Chương 185: Đàn Gảy Tai Trâu
Chương 185: Đàn Gảy Tai TrâuChương 185: Đàn Gảy Tai Trâu
F.. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. . Ji
Triệu Hoằng Nhuận thầm cảm khái.
Hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, trước đó vài ngày mới đàm phán cùng Hùng Thác và Hoàng Thân, hôm nay lại phải đàm phán, hơn nữa lần đàm phán này, liên quan đến sống chết của hắn.
Tính mạng nằm trong tay người khác, Triệu Hoằng Nhuận coi như đã được nếm mùi vị.
F... J
Nhìn hai vu nữ đang ngồi trước mặt mình, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, buộc chính mình phải tỉnh táo.
"Mục đích hai ngươi bắt cóc, bản vương đã rõ."
Tất nhiên đối phương đã biết thân phận mình, Triệu Hoằng Nhuận cũng lười giải thích, thay vì nói dối, không bằng nghĩ cách làm sao thuyết phục đối phương hoặc chạy trốn.
"Nhưng bản vương phải nhắc nhở hai vị, hai vị dùng thân phận dân thường, nhúng tay vào quốc sự, đây không phải điều người thông minh nên làm."
"Ngươi nói nhảm cái gì?” vu nữ trong nhỏ hơn lạnh lùng nói: "chỉ cần ngươi trả lại những thành trì đã chiếm, thì tỷ muội ta sẽ thả ngươi một con đường sống, nếu không..."
A... Tiểu cô nương dễ thương, đáng tiếc... ¡
"Nếu không thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi nói: "các ngươi định giết bản vương sao?... Bản vương chính là con trai Ngụy Vương, nếu chết trên đất Sở, thì Sở Ngụy sẽ tiếp tục chiến tranh..."
"Hừ!" vu nữ nhỏ nhắn bĩu môi hừ lạnh nói: "Đại Sở hùng mạnh, sao phải sợ một nước Ngụy nhỏ bé?"
Ÿ Ài, lại một người mù quáng cho rằng nước Sở rất mạnh... ,
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, mỉa mai: "ð? Nhưng sao một nước mạnh như Sở, lại bị bản vương dẫn quân đội của "nước Ngụy nhỏ bé”, chiếm đoạt 18 thành trì..."
"Ngươi!"
Nói về cãi nhau, vu nữ nhỏ sao có thể là đối thủ của Triệu Hoằng Nhuận, châm chọc vài câu, đã làm nàng giận phồng má.
Một lúc sau, nàng phụng phịu nói: "nhất định là các ngươi dùng quỷ kết" Ừm... j
Điểm này, Triệu Hoằng Nhuận đúng là không tiện phản bác, dù sao hắn có được thành quả như vậy, vẫn là dựa vào Khuất Thăng, Yến Mục, ... Các tướng Sở quy hàng hắn. Nếu chính diện đánh nhau, dưới tiết trời giá rét, hắn có thể đánh hạ Nhữ Nam hay không cũng khó nói.
Đương nhiên, hắn không muốn chính miệng thừa nhận, miễn cho đối phương kiêu ngạo.
Vì vậy, hắn thở mạnh tỏ ý khinh thường.
"Đồ khốn, Đồ khốn..."
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, vu nữ nhỏ bị hắn chọc tức, muốn túm tóc Triệu Hoằng Nhuận, may mà vu nữ lạnh lùng đã cản lại.
TỪm... Trêu ghẹo một chút mà tức giận sao? Trông không giống người thông minh lắm... 7
Liếc nhìn vu nữ nhỏ giận dữ, Triệu Hoằng Nhuận lại quay sang nhìn tỷ tỷ của nàng.
Ï So ra, vị "tỷ tỷ" này là kiểu người điềm tĩnh... ¡
"Bây giờ thả bản vương trở về, bản vương có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra" Nhìn hai vu nữ, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: "thường dân, tốt nhất đừng có tự tiện can thiệp vào đại sự quốc gia... Các ngươi cho là, các ngươi làm như vậy sẽ khiến bản vương trả lại những thành trì kia sao, nước Sở dám thu lại sao?"
Chính Dương Hòa Ước đã ký, bây giờ người Sở lại dùng cách bắt cóc, uy hiếp Triệu Hoằng Nhuận trả lại những thành trì kia, nước Sở dám thu?
Nếu nước Sở dám nhận, thì Triệu Hoằng Nhuận hẳn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Đương nhiên, nước Sở tuyệt đối không ngu đến mức nhận lại thành trì theo cách này. Nếu không, nước Sở bội bạc, coi thường Chính Dương Hòa Ước, khi đó, nước Sở mất hết tín nghĩa, thì sau đó, làm gì còn nước nào dám ký kết hòa ước với Sở nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ là hai vu nữ này, các nàng khờ dại cho rằng, mình bắt cóc Triệu Hoằng Nhuận, ép hắn trả lại 18 tòa thành trì, là đang trợ giúp nước Sở, hơn nữa các nàng còn vô cùng tin tưởng quyết định bản thân, đây mới là điểm chết người.
Đương nhiên, Chính Dương Hòa Ước đã ký xong, Triệu Hoằng Nhuận có thể cân nhắc đến mạng mình, giả vờ đáp ứng yêu cầu của hai tỷ muội, sớm trả thành trì lại cho nước Sở, đến lúc đó, nước Sở vẫn sẽ tuân thủ cam kết mà hắn cũng có thể giữ được tính mạng.
Nhưng tại sao hắn lại không làm thế.
Nguyên nhân ở chỗ, Triệu Hoằng Nhuận cũng cần thời gian, để đưa dân Sở vê nước Nguy.
20,30 vạn dân chúng, thậm chí càng nhiều hơn, đó mới là điều Triệu Hoằng Nhuận coi trọng, còn hơn cả số tiền được Sở bồi thường.
Phải biết, 30 vạn dân chúng, đã tương đương với 1/20 tổng số dân nước Ngụy.
Nhưng bởi vì trời đông giá rét, tuyết lớn phủ kín đường, đại đa số dân chúng còn chưa đến Nhữ Nam hay nước Nguy, lúc này mà hắn phải đem thành trì trả lại nước Sở, chẳng phải khiến mọi sự cố gắng của hẳn là công cốc?
Hắn phí bao nhiêu công sức, mới khiến Hùng Thác nói ra câu Ÿ có bản lĩnh thì ngươi giết hết đi.¡ , để tránh gặp rắc rối sau này không phải sao?
Làm Hùng Thác hoàn toàn không tính đến việc Triệu Hoằng Nhuận định đưa dân Sở về Ngụy, bây giờ muốn hắn sớm trả lại những thành trì đó?
Đừng mơt
Nói thẳng ra, nếu không phải vì 30 vạn người Sở, thì Triệu Hoằng Nhuận sẽ không đáp ứng khoản bồi thường chỉ có 140 vạn.
Ngoài ra, còn có một điểm.
Đó là, tuy hai bên Ngụy Sở đã ký hòa ước, nhưng Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác vẫn cảnh giác lẫn nhau.
Mặc dù hai bên biết đối phương sẽ không dám vi phạm hòa ước, nhưng không thể phủ nhận, thời điểm này khá nhạy cảm. Nói một cách đơn giản, Triệu Hoằng Nhuận không thể điều động quân đội mà không có lý do.
Lúc này, bất kỳ "gió thổi cỏ lay", cũng có thể kích thích đến dây thần kinh của Hùng Thác. Một khi bị Hùng Thác lấy cớ "người Ngụy lòng tham không đủ, vẫn âm mưu dụng binh", đến lúc đó, thất hứa sẽ là nước Ngụy.
Vì vậy, bất kể là nước Sở hay nước Ngụy, vẫn mong duy trì tình hình ban đầu trong khoảng thời gian này, chờ cho đến đầu xuân, Sở Ngụy mới thực hiện điều đã thỏa thuận.
Nghĩ tới đây, hắn thuyết phục hai tỷ muội: "đáng tiếc, bản vương đã cùng sĩ phu Hoàng Thân của quý quốc ký kết hòa ước, quý quốc đã đồng ý chuộc về 18 tòa thành trì... Nếu như các ngươi nhất định ép buộc bản vương trả lại thành trì, thì đây không phải là đang trợ giúp quốc gia, mà là đang hại nó!"
"," Tỷ tỷ lộ ra kinh ngạc, im lặng không nói, tựa hồ đang suy nghĩ về tính chân thực trong lời Triệu Hoằng Nhuận.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận cho rằng bản thân đã thuyết phục được đối phương, thì vu nữ nhỏ tức giận nói: "gạt người! Đại Sở mạnh như vậy, làm sao phải dùng tiên chuộc thành trì? Còn có sĩ phu gì đó, Sở Vương lại phái một sĩ phu cùng ngươi đàm phán?”
FÀi? J
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hắn đăm chiêu suy nghĩ thân phận của Hoàng Thân.
Vu nữ nhỏ nói không sai, đại sự bậc này, Sở Vương không nên phái một sĩ phu tới thương lượng mới đúng.
Trừ phi, trừ phi Hoàng Thân có thân phận ghê gớm... Nhưng không may, Triệu Hoằng Nhuận chỉ biết tên của đối phương.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra điều gì đó, nói thêm: "đi cùng Hoàng Thân. Còn có Dương Thành Quân Hùng Thác!"
".." hai tỷ muội sững sờ.
Vu nữ nhỏ chợt phá lên cười, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận nói: "lộ tẩy rồi sao? Hùng Thác đại nhân hận người Ngụy thấu xương, sao có thể ký kết hòa ước với người Ngụy... Từ đó có thể thấy, lời ngươi nói, đều là dối trá!"
Đồ nhóc con tự cho là đúng!! j
Triệu Hoằng Nhuận hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đây là điều hắn lo lắng nhất!
Dân thường, chỉ biết Dương Thành Quân Hùng Thác hận nước Nguy, làm sao biết vì lần này Tê Vương đã tham gia vào Sở Ngụy chiến tranh, buộc Hùng Thác phải chịu nhục, không thể không ký tên lên hòa ước?
Dân chúng không biết tin, nên cả khi đó là sự thật, thì bọn hắn cũng sẽ nhầm lẫn mà cho rằng đây là giả, đây cũng chính là điều Triệu Hoằng Nhuận cho rằng khó giải quyết nhất.
Thấy ánh mắt vu nữ lạnh lùng lộ vẻ nghi ngờ, Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ: hỏng rồi.
Tưởng rằng đưa ra Hùng Thác có thể tăng thêm sức thuyết phục, không ngờ lại gây ra hiệu quả ngược.
"Tỷ, ta xem, không cho hắn ăn trái đắng, hắn sẽ không thành thật !" vu nữ nhỏ giật giây nói.
".."vu nữ tỷ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đứng dậy đi vê phía đống lửa. "Ta đi xem thịt chín chưa..."
"Tốt." vu nữ nhỏ cười hì hì đáp lại.
Nhìn ánh mắt đầy nguy hiểm của nàng, Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ: không ổn.