Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 174 - Chương 176: Giảng Hòa (3)

Chương 176: Giảng Hòa (3) Chương 176: Giảng Hòa (3)Chương 176: Giảng Hòa (3)

Dương thành Quân Hùng Thác, là người dứt khoát.

Ngay trong ngày, hắn liền sai gia nô chuẩn bị xe, gọi người đánh xe đưa hắn và Hoàng Thân đến Chính Dương huyện.

Trừ người đánh xe, Hùng Thác chỉ dẫn theo hai tên hộ vệ, những người khác, bao gồm tùy tùng của Hoàng Thân, đều để lại Dương thành.

Một mình đi vào lòng địch, dũng khí này, ngay cả Hoàng Thân cũng khâm phục.

Lúc này, ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, tuyết trên đường dày đến mức xe ngựa của Hùng Thác phải mất hai ngày mới đến Chính Dương huyện.

Xe ngựa chậm rãi tiến vào cổng phía nam Chính Dương huyện.

Trong lúc đó, Hoàng Thân vén rèm xe ngựa, nhìn về phía Chính Dương huyện, chờ đến khi hắn thấy người đang đứng canh cổng, lại đang mặc áo giáp quân Sở, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Chuyện gì xảy ra? Chính Dương huyện không phải do quân Ngụy chiếm đóng hay sao? ¡

Hoàng Thân nghi hoặc hỏi Hùng Thác.

Không ngờ Hùng Thác lại nói cho hẳn biết: "những người đó... Vốn dĩ là binh sĩ dưới quyền ta, nhưng hiện tại, bọn hắn đã đầu hàng Cơ Nhuận, gọi cái gì là Ï Bình Dương quân..."

Hắn liền kể lại chuyện 5 vạn quân Sở quy hàng Triệu Hoằng Nhuận cho Hoàng Thân.

Mỗi khi nghĩ đến phiên hiệu này, Hùng Thác liền không vui, dù sao Ÿ Bình Dương quân, có nghĩa gì là quá rõ ràng.

"Lại có chuyện như vậy?" Hoàng Thân kinh ngạc, theo lời Hùng Thác nói, vị Túc Vương kia chỉ có hơn 3 vạn quân Ngụy, lại không biết lấy đâu ra dũng khí, tiếp nhận 5 vạn quân Sở.

Hắn cho là, Hùng Thác dám một mình tiến đến Chính Dương đã to gan lắm rồi, thật không ngờ, dũng khí của Túc vương cũng không kém chút nào.

Điều này khiến hẳn chú ý tới Hùng Thác cùng Cơ Nhuận.

Nghĩ đến hai người, Hoàng Thân đúng là liên tưởng đến Sở Vương cùng Tề Vương.

"Thật can đảm!"

Hoàng Thân tán thưởng.

Hùng Thác hơi không vui, nhưng trong lòng, hắn cũng có chút bội phục Cơ Nhuận, hay là Triệu Hoằng Nhuận.

Ngay cả hắn cũng không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận dám dùng Bình Dương quân phòng thủ Chính Dương huyện. Dũng khí này khiến người không khỏi khâm phục.

"Két két..."

Xe ngựa đến cổng nam Chính Dương huyện thì ngừng lại, bởi vì binh sĩ phòng thủ muốn tiến hành lục soát.

Dù sao đây là Chính Dương huyện, là thành trì do Triệu Hoằng Nhuận đánh chiếm, cho dù hiện tại hai phe ngưng chiến, nhưng không thể buông lỏng. Dù sao vẫn còn nhiều mật thám nghĩ biện pháp tiến vào trong thành, hoặc điều tra tình báo, hoặc nhiều loạn trị an, không thể không phòng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những binh sĩ Bình Dương Quân tuyệt đối nghĩ không ra, trên chiếc xe ngựa này lại có hai vị đại nhân vật Sở quốc.

"A2"

Vén rèm xe để kiểm tra, một binh sĩ cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì trong xe, Hùng Thác cùng Hoàng Thân đang ngồi đối diện uống rượu, không thèm để ý đến hắn, loại khí chất cao cao tại thượng này, vừa nhìn là biết quý tộc.

Trước đây gặp phải quý tộc như vậy, binh sĩ như hắn sẽ không dám kiểm tra, nhưng bây giờ, hừ hừ, tình hình đã khác.

Ï Tỏ vẻ cái gì?

Tên binh sĩ thấy Hùng Thác cùng Hoàng Thân không để ý tới hắn, trong lòng không vui. Bây giờ Chính Dương huyện là do quân Ngụy làm chủ, còn hắn là binh sĩ Bình Dương quân, được coi là người Ngụy, sao có thể để đám quý tộc Sở quốc chuyên bắt nạt dân thường kiêu ngạo như trước?

Nghĩ đến đây, hắn lấy hết can đảm, quát hai người: " hai người các ngươi, tên họ là gì? Tới Chính Dương huyện làm gì?"

Hùng Thác lạnh lùng nhìn hắn, không giấu giếm nói: "Hùng Thác!"

Hùng Thác... Nghe quen quen. /¡

Tên binh sĩ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó sắc mặt thay đổi: " Dương... Dương Thành Quân Hùng Thác?”

"Hừ!" Hùng Thác hừ một tiếng.

Có thể là do uy danh đã lâu, nên chỉ bị Hùng Thác nhìn lướt qua, tên binh sĩ kia đã hoảng sợ, vội vàng thả rèm, hét lên với đám binh sĩ ở gần: "Hùng Thác! Dương Thành Quân Hùng Thác ở đây!"

"Cái gì?" binh sĩ xung quanh vừa e ngại vừa sợ hãi, cầm vũ khí bao vây xe ngựa, nhưng không ai dám làm càn, dù sao Hùng Thác đã từng thống trị mảnh đất này, là đại quý tộc trong sỗ các đại quý tộc.

Lúc này, tướng phụ trách giữ cửa thành là Hâu Bách, đang đứng trên tường thành, nghe thấy tiếng la của binh sĩ, cũng giật mình, vội vàng chạy xuống cửa thành, bước tới trước xe ngựa.

Hầu Bách đang do dự, hắn muốn lập tức bắt Hùng Thác lại, dù sao Túc vương điện hạ đã hứa thưởng vô số vàng bạc cho ai bắt được Hùng Thác, nhưng khi đối mặt với chủ cũ, Hầu Bách thật sự không đủ can đảm bắt Hùng Thác.

Hắn đi vòng quanh xe ngựa 2 vòng, cung kính hỏi: "trong xe, có phải là Dương Thành Quân Hùng Thác đại nhân?" Lời vừa dứt, Hùng Thác đã vén rèm, nhìn lướt qua Hầu Bách, khẽ hừ một tiếng: "Nhị Thiên tướng... Hừ!"

Hầu Bách xấu hổ, dù sao lúc xưa, hẳn chỉ là Thiên Nhân tướng, sau khi quy hàng quân Ngụy, hẳn mới được thăng Nhị Thiên tướng.

Cho dù bị chế giễu, hắn cũng không dám làm gì, chỉ cung kính đứng ở đó.

Thấy vậy, Hùng Thác cũng không thèm chế nhạo hắn nữa, không vui nói: "mang bản quân đi gặp Cơ Nhuận!"

' Cơ Nhuận... Là Túc Vương điện hạ sao?

Hầu Bách nghe vậy hơi do dự.

Lúc này, Hoàng Thân ngó ra cửa sổ, mỉm cười, nói: "đừng sợ! Thác công tử cùng ta đến đây là vì giảng hòa, trừ Thác công tử cùng Hoàng mỗ ra, thì chỉ có 1 mã phu, 2 hộ vệ, tổng cộng 5 người mà thôi, phiền vị tướng quân đây dẫn chúng †a đi gặp Nhuận Công Tử."

Hầu Bách giật mình nhìn Hoàng Thân, phong thái Hoàng Thân chứng minh hắn cũng là đại quý tộc, chỉ không biết đối phương là ai.

Nhưng khi nghĩ lại, hắn sững người.

ƒ Bãi binh giảng hòa? Muốn đình chiến ?

Hầu Bách mừng rỡ.

Tuy nói hắn đã hàng Ngụy, nhưng hắn vốn là người Sở, bây giờ quân ngụy chiếm đất Sở. Trong lòng của hắn cũng không thoải mái.

Hắn muốn trận chiến ngưng lại, bởi vì... Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cầm số tiền mà Triệu Hoằng Nhuận ban thưởng, dẫn người trong nhà đến Ngụy quốc. An cư ở quốc gia chỉ phải đóng thuế 2/10. ".. Giảng hòa? Muốn giảng hòa sao?" Hắn nhịn không được hỏi.

Hùng Thác nhíu mày không vui, thầm nghĩ: loại chuyện này ngươi có thể hỏi sao?

Nhưng Hoàng Thân híp mắt cười, trả lời Hầu Bách: "bên ta đã bày ra thành ý, còn lại, thì phụ thuộc vào Nhuận Công Tử... Thời gian không còn sớm, làm phiền tướng quân phái người dẫn chúng ta đến chỗ Nhuận Công Tử đang ở."

"Vâng vâng."

Nghe được hai phe muốn ngưng chiến. Hầu Bách mừng rỡ, liên tục gật đầu, cung kính nói: "mạt tướng tự mình dẫn hai vị đi."

Hắn quay lại ra lệnh cho binh sĩ tiếp tục giữ cửa thành, còn chính hắn thì ngồi lên vị trí người đánh xe, chỉ đường cho người đánh xe. Trong xe, Hoàng Thân ngồi về vị trí cũ, nói: "có thể nhìn ra Ï bọn hắn vẫn còn kính sợ Thác Công Tử."

Hùng Thác hừ một tiếng, hắn hiểu Hoàng Thân đang ám chỉ binh sĩ Bình Dương quân.

"Thì tính sao? Bọn hắn đã hàng Ngụy, chỉ cần không ngu ngốc, thì sẽ không quay lại dưới trướng ta..."

"Ừm." Hoàng Thân gật đầu.

Đúng vậy, những binh sĩ đã đầu hàng quân địch một lần, thì dù sau này có quay về cũng không còn được tin tưởng, đây là chuyện thường tình. Nên chỉ cần những binh sĩ kia không ngu, thì tuyệt đối sẽ không quay về Sở quốc, huống hồ, Triệu Hoằng Nhuận đối xử bọn hẳn không tệ.

Cũng may nước Sở cương vực rộng lớn, nhân khẩu dầy đặc, bởi vậy. Hoàng thân cũng không phải rất để ý những cái kia quy hàng nước Ngụy Sở Binh, không có qua phút chốc sẻ đem làm việc nhỏ cấp quên lại.

Điều hắn quan tâm bây giờ, chính là gặp được vị Túc vương kia, xem xem một đứa trẻ 14 tuổi sao có được tài năng và dũng khí như thế.

Cùng lúc đó. Triệu Hoằng Nhuận đang nằm trong phòng, chán nản đọc sách, ở bên cạnh, tiểu nha đầu Dương Thiệt Hạnh đang hầu hạ, bưng trà rót nước.

Nha đầu này thật sự rất ngoan ngoãn. Ngoan đến mức Triệu Hoằng Nhuận không đành lòng đuổi nàng về Nhữ Nam.

"Ngươi thật sự không trở về Nhữ Nam sao?... Ngươi yên tâm, bản vương sẽ không giết người nhà ngươi." Nhắc tới chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận tức giận, không biết Dương Thiệt Đạo nói gì với cháu mình, làm cháu gái hắn sợ Triệu Hoằng Nhuận đến nỗi đánh vỡ một cái bát cũng khóc bù lu lên, cầu xin Triệu Hoằng Nhuận không nên giết người nhà của nàng, khiến Triệu Hoằng Nhuận muốn đập chết Dương Thiệt Đạo ngay lập tức.

Ï Ta giống kẻ không vui thì sẽ giết người sao? /¡

Nhìn Dương Thiệt Hạnh nơm nớp lo sợ, Triệu Hoằng Nhuận không nói ra điều đang nghĩ, bởi vì làm thế... Thì chỉ khiến tiểu nha đầu càng hoảng sợ hơn.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, mặc dù cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn dần quen với cảm giác có một người con gái phục vụ mình.

Không thể phủ nhận, có một nữ nhân toàn tâm toàn ý phục vụ mình, dù sao cũng tốt hơn đám người Trâm Úc, Trương Ngao, đám người kia pha trà, Triệu Hoằng Nhuận thật không biết vì sao ngày xưa hắn uống được.

Điều đáng tiếc duy nhất, chính là nữ nhân hầu hạ hẳn tuổi tác quá nhỏ, khiến Triệu Hoằng Nhuận mỗi lần sai nàng, trong lòng lại có cảm giác tội lỗi.

"Cốc cốc cốc."

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đang suy nghĩ làm sao bố trí cho Dương Thiệt Hạnh, Trầm Úc gõ cửa tiến vào.

Hắn thò đầu vào phòng, nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách, mới nở nụ cười mờ ám tiến đến, làm Triệu Hoằng Nhuận tức nghiến răng.

"Chuyện gì?" Triệu Hoằng Nhuận tức giận hỏi. Ngoài ý muốn của hẳn, hôm nay Trâm Úc không trêu chọc hắn, mà thấp giọng nói: "điện hạ, Dương Thành Quân Hùng Thác tới..."

"Ai tới?" Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, không dám tin hỏi lại.

"Dương Thành Quân Hùng Thác." Trâm Úc khẳng định.

Ï Thật to gan... J

Triệu Hoằng Nhuận đặt quyển sách trong tay xuống.

"Cho mời!"
Bình Luận (0)
Comment