Chiêu, ánh mắt kỳ quái, khiến Triệu Hoằng Chiêu có chút sợ hãi.

Dù sao người Tề đồng tính, thích cùng phái là điều các nước đều biết, nên Triệu Hoằng Chiêu cũng sợ Tề Vương có ham mê này.

Tê Vương Lữ Hi nói tiếp một câu khiến Triệu Hoằng Chiêu giật mình.

"Ừm, dáng dấp xinh đẹp, cũng thông

minh, hắc hắc hắc hắc..." Ï Đáng chết! ,¡

Triệu Hoằng Chiêu chửi thâm một câu, sợ tới mức phải đổi chủ đề: "hôm nay Tề Vương triệu kiến, là vì Sở quốc có chuyện?"

Tê Vương Lữ Hi nghe vậy sững sờ, dừng đánh giá Triệu Hoằng Chiêu, cười quái dị nói: "gân đây, Ngụy quốc có một người tên Cơ Nhuận, không những đánh bại 16 vạn đại quân của Hùng Thác, còn tấn công đất phong của Hùng Thác, chiếm được 18 tòa thành trì, hiện tại, Hùng Thác co đầu rút cổ trong 3 thành trì cuối cùng của mình... He he he, có tài, đó cũng là người Cơ thị sao? Là thúc bá của ngươi sao?"

Cơ Nhuận... Là Hoằng Nhuận sao? jï

Nghe được tên em trai, Triệu Hoằng Chiêu cảm khái trong lòng, hít sâu một hơi tự hào nói: "đúng, Túc vương Cơ Nhuận chính là người Cơ thị, nhưng không phải là thúc bá của tiểu vương, mà là đệ đệ tiểu Vương..."

"Đệ đệ?" Tê Vương Lữ Hi sững sờ.

"A, tiểu Vương đứng thứ 6, mà Hoằng Nhuận... Không, Cơ Nhuận đứng thứ 8, hắn năm nay, mới 14 mà thôi."

14... J

Tê Vương Lữ Hi lộ vẻ nghiêm túc.

Nếu Cơ Nhuận đã già 70,80 tuổi, thì hắn sẽ không để ý, nhưng nếu đối phương chỉ là đứa bé 14 tuổi, thì lại là một chuyện khác.

Mới 14 tuổi đã có thể đánh bại Hùng Thác 16 vạn đại quân tơi bời, lại chiếm gần hết lãnh địa của Hùng Thác...

Mới 14 tuổi, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì hắn ít nhất còn có 30,40 năm để sống...

F...J

Tê Vương Lữ Hi nhìn Triệu Hoằng Chiêu, đột nhiên cười quái dị nói: "He he he, thực sự không tâm thường... Quả nhân có thể đoán được, kẻ này có tiền đồ vô hạn... Kẻ nguy hiểm như vậy, tốt hơn hết là diệt trừ càng sớm càng tốt."

Triệu Hoằng Chiêu nhíu mày, mặc dù hắn biết Lữ Hi cố ý nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, dù sao tính tình Tê Vương rất khó đoán.

"Nếu Tề Vương để mắt tới lãnh thổ Đại Ngụy, thì trước mắt là một cơ hội tốt... Nhưng, Đại Ngụy ta sẽ không vì vậy mà vong quốc, quốc nạn đến, người Ngụy liêu chết chiến đấu, chống lại ngoại quốc... Dù cho quốc lực không đủ, quốc gia suy vong, người Ngụy cũng có thể trốn vào hoang mạc Lũng Tây, đến lúc đó, Tê quốc chỉ có thể một mình chống lại Sở quốc."

F....J

Tê Vương Lữ Hi nghe xong im lặng, bởi vì hắn biết Triệu Hoằng Chiêu đang mỉa mai hắn.

Nói cái gì mà Tề quốc diệt Ngụy là có thể một mình chống Sở, nói đùa, nếu Tê quốc đánh Ngụy mà tổn thất nặng nề, đến lúc đó, vong quốc không chỉ là nước Ngụy.

Ngươi coi Sở quốc không tồn tại sao?

Tình hình hiện nay, Tê, Ngụy chia sẻ áp lực ở 2 phía đông tây Sở quốc, nhưng một khi nước Tề tiêu diệt nước Ngụy, đến lúc đó phần lớn lãnh thổ Tề quốc đều giáp với Sở quốc, bất kể Sở quốc xuất binh từ đông hay từ tây, thì đều có thể tấn công Tề quốc.

Thế nên, Tê quốc không thể tiến đánh Ngụy quốc, càng không thể diệt Ngụy, ngược lại, Tê quốc hy vọng Ngụy quốc bảo toàn quốc lực, thay Tề chia sẻ áp lực từ Sở quốc.

Đây cũng là lý do, khi Ngụy Vương hợp sức với Hùng Thác diệt Tống, Tề Vương Lữ Hi mặc dù tức giận, nhưng không hề trả thù Ngụy.

Sự sống còn của Tề, Ngụy liên quan mật thiết.

"Quả nhân càng lúc càng thích ngươi... nói một câu làm Triệu Hoằng Chiêu lo lắng hãi hùng, Tê Vương Lữ Hi liếm môi, sảng khoái nói: "nói xem liên minh thế nào."

Ï Hắn đồng ý? ¡ Triệu Hoằng Chiêu tinh thân phấn chấn, chắp tay cung kính nói: "Ngụy quốc nguyện để Tề Vương làm minh chủ."

"Ừm..." Lữ Hi gật đầu, chờ Triệu Hoằng Chiêu nói tiếp, nào ngờ, Triệu Hoằng Chiêu không nói thêm gì.

"Chỉ như thế?" Lữ Hi kinh ngạc: "trước đây Tống quốc xưng thần với Đại Tề, mỗi năm tiến cống..."

Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười, nói: "nếu là ngày trước, Ngụy quốc cũng có thể xưng thần, mỗi năm tiến cống, đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc bây giờ Đại Ngụy lưu truyền một câu nói: Đại Ngụy, không bồi thường, không cắt đất, không tiến cống, không hòa giải. Vương tử thủ biên giới, Quân vương chết xã tắc!"

F... J Tê Vương Lữ Hi kinh ngạc, con ngươi đảo liên tục.

Ï Ngụy quốc, mưu đồ không nhỏ... J

Lữ Hi thầm nghĩ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hẳn lại cười quái dị.

Giống như Tề quốc không có khả năng tiêu diệt Ngụy quốc, Ngụy quốc cũng không có khả năng tiêu diệt Tề quốc, nếu Sở còn tồn tại, Tề, Ngụy hai nước sẽ xung đột, nên, bất luận Ngụy quốc ra sao, chỉ cân Ngụy không bị diệt, thì Tê cũng không cần lo.

"Ừm.."

Lữ Hi dùng ngón tay liên túc gõ vào trán, như thể đang suy nghĩ. Hành động này, khiến Triệu Hoằng Chiêu hơi lo lắng, dù sao liên minh thành công hay thất bại phụ thuộc vào Tê vương. Đột nhiên, Lữ Hi vỗ tay, dọa Triệu Hoằng Chiêu giật mình.

"Quả nhân từ chối kết minhI"

F....J

Triệu Hoằng Chiêu há miệng, không thể chấp nhận điều này.

Hắn không hiểu: rõ ràng là chuyện đôi bên cùng có lợi, vì sao Tê Vương lại từ chối?
Bình Luận (0)
Comment