Chương 260: Tiễn Biệt
Chương 260: Tiễn BiệtChương 260: Tiễn Biệt
Công bằng mà nói, giữa Sở và Tề, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có khuynh hướng chọn Tề quốc.
Dù sao, hắn không có hảo cảm với Sở, cho dù có quen với Hùng Thác, cũng chỉ là vì Mị Khương.
So ra, nước Tề mới là quốc gia không có xung đột lợi ích với nước Ngụy.
Nói chính xác, thì là không có xung đột lợi ích trực tiếp, vì quận Tống thuộc về Đại Ngụy nên vẫn còn tranh chấp với nước Lỗ, dù sao trước khi bị diệt thì Tống, Lỗ vẫn luôn tranh chấp biên giới, cũng may cả hai đều là chư hầu của Tề, nên có Tề quốc ở giữa điều đình, tránh để hai nước chiến tranh.
Nhưng khi nước Tống trở thành Tống quận, tranh chấp giữa nước Lỗ và quận Tống đã trở nên gay gắt hơn.
Cũng may, Tuy Dương quân đại tướng Nam Cung không dám đắc tội nước Lỗ, ngầm thừa nhận những vùng tranh chấp là của nước Lỗ, bằng không, nước Lỗ có thể đánh bại quân Sở bằng cơ quan thuật, thì cũng có thể đánh cho nước Ngụy thua tan tác.
Đương nhiên, việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận không vui, nhưng hắn cũng hiểu, Đại Ngụy còn chưa chuẩn bị đủ để đoạt lại thành trì mà nước lỗ đã chiếm.
Nhưng lúc Dã Tạo ty có cơ quan thuật sánh ngang thậm chí vượt qua nước Lỗ, thì cũng là lúc Triệu Hoằng Nhuận không ngại để nước Lỗ phải trả lại những thành trì đã bị chiếm!
Sang ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận nhận được tin, Lục ca hắn chuẩn bị cùng Lục tẩu và tướng quân Điền Đam, trở về nước Tề.
Đúng vậy, là "trở vê" nước Tà.
Bởi vì sau đó, nước Tề sẽ thành nhà mới của Triệu Hoằng Chiêu.
Tin tức này, là Triệu Hoằng Chiêu cố ý phái tông vệ báo cho Triệu Hoằng Nhuận. Sau khi cố tránh Triệu Hoằng Nhuận mấy ngày, Triệu Hoằng Chiêu định gặp Triệu Hoằng Nhuận trước khi đi.
Triệu Hoằng Nhuận nhận được tin, lập tức dẫn theo tông vệ đến Thập Lý đình ở phía đông Đại Lương.
Ở nơi đó, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng đã có thể gặp mặt Triệu Hoằng Chiêu.
Tâm trạng của Triệu Hoằng Nhuận lúc này rất phức tạp, hắn giận Triệu Hoằng Chiêu bỏ Đại Ngụy mà đến nước Tề, mặc dù hắn hiểu, Triệu Hoằng Chiêu làm như vậy vì muốn giúp Đại Ngụy có một đồng minh mạnh mẽ và vững chắc.
Đưa dây cương cho tông vệ, Triệu Hoằng Nhuận bước thẳng vào trong đình.
Lúc này, Triệu Hoằng Chiêu sớm đã chuẩn bị ít rượu thịt, xem ra là muốn cùng Triệu Hoằng Nhuận uống vài chén, sau đó mới lên đường đến nước Tề.
Triệu Hoằng Nhuận ngồi đối diện Triệu Hoằng Chiêu, nhìn chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Có lẽ đã đoán ra điều gì, Triệu Hoằng Chiêu tự mình rót rượu cho vương đệ, cười nói: 'ở đây chỉ có vi huynh và tông vệ. Lữ Cơ và Điền Đam tướng quân đang chờ vi huynh, Hoằng Nhuận muốn nói gì cứ nói."
"." Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Chiêu, trầm giọng nói: "Lục ca thật sự nắm chắc, để Lữ thị trở thành đồng minh vững chắc sao?" "Lữ thị..." Triệu Hoằng Chiêu nhắc lại, mỉm cười nói với Triệu Hoằng Nhuận: "xem ra , phụ vương đã tiết lộ vài thứ với Hoằng Nhuận." Nói xong, hắn rót một chén rượu cho bản thân, chậm rãi nói: "vi huynh rất kinh ngạc, vi huynh vốn tưởng người Sở sẽ vì bị Điền tướng quân chọc giận mà bỏ đị, không ngờ... À. Hoàng Thân là người thế nào? So với Hùng Thác, Hùng Ngô điềm tĩnh hơn nhiều."
"." Triệu Hoằng Nhuận hơi do dự, nhưng cũng không giấu diếm, thành thật nói: "người này là hậu duệ Quý Liên thị, Quý Liên thị là huynh đệ với Sở Vương đời thứ nhất... Hoàng Thân là người vô cùng cẩn trọng."
"Thì ra là thế." Triệu Hoằng Chiêu vuốt mấy sợi râu lưa thưa trên cằm, gật đầu. Nhưng lập tức, hắn lắc đầu cười: "không quan trọng, chỉ cần nước Tê vững như bàn thạch, thì hiệp ước giữa Lễ Bộ và nước Sở sẽ trở nên vô ích." ....J
Triệu Hoằng Nhuận im lặng uống chén rượu, hắn không hề kinh ngạc khi Triệu Hoằng Chiêu biết về hiệp ước với Sở.
"Lục ca dám chắc ngay cả khi Tề Vương Hi qua đời, cũng có thể chống đỡ nước Tề?" Triệu Hoằng Nhuận không chút khách khí hỏi.
Tuy Tề quốc đúng thật là đối tượng kết minh tốt nhất của Đại Ngụy, nhưng điều kiện tiên quyết, đó là nước Tê phải ổn định, tỉ như nước Tề dưới sự trị vì của Tề Vương Hi.
Nhưng vấn đề là, tuy Tề Vương Hi anh minh, nhưng không sống thọ, một khi hắn qua đời, có trời mới biết nước Tê vì sao mà hỗn loạn? Mà một khi nước Tề hỗn loạn, thì hiệp ước giữa nước Ngụy và nước Tề sẽ trở thành gánh nặng với nước Ngụy.
Một đồng minh không giúp được gì cho nước Ngụy thì ký kết hiệp ước làm gì?!
Đối với việc này, Triệu Hoằng Chiêu vẫn rất bình tĩnh: "phụ vương chỉ sợ đã đánh giá quá cao Điền thị... Nói chính xác, là đánh giá sai thế lực của Điền Thị theo phe Tề Vương. Trong Điền thị vẫn còn khá nhiều người trung thành với Tề Vương."
"Tỉ như Điền Đam?" sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận trở nên tốt hơn.
"Đúng!" Triệu Hoằng Chiêu gật đầu, thành thật nói: "ngoại trừ Điền Đam tướng quân ra, còn có Điền Húy đại nhân và một vài người trong Điền thị, bọn họ đều ủng hộ Tê Vương... Điền thị, cũng không phải bền chắc như thép." "Tả Tướng thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi: "Lục ca là Hữu Tướng, vậy Tả Tướng có thái độ ra sao?"
"Việc này.." Triệu Hoằng Chiêu không biết nói thế nào.
Thấy cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận ngầm hiểu, cũng không còn hứng thú hỏi tiếp, chỉ thuận miệng hỏi: "Lục ca có nắm chắc không?"
"Việc do người làm." Triệu Hoằng Chiêu thở ra một hơi, nói: "chỉ cần vi huynh thuận lợi, nước Tề chính là đồng minh kiên cố nhất của Đại Ngụy."
"Tiền đề là nước Tê phải vượt qua khoảng thời gian lúc Tê Vương Hi băng hà." Triệu Hoằng Nhuận không khách khí chỉ ra thứ dễ có vấn đề nhất trong bức tranh Triệu Hoằng Chiêu tưởng tượng: "nếu nước Tề bị Điền thị chiếm đoạt hoặc bị công tử Củ, công tử Cao lên ngôi, e rằng suy nghĩ của Lục ca sẽ không thể thành?”
"Điền Húy, Điền Đam sẽ đứng về phía vi huynh."
"Dù vậy, cũng không thể cam đoan nước Tề sẽ không hỗn loạn... Điền Húy, Điền Đam ủng hộ Vương huynh, đúng hơn là ủng hộ công tử Loan, Nhưng công tử Củ, công tử Cao, cũng sẽ có người ủng hộ, chớ nói chỉ còn có Điền thị ở bên nhìn chằm chằm. Lục ca sao dám chắc, nước Tề có thể duy trì ổn định, trở thành đồng minh vững chắc với Đại Ngụy?"
".." Triệu Hoằng Chiêu cười khổ lắc đầu, nghiêm túc nói: "bất luận thế nào, vi huynh sẽ dùng hết khả năng giúp Đại Ngụy có một đồng minh ổn định."
"Làm được sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Hoằng Chiêu, thấp giọng nói: "một khi Tê Vương Hi băng hà, công tử Củ và công tử Cao tranh đoạt ngôi vị, nước Sở ắt sẽ tiến đánh nước Tề... Trong ngoài đều loạn, Lục ca có dám chắc ổn định cục diện?"
Nghe câu này, Triệu Hoằng Chiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "như đã nói từ trước, vi huynh chỉ chắc 2/10, nhưng sau khi quay về Đại Lương, vi huynh đã nắm chắc 5/101"
Ï Có ý gì? J
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu.
Triệu Hoằng Chiêu nói một cách ẩn ý: "nghe phụ vương nói, Hoằng Nhuận hình như ủng hộ Hùng Thác, nếu Hoằng Nhuận có thể thúc đẩy nước Sở nội loạn, vi huynh tất nhiên sẽ dễ dàng hơn."
Phụ vương làm sao lắm mồm như vậy?!
Triệu Hoằng Nhuận thâm mắng phụ vương lắm miệng. Mục đích hắn quyết định giúp Hùng Thác, đúng là vì thúc đẩy nước Sở rơi vào nội loạn. Dù sao Hùng Thác và Hùng Thịnh có mối thù không đội trời chúng, Hùng Thịnh đã ép chết Nhữ Nam Quân Hùng Hạo.
Thậm chí, mối thù đó, vượt xa mối thù của Hùng Thác với Ngụy Vương.
Không khó để đoán, một khi Hùng Thác lấy lại đủ uy quyền, thì giữa hắn và Hùng Thịnh sẽ có một trận chiến.
Xem ra khoảng thời gian này cực kỳ quan trọng với Tề.
"Hoằng Nhuận đang trách phụ vương lắm miệng sao?" Triệu Hoằng Chiêu cười hỏi.
".." Triệu Hoằng Nhuận im lặng.
Trước mặt Lục ca, hắn đúng là không thể giấu nổi. "Huynh thích làm gì thì làm" Triệu Hoằng Nhận rót một chén, từ bỏ thuyết phục, hắn đã không còn lời nào để nói.
Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười, rồi nhìn Bát đệ, trịnh trọng nói: "Hoằng Nhuận, vi huynh không ở Đại Lương, phụ vương, liền nhờ ngươi.. Còn có, vi huynh..."
"Ta sẽ chiếu cố Ô quý tần." Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang lời Triệu Hoằng Chiêu.
Triệu Hoằng Chiêu nghe vậy lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Chiêu thấp giọng hỏi: "Hoằng Nhuận, thật không muốn tranh vị trí kia sao?... Nếu Hoằng Nhuận có ý, có lẽ Ngụy, Tề có thể chia đều thiên hạ."
"Không có hứng thú." Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi. Vừa dứt lời, hắn đã nghĩ ra điều gì, nói bổ sung: "nếu trời xui đất khiến để ta làm Ngụy Vương, hắc, ta sẽ diệt Hàn, Sở, Ba, Tê các nước, nhất thống thiên hại... Đến lúc đó, Lục ca và ta chính là kẻ địch rồi!"
"," Triệu Hoằng Chiêu nghe vậy ngẩn người, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn Triệu Hoằng Chiêu ngây ra như phỗng, Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói: "chỉ đùa một chút, Vương huynh không coi là thật chứ?" Nói xong, hắn rót cho Triệu Hoằng Chiêu và mình một chén rượu, nâng chén rượu, trịnh trọng nói: "Hoằng Nhuận, chúc Lục ca lần này đi nước Tề, thuận buồm xuôi gió!"
"Đa tạ Hoằng Nhuận!" Triệu Hoằng Chiêu uống cạn chén rượu.
Sau đó, hắn đứng dậy, dưới ánh nhìn của Triệu Hoằng Nhuận, hắn leo lên xe ngựa. Chiếc xe bắt đầu di chuyển
"Phu quân, ngươi làm sao?... Cuộc trò chuyện với Túc Vương không vui sao?"
Trong xe, Lữ Cơ nhìn phu quân nàng ngây người, nghi hoặc hỏi.
"Không phải." Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu, thì thào nói: "chỉ là... Nghe được một câu nói không thể tin nổi."
"Câu nói không thể tin nổi?'Lữ Cơ nghỉ hoặc nhìn Triệu Hoằng Chiêu.
Nhưng Triệu Hoằng Chiêu lại không giải thích, vén rèm cửa sổ, nhìn về phía Thập Lý đình.
Trong thoáng chốc, Triệu Hoằng Chiêu nghĩ tới một hình ảnh: hắn đứng ở trên thành Lâm Truy, bất lực nhìn vô số binh sĩ đứng bên ngoài thành, còn có một ngọn cờ tung bay trong gió, có thêu chữ "Ngụy'! "A, thật sự không thể tin nổi!"