Chương 223: Hộ Bộ Mất Quyền
Chương 223: Hộ Bộ Mất QuyềnChương 223: Hộ Bộ Mất Quyền
"Được! Buổi chầu ngày mai, ngươi để quan viên Binh Bộ hoặc Công Bộ trước mặt mọi người tấu lên, trãm sẽ đáp ứng."
Ngụy Vương nói một câu nói, tuyên bố tử hình Hộ Bộ.
Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng không thể phủ nhận rằng sau khi trải qua chuyện này, Hộ Bộ sẽ bị ảnh hưởng lớn, kế sau Lại Bộ, vị trí đứng đầu của Hộ Bộ đã bị Triệu Hoằng Nhuận kéo xuống.
"Nhưng có một chuyện, trâm nói trước." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương nói bổ sung: "nếu đã thắng, thì đừng làm chuyện dư thừa."
"Phụ vương là lo nhi thần nghĩ biện pháp đối phó Hộ Bộ Tả Thị Lang Phạm Mã?" Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi.
Ngụy Vương nghe vậy nhíu nhíu mày, thầm nhủ, chuyện này biết là được, nói ra làm gì?
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thèm để ý, chắp tay, cười nói: "phụ vương yên tâm, nhi thần biết quy... Hơn nữa, Phạm đại nhân, bỏ qua tư tâm, thì vẫn nghĩ cho Hộ Bộ."
Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, nhíu mày hỏi: "Hộ Bộ tài chính rất căng thẳng sao?"
Ngụy Vương nghe vậy thở dài.
Lúc này, Lận Ngọc Dương thấy không khí trong sảnh không còn căng thẳng, lại thêm Ngụy Vương đang thở dài, thế là, hắn xen vào: " Túc vương điện hạ không biết, dựa theo thông lệ 2 năm đổi 1 lần, năm nay Binh Bộ phải thay đổi quân bị, chế tạo quân bị mới thường trú sáu doanh, đồng thời, đưa số trang bị của sáu doang phân cho quân ở các địa phương... Việc này, tiêu tốn rất nhiều."
"Còn nữa." Ngu Tử Khải cũng cười khổ xen vào: "Công Bộ cũng như thế. Công Bộ đang chuẩn bị khai hoang Tam Xuyên, hy vọng biến Hà Nam thành Đại Ngụy vựa lúa... Đây là kế hoạch tốn của, tốn thời gian" Nói đến đây, hắn lén nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thay Hộ Bộ giải thích: "cho nên, Hộ Bộ đang rất quãn bách."
"Quốc khố thiếu hụt?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi.
Lận Ngọc Dương lắc đầu nói: "không thiếu hụt, nhưng cũng không thể nói là đầy đủ. Lần này nếu không phải điện hạ lấy được bồi thường của nước Sở, thì năm nay Hộ Bộ sẽ khó khăn, phải giảm bớt chỉ phí của Binh Bộ và Công Bộ..." Triệu Hoằng Nhuận nghe xong nhíu mày, nghỉ hoặc hỏi: "tiền đâu? Năm ngoái không thu thuế sao?"
Ngu Tử Khải nhếch miệng, giọng điệu kỳ quái nói: "Đại Ngụy dân thuế tất nhiên đã thu, nhưng phần khác... Chắc phải khất nợ đến mùa hè. Ha ha, chuyện thường."
Triệu Hoằng Nhuận hiểu Ngu Tử Khải nói "phần khác" ám chỉ điều gì, nhếch miệng hỏi: "thế nào, đám quý tộc không chịu đúng hạn nộp thuế?”
Ngu Tử Khải chế giêu nói: "bọn hắn cứ trì hoãn nếu được... Theo bọn hẳn nghĩ, bọn hắn nắm thóp Đại Ngụy, triều đình tuyệt đối không trừng phạt nặng."
Vừa nói, hắn vừa lén nhìn Ngụy Vương, hiển nhiên là có ý khác.
Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu ra, quay đầu nhìn Ngụy Vương, cười nói: "phụ vương, thường trú sáu doanh không tiện điều động, muốn hay không nhi thần cho Hộ Bộ mượn Thương Thủy quân và Yên Thủy quân?”
F....J
Ngụy Vương tức giận nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, thẹn quá quát lớn: "đừng có nhiều chuyện!"
Triệu Hoằng Nhuận không hề sợ hãi, lắc đầu nói: "nhi thần đã nói rồi, một số thứ, vẫn do triều đình nắm mới thỏa đáng."
Ngụy Vương trầm tư phút chốc, lắc đầu nói: "chưa tới lúc."
"Hứi... Chẳng lẽ phải đợi đến tình trạng tồi tệ như nước Sở?" Triệu Hoằng Nhuận nhếch mép, khơi lại chuyện xưa: "dù vậy, ít nhất phải xác định lại lợi nhuận thương nghiệp."
Nghe thế, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải không hẹn mà cùng nhìn về Ngụy Vương.
Lúc này, Ngụy Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận cười mắng: "ngay cả ngươi cũng không ngoan ngoãn giao ra đồ trong tay. Ngươi cho rằng những người kia sẽ ngoan ngoãn nghe triều đình, chia lại lợi nhuận thương nghiệp?”
Triệu Hoằng Nhuận nói trêu: "phụ vương sao có thể so bọn hắn với con trai của người chứ? Ít nhất khoản tiền trong tay nhi thần, sẽ được dùng gần như toàn bộ cho Đại Ngụy..."
Nghe vậy, Ngụy Vương, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải thầm cảm khái.
"Quên đi." Không có hứng thú đùa giỡn, Ngụy Vương lắc đầu, nói: "chuyện này liên luy quá nhiều, vẫn phải tính toán lâu dài."
"Hứ!" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi, chắp tay nói: 'nếu đã thế, nhi thần xin được cáo lui."
"Ừm"
Ngụy Vương gật đầu, nhìn theo bóng lưng Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi Thùy Củng điện, sau đó hướng ánh mắt về phía Ngu Tử Khải, cười khổ nói: "Ngu ái khanh vẫn chưa từ bỏ ý định sao?"
Ngu Tử Khải chắp tay nghiêm mặt nói: "xin bệ hạ thứ tội, vi thần cho rằng, Túc vương điện hạ nói tới lợi nhuận thương nghiệp, cần phải phổ biến."
"Không phải lúc" Ngụy Vương lắc đầu phủ quyết.
Đúng, còn chưa tới lúc, hiện tại Đại Ngụy, vẫn chưa chuẩn bị đủ để cùng đám quyền quý, thậm chí là con cháu Cơ thị trở mặt, một khi ép buộc cải cách, thì cả nước sẽ hỗn loạn... Chưa tới lúc. /
Ngụy Vương thở dài, lấy lại tỉnh thần, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ngày hôm sau, trong buổi tảo triều xuất hiện một biến cố đủ khiến các đại thần phải kinh hãi.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục bước ra khỏi hàng, tấu lên Ngụy Vương, xin cho phép Binh Bộ tự xây dựng kho tiền.
Hắn nói lại y như lời Triệu Hoằng Nhuận nói hôm qua.
Ngay sau hắn, Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ cũng đưa ra yêu cầu tương tự, hẳn lí do cũng giống Lý Dục.
Ï Đến rồi! J
Trừ Binh Bộ, Công Bộ, Hộ Bộ ra, chỉ có Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu biết rõ mọi chuyện.
Phải nói rằng khi Lý Dục và Tào Trĩ cùng xin chuyện này, đại đa số các triều thần đều trợn mắt há mồm. Cái gì?
Cho Binh Bộ và Công Bộ tự xây kho tiền, đồng thời tự chủ tài chính?
Đây chẳng phải tước quyền Hộ Bộ?
Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên, Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai cùng Thị Lang của hai bộ, giật mình nhìn về phía quan viên Hộ Bộ.
Thì phát hiện, trừ Tả Thị Lang Phạm Mã nghỉ bệnh ra, Hộ Bộ Thượng Thư Lý Lương và Hộ Bộ Hữu Thị Lang Thôi Xán lại thờ ơ, giống như không nghe thấy.
Chuyện gì xảy ra? ¡
Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai trong ánh mắt lộ vẻ không hiểu.
Hắn không nghĩ ra, rõ ràng Binh Bộ và Công Bộ muốn tước quyền Hộ Bộ, sao quan viên Hộ Bộ ai cũng tỏ vẻ thờ ơ.
Kì quái... Lý Lương lại đứng im? Ngay cả khi bị người nắm nhược điểm. Cũng không... Chẳng lẽ có bí mật không muốn người biết? ¡
Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên âm thâm suy đoán.
Theo ý hắn, Binh Bộ và Công Bộ hiển nhiên đã trao đổi với Hộ Bộ, bằng không, Binh Bộ, Công Bộ công khai tước quyền Hộ Bộ, Hộ Bộ sẽ không đứng im chịu trận.
Nhìn cảnh trước mặt, Ngụy Vương cảm khái, hắn cũng không ngờ được, con hẳn lại có biện pháp khiến Hộ Bộ Thượng Thư Lý Lương và Hữu Thị Lang Thôi Xán nhượng bộ tới mức này.
"Lý ái khanh, ngươi có phản đối không?"
Lý Lương nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lý Dục và Tào Trĩ, thở dài trong lòng.
"Thần... Tán thành." Nghe câu này, trong sảnh vang lên tiếng xì xào.
Các triều thần không bao giờ nghĩ: Hộ Bộ đồng ý yêu cầu của Binh Bộ và Công Bộ.
Thấy vậy, Ngụy Vương gật đầu nói: "nếu Lý ái khanh không phản đối, thì Trâm liền chuẩn tấu, cho phép Binh Bộ, Công Bộ tự xây kho tiền, đồng thời tự chủ tài chính... Chờ hai bộ xây xong kho tiền, cho phép hai bộ dùng chính sách mới, về phần kinh phí hàng năm Hộ Bộ phải đưa, thì cứ dựa theo tổng thuế mà Hộ Bộ thu được năm ngoái. Hộ Bộ, Binh Bộ, Công tính toán hạn mức, nộp lên Trung Thư để xem Xét."
"Bệ hạ anh minh." Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục và Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ cúi đầu tạ ơn.
Tảo triều hôm đó, đã có rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, đại đa số đều là do các quan viên không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thẳng đến buổi chiều, Hộ Bộ vụng trộm truyền ra tin tức: thì ra là Hộ Bộ Tả Thị Lang Phạm Mã nghĩ đến số đồ nước Sở bồi thường, thấy Túc vương điện hạ phái Tuấn Thủy quân trông coi, không giao cho Hộ Bộ. Nên trong cơn nóng giận đã dẫn theo Hộ Bộ bốn Ti Lang cùng rất nhiều Lang quan, đi tới Thùy Củng điện vạch tội Túc vương, vì thế mới có họa này.
Ï Tự tìm đường chết! /
Nghe được tin, có không ít triều thần hả hê, cười trên nỗi đau của Hộ Bộ.
Vạch tội công thần đánh bại quân Sở? Vạch tội Túc vương Hoằng Nhuận đang nổi danh?
Hộ Bộ đúng là ăn gan hùm mật báo?
Lần này Hộ Bộ đắc tội một người không đắc tội nổi. Bị Binh Bộ và Công Bộ kết hợp đâm một đao, quyền lợi thì mất, danh dự bị hủy, từ nay về sau, gần như là túi tiền của Binh Bộ và Công Bộ.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người ghen tị với Binh Bộ và Công Bộ, tỉ như Lại Bộ, không ít quan viên Lại Bộ sau khi biết chuyện liền nghĩ: chuyện tốt như vậy, sao lại không có phần Lại Bộ?
Ai không muốn bộ của mình có kho tiên?
Nhưng đáng tiếc, vì một vài lí do, bọn hắn không thể nắm bắt cơ hội lần này, bỏ lỡ một chuyện tốt.
Mà khi tin tức này truyền đến phủ Ung Vương, tông vệ Chu Duyệt đã thán phục Ung Vương.
Trước đây, Chu Duyệt không thể hiểu vì sao Ung Vương từ bỏ tranh đoạt Hộ Bộ, ngược lại lôi kéo Hình bộ, thẳng đến chuyện hôm nay xảy ra, hắn mới ý thức được, Ung Vương điện hạ, nhìn xa trông rộng.
"Đông cung tốn bao công sức lôi kéo Hộ Bộ, lại biến thành như vậy, không biết đông cung bây giờ tức đến mức nào..."
Đối mặt với Chu Duyệt nịnh nọt, Ung Vương Hoằng Dự lộ nụ cười thản nhiên.